Cùng lúc đó, Cuồng Phong ba người cùng nhóm ám vệ mà Chiến Bắc Diễn phái đi theo bảo vệ Tiêu Phượng hiện thân, trong nháy mắt lao lên giao tranh cùng thích khách.
Vừa rồi, khi thích khách tới gần, bọn họ đang muốn ra tay lại bị thủ đoạn ngoan lệ của Lãnh Hạ làm cho khiếp sợ, khi lấy lại tinh thần, hơn chục thích khách đã bị Lãnh Hạ giải quyết.
Hiện tại mấy chục thích khách này tốc độ nhanh thật, dường như đã sớm ở quanh đây nhưng bọn họ lại không phát hiện được, hoặc là đột nhiên xuất hiện, võ công thật không thể coi thường.
Ám vệ không dám chậm trễ, vừa giao tranh cùng thích khách, vừa tìm cơ hội lui đến bên người Lãnh Hạ và Tiêu Phượng.
Hàn quang chợt lóe, một trường kiếm bao phủ bởi sát khí liệt nhanh như bay đâm tới!
Lãnh Hạ đẩy Tiêu Phượng về phía ám vệ, quát to: “Bảo vệ tốt Hoàng hậu!”
Nhanh như cắt gập người lại, vô cùng mềm dẻo ngả người về phía sau, ngọc thủ nhanh nhẹn bẻ gập cổ tay hắn lại, trường kiếm đổi hướng đâm thẳng vào cổ họng tên thích khách kia.
Người kia ngay cả kêu cũng không kịp, máu tươi ngay lập tức phun trào.
——
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong không gian chỉ còn lại tiếng binh khí va chạm……
Nhóm người này không giống nhóm trước, ngoại trừ võ công cao cường, đám người này còn giống như không có cảm giác, như người chết chấp hành mệnh lệnh, người này ngã xuống người khác lập tức lao tới.
Không ít ám vệ đã bị thương, Tiêu Phượng được bảo hộ trong một nhóm ám vệ giờ phút này ít nhất không nóng nảy, dường như rất cẩn trọng bảo vệ mình và đứa nhỏ, tặng cho mỗi thích khách chưa chết một đao, đưa họ lên trời.
Thi thể đầy đất, huyết sắc văng khắp nơi.
Lãnh Hạ cầm binh khí trong tay, như Tu La đến từ địa ngục, chém giết vô số thích khách, không thay đổi sắc mặt, không nói chuyện, chỉ có sát khí tận trời, vô cùng ngoan lệ, một chiêu đoạt mệnh.
“Chi ——”
Đột nhiên, ở ngọn núi phía xa xa có một tiếng còi vang lên.
Thanh âm cổ quái, sắc nhọn, như ẩn chứa nhịp phách nào đó, nhóm thích khách vốn như bị quỷ nhập đang chém giết, trong mắt chợt lóe, như nhận được mệnh lệnh nhanh chóng lao về phía sau.
Lãnh Hạ mày liễu hơi nhíu, những người này rõ ràng là bị người ta khống chế! Lần này bao vây có kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị chu đáo, tuy bản thân có chút thương nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mục đích chưa đạt được, sao có thể dễ dàng rút lui như vậy.
Đột nhiên, tai nàng khẽ động, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng quát: “Tránh ra!”
Nhóm ám vệ nghe Lãnh Hạ quát không chút nghĩ ngợi thi triển khinh công bay đi.
“Vù! Vù! Vù!…….
”
Cùng lúc đó, vô vàn mũi tên sắc nhọn lao đến, mũi nhọn đen kịt quỷ dị, chắc chắn là có kịch độc.
“Phập! Phập! Phập!…….
.
” Như làn mưa tên cắm sâu vào mặt đất, một bãi đất nay đen kịt, bị cái chất độc ở mũi tên kia ăn mòn dần.
Nhóm ám vệ ngã nhào ra đất, nhìn bãi đất thối nát trước mặt chậm rãi thở ra một hơi, nếu không có Tiểu Vương phi nhắc nhở đúng lúc, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ vậy, không khỏi đều hướng tới Lãnh Hạ ánh mắt sùng bái.
Cuồng Phong ba người hưởng sái quang vinh, ưỡn ngực, thần tượng chính là thần tượng!
Nhưng vào lúc này!
“Vù!”
Lại một mũi tên nhọn bắn ra từ ngọn núi kia, gào thét tiếng xé gió mà đến, mũi tên sắc nhọn nhằm thẳng Tiêu Phượng.
Thích khách đã rút lui nhưng mưa tên vừa mới dứt, Tiêu Phượng và một nhóm ám vệ đang thả lỏng cơ thể, ánh mắt còn hướng về phía Lãnh Hạ, không chút nào cảnh giác với mũi tên kia.
Tốc độ của nó cực nhanh, có thể nói giống như tia chớp, trong nháy mắt sẽ đâm vào ngực Tiêu Phượng.
Trong chớp mắt, một trận gió thổi qua, Lãnh Hạ phi thân đến trước người Tiêu Phượng, đá văng mũi tên đi, lộn một vòng trên không rồi rơi xuống đất, bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, không ổn! Đây là một loại trực giác tôi luyện qua hàng ngàn lần sinh tử, trực giác với nguy hiểm!
Ý niệm trong đầu vừa mới dâng lên, Lãnh Hạ quyết định uốn người, nghiêng sang một bên, cùng lúc đó, bả vai truyền đến một trận đau nhức.
Thân thể đổ về phía trước, nhưng không rơi xuống đất mà lại rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên tiếng Chiến Bắc Liệt kinh ngạc, gào thét giận dữ: “Lãnh Hạ!”
Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm Lãnh Hạ, nhìn bả vai nàng không ngừng chảy ra máu đen, ưng mâu nhăn lại, thanh âm hơi run rẩy phẫn nộ quát: “Ngươi, nữ nhân này không thể làm ta bớt lo sao?”
Vừa rồi hắn đang trên đường về Vương phủ, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác bất an, đột nhiên trong rừng tràn ngập mùi máu tươi, thân là Đại Tần Chiến thần hắn quá hiểu cái này rồi, vừa vặn lúc tới lại nhìn thấy một màn mạo hiểm kia.
Nữ nhân này có biết không thế, nếu tên độc này lệch sang một chút……
Hắn đã không dám nghĩ nữa rồi, hai mươi năm qua hắn chưa từng căng thẳng như bây giờ, Chiến Bắc Liệt khuôn mặt anh tuấn nay so với màn đêm còn đen hơn, ngập tràn lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Hạ đang nằm trong ngực mình.
Lúc này Lãnh Hạ bả vai cắm một mũi tên chạm đến tận xương, máu đen chảy ra như suối, vừa rồi nàng phản ứng nhanh chóng nên tránh được nơi yếu hại nếu không tên độc này mà xuyên tim thì chết không phải nghi ngờ.
Bên hông một đôi tay rắn chắc lo lắng gắt gao ôm lấy mình, cảm giác đau nhức lan tràn toàn thân, Lãnh Hạ mặt không nhăn, mi không nâng, chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt như trước nhưng không có lạnh thấu xương như ngày trước: “Ầm ĩ cái gì? Chưa chết được!”
Tất cả lửa giận chỉ vì một câu nói này mà tan biến, phẫn hận, đau lòng, vui sướng,……….
.
Nhiều cảm giác như vậy tràn ngập trong lòng hắn.
Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm thân thể mảnh khảnh của Lãnh Hạ, ưng mâu không dám chớp, sợ bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của nàng.
Tiêu Phượng vẫn dại ra bỗng nhiên khóc lớn chạy tới, hạnh mâu đầy nước mắt, có khi còn nhiều hơn máu Lãnh Hạ chảy ra, oa oa gào khóc: “Lãnh Hạ……Lãnh Hạ…! Đều tại ta không tốt! Mũi tên kia là bắn về phía ta!”
Lời này tựa như nhắc nhở Chiến Bắc Liệt, đột nhiên quay đầu nhìn ngọn núi kia, ưng mâu bắn ra thị huyết lạnh thấu xương, giỏi lắm, dám đả thương nữ nhân của bổn vương.
Phía trên ngọn núi kia, một người mặc áo choàng đen, chỉ lộ ra ánh mắt nham hiểm hung ác, hắn giơ lên chiếc cung trong tay, lại lấy ra một mũi tên dài, chậm rãi giương cung lên, động tác chậm rì rì kia ẩn chứa đầy ý tứ trêu tức, kéo cung, bắn tên!
Mũi tên gào thét xé gió lao tới Chiến Bắc Liệt.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài không biết ở đâu hiện ra bắt lấy mũi tên kia, tay áo bay bay giữa không trung xẹt qua một đường cong màu xanh, nhẹ nhàng hạ xuống trước người Chiến Bắc Liệt.
Thanh âm thản nhiên, ngữ điệu cứng nhắc: “Có độc.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...