Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi
Đồ đệ của Dạ Thiên!?
Vân Trì ngồi đối diện hai người.
Không khỏi bất ngờ trước câu nói của Hàn Hạo.
Hắn cũng đã nghe được lời đồn này nhưng đến lúc nhìn rõ trước mặt như vậy cũng không tin được.
- Tên quái nhân ấy mà lại nhận một đứa trẻ làm đồ đệ sao? Có chăm sóc nổi con bé không thế?
Thấy nam nhân trước mặt nói xấu sư phụ mình.
Vân Hy cau mày, khó chịu nhìn hắn.
- Không được gọi sư phụ tiểu nữ như vậy! Sư phụ không phải quái nhân!
Hàn Hạo ngồi cạnh mỉm cười.
Xoa đầu trấn tĩnh nàng.
- Mới gặp đã để con bé ghét ngươi rồi.
Cẩn thận sau này khó sống với Dạ Thiên đó.
Vân Trì ngơ ngác nhìn Hàn Hạo nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu được hàm ý câu nói.
Hắn mỉm cười, đưa tay ra.
- Ta xin lỗi.
Ta xin lỗi.
Bé con nhà ngươi có vẻ quý Dạ Thiên quá nhỉ.
Hành động của Vân Trì khiến nàng có chút sợ hãi, nép vào người của Hàn Hạo.
- Hàn công tử...!Vị này là ai vậy?
- Là Vân Trì đại nhân.
Bằng hữu lâu năm của ta và sư phụ ngươi.
Vân Trì nhìn nàng.
Nữ tử này tướng mạo không tồi.
Nhan sắc khi lớn lên cũng không phải loại tầm thường.
Nhưng Dạ Thiên trước nay không phải là nam sắc, sao lại nhận quyết định con bé là đồ đệ
- Bằng hữu? Giống như tỷ tỷ đó sao?
- Tỷ tỷ?
Nghe câu hỏi của nàng, Vân Trì quay sang Hàn Hạo.
Chống cằm hỏi hắn.
- Cao Lâm lại đến Nguyệt phủ quấy rầy sao?
Tiểu nhị từ phía xa đi tới.
Tay còn bưng ấm trà và một đĩa bánh trôi tuyết mỉm cười đi tới.
- Đồ của ba vị tới rồi đây!
Tiểu nhị cẩn thận đặt đồ xuống bàn.
Rót trà vào hai chiếc chén rồi cúi người nói.
- Ba vị dùng bữa vui vẻ.
Hàn Hạo gật đầu.
Đưa tay chuyển bán bánh trôi tuyết vào cho Vân Hy.
Nàng cảm ơn hắn rồi ngoan ngoãn ngồi ăn.
- Ừ.
Dạ Thiên vẫn mang vẻ không muốn tiếp đón cho lắm.
- Không muốn tiếp đón còn đỡ.
Ta còn tưởng huynh ấy đánh chết ả tả ấy chứ.
Vân Trì nâng chén trà nóng lên nhâm nhi một ngụm.
Hắn chợt nhớ ra gì đó.
Đặt cuốc xuống bàn hỏi Hàn Hạo.
- À.
Lần này hai người ở lại lâu không? Có dịp thì qua phủ ta ăn một bữa.
- Mai lại kên đường rồi.
Ở trấn thành có chuyện nên không thể ở lại lâu.
- Có chuyện?
Bát bánh trôi tuyết trên bàn loáng một cái đã bị nàng xử sạch bong.
Nàng vui vẻ đung đưa chân, đưa mắt nhìn ra bên ngoài con phố đông đúc.
- Ca ca đứng lại! Mau trả cho muội đi!!
Một đứa bé gái mặc váy hồng vừa lớn tiếng gọi vừa chạy bé trai phía trước.
Ca ca của đứa bé đó mỉm cười tinh nghịch.
Chạy phía trước, cầm đồ của cô bé giơ cao lên.
- Haha.
Đố muội bắt được ta đó!
Nhìn vật trong tay của ca ca kia khiến Vân Hy trầm tư nghĩ ngợi gì đó.
Loáng một cái hai đứa trẻ đã biến mất giữa dòng người.
Vật kia cũng theo đó mà rời khỏi tầm mắt của nàng.
Vân Hy giật mình thoát khỏi những suy nghĩ rối bời trong đầu.
Nàng trước kia cũng đã từng có một vật như vậy.
Nàng quay lại nhìn Hàn Hạo.
Thấy hai người họ vẫn đang vui vẻ tám chuyện với nhau, nàng có chút chần chừ không nói ra.
Nghĩ ngợi một hồi rồi nàng nhảy xuống, chạy khỏi quán nước, hoà vào dòng người tấp nập.
Một lúc sau Vân Trì định quay sang hỏi Vân Hy có muốn ăn thêm bánh trôi tuyết không thì mới nhận ra nàng đã mất hút từ khi nào.
Hắn hoang mang hỏi Hàn Hạo.
- Này, bé con chạy đâu mất tiêu rồi?
Lúc này Hàn Hạo mới nhận ra nàng biến mất.
Hắn còn hoang mang hơn cả Vân Trì.
Nãy vẫn còn thấy người ngồi ở đây, giờ đã không thấy đâu nữa.
- Nãy vẫn còn ngồi đây mà!? Ngươi có thấy con bé chạy không?
Vân Trì lắc đầu, không biết nói gì hơn.
Vì nàng hơi thấp nên về cơ bản thì không lọt được vào tầm mắt của hắn.
Hàn Hạo hốt hoảng.
Cùng lúc nhận ra từ lúc nào bản thân đã trở thành bảo mẫu của nàng và giờ hắn lại để nàng chạy mất.
Chỉ sợ có sự gì không tốt thì Dạ Thiên đánh hắn chết.
Hắn vội vàng đứng dậy hỏi tiểu nhị của quán.
- Ngươi có thấy nữ hài tử lúc nãy còn ngồi đây không?
Tiểu nhị nghĩ một hồi rồi chỉ tay ra ngoài.
- Con bé chạy khỏi quán từ lúc nãy rồi.
Chạy theo hướng lò đúc á.
Hàn Hạo tối sầm mặt.
Nhãi con đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...