Nàng muốn đi đâu?
Sở Lan nhân lúc mọi người đều đi ngủ hết liền đi ra ngoài, nàng định sẽ đi tìm hắn.
- Ta đến tìm Tiểu Cẩn, Bạch Thiếu Ngạn, ngươi đừng cản ta!
- Nàng sức khỏe còn chưa hồi phục, ta chỉ lo nàng không chống đỡ được
Bạch Thiếu Ngạn đứng cản trước mặt nàng, y không muốn để nàng đi, nếu có thể, y mong nàng có thể ở bên cạnh y mãi mãi.
Nói y ích kỉ cũng được, y thực sự rất yêu nàng.
- Ngươi không cần lo, ta rất tốt, ngươi đừng cố chấp nữa, sẽ không có kết quả đâu.
- Nếu nàng kiên quyết như vậy, thôi được, ta sẽ đi cùng nàng đến đó
- Không cần đâu, chuyện của ta cứ để ta tự mình giải quyết, ta không muốn liên lụy đến ngươi
- Chuyện này cũng một phần do ta mà ra, cứ để ta cùng hai người giải quyết đi, có thêm một người thì có thêm một phần sức mà!
Y nói không sai, với thế lực bây giờ của Ám Dạ các nàng và hắn dốc toàn lực thì cũng chỉ cân sức với bọn họ.
Nếu có thêm sự giúp đỡ của Bạch Thiếu Ngạn thì sẽ thêm nhiều phần thắng hơn.
- Vậy được, chúng ta bây giờ xuất phát luôn đi
- Haiz, hết cách với nàng, được, đi thôi
Khoảng cách từ Lạc Thiên giáo đến An Thành cũng không xa lắm.
Nếu tính từ thời điểm nàng đi chắc sẽ đến giữa trưa là tới được An Thành.
Buổi trưa đáng lý ra là phải nắng nóng nhưng An Thành lại âm u, lá khô bị gió thổi bay tứ tung, giấy tiền vàng bay đầy trời, đủ hiểu tình cảnh nơi này đến mức nào.
- Bây giờ chúng ta đi đâu để tìm hắn đây?
- Ta nghe được kế hoạch của Tiêu Sở Tranh, bọn họ sẽ giăng bẫy ở thành nam
- Vậy chúng ta đến đó đi
- Đừng để lộ hành tung, cứ âm thầm quan sát bọn họ trước đã
- Ừm, ta hiểu rồi
Vì không để bị phát hiện, nàng và Bạch Thiếu Ngạn đã thay đổi đồ của bá tánh bình thường, hai người còn dịch dung khiến cho gương mặt khác đi rồi mới đến thành nam.
- Minh Tử Cẩn, hôm nay ngươi đến đây, kết cục đã định sẵn ngươi sẽ chôn thân nơi này
- Vậy sao, ngươi tưởng hôm nay ta không có chuẩn bị gì mà đến à?
- Để rồi xem, xông lên cho ta!
Tiêu Sở Tranh ra lệnh, hơn một trăm tên áo đen xông đến, Sở Lan nhìn đến mấy tên đó có điểm kì lạ nhưng không biết kì lạ ở điểm nào.
- Tiêu rồi! Là độc nhân tử sĩ!
Nàng chợt nhớ ra trong sách cổ ở Độc Y cốc có nói, chỉ cần dùng cổ trùng xâm nhập vào cơ thể người, người đó sẽ chết về mặt ý thức sau đó cổ trùng sẽ khống chế người đó.
Độc nhân tử sĩ là một loại tà môn ngoại đạo, người trở thành độc nhân tử sĩ không khác gì con rối mặc người sai khiến.
Nếu lỡ chạm vào độc nhân tử sĩ, cổ trùng sẽ qua da xâm nhập vào người đó, như vậy thì nguy to rồi!
- Đáng ghét, khó trách bọn chúng lại tàn sát nhiều người vô tội ở đây như vậy!
Bạch Thiếu Ngạn cũng đã từng nghe nói về độc nhân tử sĩ này, mọi chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi, sóng gió lần này không hề đơn giản chút nào.
- Không còn nhiều thời gian, chúng ta đến giúp Tiểu Cẩn một tay thôi!
- Đi thôi
Bên này Tử Cẩn giao đấu với đám độc nhân tử sĩ đến không ngừng nghỉ, tuy chỉ hơn trăm tên nhưng hắn chém giết mà chẳng tên nào ngã xuống.
Mấy người này mất tay, mất chân, bị thương đến cỡ nào cũng không ngã xuống, đến cả binh lính của hắn nhập cuộc sau một lúc liền quay lại đối phó với hắn.
- Tiểu Cẩn, cho binh lính lui ra đi, nếu không bọn họ đều trở thành độc nhân tử sĩ hết đó!
- Lan Nhi, sao nàng lại đến đây?
- Khoan hãy nói chuyện này, làm theo lời ta trước đi!
- Được, ta biết rồi, các tướng sĩ nghe lệnh, mau lui ra hết cho ta!
Mấy tướng sĩ được lệnh của hắn liền tản ra, nàng nhanh chóng phi thân đến cầm đuốc ném vào đám độc nhân tử sĩ.
Mấy trăm tên độc nhân tử sĩ này đều là cổ trùng khống chế, mà cổ trùng thì rất sợ lửa thế nên nàng đã dùng cách này đối phó bọn chúng.
- Các tướng sĩ mau đốt lửa lên, ném vào bọn chúng, nhanh lên!
Nàng ra lệnh cho đám binh lính, bọn họ nhanh chóng làm theo, cả khu rừng ở thành nam nổi lên những ánh lửa, khói bay mù mịt làm chim chóc đậu trên cây bay lên hết.
- Chết tiệt! Lan nhi, sao muội cứ nhất định đối đầu với ta như vậy?
- Ngươi còn hỏi sao? Hôm nay ta nhất định phải trả thù cho hài tử của ta còn có cả những người dân vô tội bị ngươi lợi dụng
- Đã vậy thì muội đừng trách ta, hai người phu thê tình thâm lắm chứ gì! Vậy để ta tiễn hai người cùng đi xuống suối vàng.
Đám độc nhân tử sĩ bị ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả, Tiêu Sở Tranh bây giờ đã đánh mất hoàn toàn lý trí mà hai mắt đỏ ngầu.
- Ha, biểu ca của ta, không ngờ hôm nay lại có ngày hai chúng ta đối đầu nhau như vậy!
- Ta cũng không ngờ đó, bây giờ ta cho muội cơ hội cuối cùng để suy nghĩ, muội chọn ai?
- Ta không cần suy nghĩ gì cả, ta nói rồi, cả đời này ta chỉ yêu mình chàng ấy, ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa được không?
- Ta không còn đường lui nữa rồi, đã vậy hôm nay kết thúc mọi chuyện đi!
- Được thôi!
Nàng rút kiếm ra, nếu tất cả đều do nàng vậy hôm nay chính tay nàng sẽ kết thúc tất cả, nàng không muốn liên lụy nhiều người vô tội nữa.
Cho dù đến cuối cùng nàng có ra sao, nàng cũng không oán trách,
- Lan nhi, nàng...
- Tiểu Cẩn à, mọi chuyện nên dừng lại rồi, lần này cứ để ta
- Vậy nàng cẩn thận!
Hắn muốn giúp nàng nhưng ý nàng đã quyết khó lòng thay đổi, Tử Cẩn chỉ đành đứng một bên quan sát, nếu nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ ra tay.
Bạch Thiếu Ngạn cũng đứng một bên lo lắng quan sát, y biết nàng có võ công nhưng liệu có đánh lại Tiêu Sở Tranh đó không?
Hai bóng dáng lao vào đánh nhau, cát bụi bay mù mịt không thấy rõ chiêu thức của hai người.
Một lúc sau chỉ nghe tiếng của thanh kiếm rơi xuống đất.
- Lan nhi nàng không sao chứ?
Hắn và Bạch Thiếu Ngạn lo lắng chạy đến chỗ nàng, nàng nhìn bọn họ một lượt rồi quay sang Tiêu Sở Tranh.
- Ngươi thua rồi!
- Đúng vậy, ta thua rồi, Lan nhi, bây giờ muội có thể giết ta để báo thù rồi!
- Ngươi đi đi, ta đã phế võ công của ngươi, sau này sống cho thật tốt, đừng làm chuyện xấu nữa
Nàng thu kiếm không nhìn đến Tiêu Sở Tranh nữa, phút cuối cùng nàng lại mềm lòng rồi, nàng không cách nào giết hắn.Tử Cẩn và Bạch Thiếu Ngạn lúc này mới dám thở ra, nàng làm bọn họ một phen lo lắng rồi.
Lúc đầu là nàng cố ý làm cho cát bụi bay lên khiến cản trở tầm nhìn của Tiêu Sở Tranh, sau đó là phế đi võ công của hắn, như vậy nàng mới dễ dàng thắng hắn.
- Ta đã là một phế vật không có võ công, sống còn ý nghĩa gì
- Những bá tánh bình thường kia cũng đâu có võ công, họ vẫn sống được đó thôi!
Sở Lan lạnh lùng đáp trả Tiêu Sở Tranh, hắn nhẹ lắc đầu, đến nước này, hắn cũng không còn gì lưu luyến nữa, hắn mất hết tất cả rồi.
- Ta xin lỗi, Lan nhi, ta không mong muội tha thứ cho ta, chỉ là đến phút cuối cùng, muội đừng lạnh nhạt với ta được không?
- Ta không có quan hệ gì với ngươi nữa, ta đi trước!
Nàng không muốn đối mặt, bây giờ bản thân nàng cũng không còn nhiều sức lực nữa rồi.
Sở Lan định bước đi thì nghe tiếng động nên quay lại.
Thừa lúc mọi người không kịp để ý, Tiêu Sở Tranh đã nhặt thanh kiếm dưới đất đặt lên cổ.
Một dòng máu tươi chảy xuống, hắn lại lựa chọn cách tự kết liễu như vậy.
- Ta xin lỗi, rất...!xin lỗi Lan...!Lan nhi
Tiêu Sở Tranh đứt quãng nói xin lỗi, Sở Lan quẳng thanh kiếm xuống mà chạy lại đỡ hắn.
Dù gì từ nhỏ nàng đã rất yêu quý, kính trọng vị biểu ca này, bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn chết, nàng có phần không thể chấp nhận.
Tuy hắn làm nhiều việc ác nhưng cũng vì nàng mà ra, nàng hận, nàng ghét hắn nhưng hắn là biểu ca nàng sự thật không thể thay đổi.
- Biểu ca, ngươi sao lại lựa chọn như vậy chứ, đến cuối cùng lại được gì đây?
- Ta...!hối hận rồi...!muội đừng khóc...!ta không đáng để muội làm như vậy
Hai hàng lệ bất giác chảy xuống má nàng, một biểu ca luôn che chở yêu thương nàng bây giờ lại chết trong vòng tay nàng, nàng phải làm sao mới đúng?
- Biểu ca, nếu huynh biết lỗi tại sao không dũng cảm sống để chuộc lỗi chứ, huynh là rùa rụt đầu!
- Muội có còn nhớ lúc nhỏ không, muội hay gọi ta là rùa rụt đầu đó?
- Muội đương nhiên nhớ chứ!
Hắn biết nàng vẫn luôn nhớ đến nó, môi Tiêu Sở Tranh nở nụ cười ấm áp, nụ cười không có chút tạp niệm nào, chỉ đơn thuần như một vị ca ca cười với muội muội mà mình yêu thương nhất.
Đôi tay Tiêu Sở Tranh dần hạ xuống, trên đời này sẽ chẳng còn người tên Tiêu Sở Tranh nữa rồi.
- Lan nhi, tỉnh dậy đi, sao lại như vậy nữa rồi!
Nàng phun máu rồi ngất đi, độc lại phát tác nữa, Tử Cẩn ôm lấy cơ thể không còn cử động của nàng nhanh đi tìm đại phu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...