Đến tận chiều tối, mọi người đang ăn tối bên ngoài thì bị tiếng hét bên trong trại Lãnh Cung Nghi làm cho giật mình.
Mọi người nhìn nhau rồi vội chạy vào bên trong.
Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi che người ngồi trên giường nhìn người trước mặt căm phẫn.
Cố Mạn cười xòa, y đi đến bên Lãnh Cung Nghi ngồi xuống an ủi.
- Lãnh Cung Nghi, đừng giận, có gì từ từ nói.
- Chuyện này… chuyện này là sao? Sao ta…
Lãnh Cung Nghi đôi mắt ngấn lệ nhìn Cố Mạn không hỏi thành lời.
Cố Mạn chỉ đành ôm y vào người, mặc cho y khóc, như vậy có khi y lại bình tĩnh hơn.
Duệ vương nhìn Hạ tướng quân vẫn bất động đứng đó, hắn đành nhặt chiếc áo bên dưới đưa cho Hạ tướng quân nhỏ giọng.
- Cứ mặc y phục vào trước đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Vâng.
Nhìn Lãnh Cung Nghi khóc Hạ tướng quân cũng không suиɠ sướиɠ gì, y mặt lại y phục mình rồi ngồi đó nhìn người trong lòng Cố Mạn.
Cố Mạn đợi cho Lãnh Cung Nghi khóc xong nhẹ đẩy người ra, lau đi giọt lệ còn đọng trên mi mắt, Cố Mạn trầm giọng.
- Không sao rồi, huynh bình tỉnh lại chưa?
Lãnh Cung Nghi nhẹ gật đầu, Cố Mạn giúp y mặc lại y phục,nhìn phía sau y không sưng đỏ bao nhiêu, Cố Mạn mỉm cười.
Đợi Cố Mạn mặc xong y phục giúp Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân mới dám đến gần nhìn người trong lòng khó khăn lên tiếng.
- Lãnh Cung Nghi, ta xin lỗi… là ta đã không kiềm chế được bản thân, ta lợi dụng lúc huynh mất đi lý trí mà đã làm điều sai trái.
- …
Lãnh Cung Nghi chỉ biết cúi đầu, y ấm ức không nói thành lời, nhìn thấy bờ vai y không ngừng run lên, Hạ tướng quân vội quỳ xuống.
Mọi người ngỡ ngàng, Hạ tướng quân không quan tâm, y đi bằng hai gối đến sát giường, nắm lấy bàn tay run rẩy của y chậm rãi nói.
- Ta không biết phải nói như thế nào, lời hoa mỹ ta không nói được.
Gối nam nhân chỉ quỳ trước phụ mẫu, trước ta xin quỳ trước mặt huynh tạ lỗi.
Sau cùng hãy cho ta được ở bên huynh, chịu trách nhiệm cho những gì ta gây ra.
Lãnh Cung ngạc nhiên nhìn người quỳ trước mặt mình, y bối rối rụt tay mình lại, nép sau lưng Cố Mạn không dám nhìn.
Cố Mạn đen mặt, thẳng chân đạp mạnh vào ngực Hạ tướng quân.
Chưa dừng lại ở đó, y còn ra tay rất mạnh, đánh đấm Hạ tướng quân không thương tiếc, đến nỗi người cũng thổ huyết theo.
Lãnh Cung Nghi nhìn Cố Mạn hung tàn như vậy, y lại mềm lòng chịu không được, vội xuống giường ôm lấy Cố Mạn vội vàng nói.
- Đệ đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người mất.
- Tên này đáng bị như vậy.
Lãnh Cung Nghi giật mình vì bị Cố Mạn quát, hạ thân mặt dù đau nhức, nhưng y vẫn một mực ôm chặt Cố Mạn lắc đầu van xin.
- Xin đệ… là ta đã cầu xin Hạ tướng quân, không phải người đắc tội với ta.
Duệ vương từ đầu đã biết Cố Mạn diễn, nghe Lãnh Cung Nghi thừa nhận là do mình, hắn giả vờ nghiêm mặt tức giận hỏi y.
- Lãnh Cung Nghi, huynh vừa nói gì?
- Bá Duệ… là lỗi tại ta, không phải Hạ tướng quân…
Hạ tướng quân nghe Lãnh Cung Nghi nhận mọi thứ về mình, y sững người vội quay sang Duệ vương dập đầu.
- Dệu vương, là thần đã nhân cơ hội Lãnh Cung Nghi không được tỉnh táo, đã làm nhục ngài ấy, thần xin chịu theo quốc pháp.
- Tội quyến rũ người của hoàng tộc, đặc biệt là vương gia, tội không hề nhỏ.
Ngươi vẫn cam chịu?
- Thần cam chịu.
- Được.
Người đâu, đem Hạ tướng quân ra ngoài đánh năm mươi trượng cho ta.
Phạm thừa tướng nhanh chóng đem người ra bên ngoài, Lãnh Cung Nghi hoảng sợ, vội loạng choạng đi đến nắm lấy tay áo Duệ vương van xin.
- Bá Duệ, đệ nghe ta nói, không phải do Hạ tướng quân đâu, do ta đã cầu xin y, nếu đệ đánh y năm mươi trượng y sẽ chết mất.
Duệ vương hất tay Lãnh Cung Nghi ra, quay người đi nơi khác không muốn nghe y giải thích.
Cố Mạn cũng không nhìn y, Lãnh Cung Nghi hụt hẫng, y vội chạy ra ngoài, dù bước chân không mấy vững nhưng y vẫn cố gắng chạy.
Đợi y ra bên ngoài Cố Mạn mới thở phào đi đến vỗ vào vai Duệ vương, lườm hắn.
- Năm mươi trượng? Ngươi ít ac quá.
- Như vậy huynh ấy mơi sợ, đi ra xem sao.
Hai người bước ra ngoài, thấy Lãnh Cung Nghi đã chắn trước người Hạ tướng quân, đôi mắt ngấn lệ nhìn Phạm thừa tướng cầu xin.
- Xin ngươi, đừng đánh nữa, Hạ tướng quân chịu không nổi mất.
- Lãnh Cung Nghi… khụ khụ… ta không sao.
Lãnh Cung Nghi nhìn Hạ tướng quân lệ chảy dài, y áp tay mình vào gương mặt nam tính của người kia khóc nấc.
- Ngươi bị điên hay sao hả? Tại sao lại nhận tội, tại sao lại nhận thứ mình không làm cơ chứ?
- Vì người ta có thể làm tất cả.
- Ngươi điên thật rồi, điên thật rồi.
Ta có gì tốt để ngươi thích? Cơ thể dơ bẩn, tâm tính thâm độc, tính cách đanh đá, ngươi thích gì chứ.
Lãnh Cung Nhi gục đầu khóc, lần đầu tiên có người nguyện ý vì y, lần đầu tiên có người thật lòng với y, lần đầu tiên y cảm nhận được tim mình đập vì giọng nói trầm ấm của người khác.
Y không rõ, y có điểm gì tốt để một đại tướng oai phong như Hạ tướng quân phải vì y mà hi sinh.
Y không hiểu, Hạ tướng quân thích y từ lúc nào?
Y không hiểu tại sao người vẫn lạnh nhạt với luôn giữ khoảng cách với y lại là người bảo vệ y đến cùng.
Tại sao? Tại sao một kẻ đáng hận như y lại được bảo vệ.
Tại sao một kẻ không ra gì như y lại được đặc ân này.
Y không đáng, không đáng một chút nào.
Vì sao ư?
Đơn giản Hạ tướng quân là bậc anh minh, xung quanh y có nhiều xinh đẹp hơn, trong sạch hơn, thuần khiết hơn y.
Y không xứng, không đáng để nhận đặc ân này.
“Phụt” Lãnh Cung Nghi giật mình, có thứ gì đó mới phun lên mặt y, y chậm rãi đưa tay chạm lên mặt xem thử.
Là máu, không phải của y.
Lãnh Cung Nghi thất thần nhìn người trước mặt đã ngất từ bao giờ, Cố Mạn vội chạy ra đỡ Hạ tướng quân trở lại bên trong.
Phụ với Cố Mạn là Phạm thừa tướng, đỡ người vào bên trong, Cố Mạn nhỏ giọng trách mắng Phạm thừa tướng.
- Ngươi sao ra tay mạnh vậy?
- Ta không có, chỉ đánh hắn ta hai gậy vừa tay mấy.
- Cầu nguyện tên này không sao đi, nếu không Lãnh Cung Nghi lấy mạng của lũ bây giờ.
Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi vẫn ngồi thần người ở đó, Duệ vương thở dài đi đến, ngồi xuống lấy khăn lau máu trên mặt Lãnh Cung Nghi trầm giọng.
- Huynh không sao chứ? Người đệ đã đem vào bên trong rồi.
- Bá Duệ… có thể vì ta một lần mà tha cho Hạ tướng quân được không?
- Huynh… thích Hạ tướng quân?
- Ta…
Thích? Hỏi Lãnh Cung Nghi có thích hắn không? Y không rõ, y không biết mình có thích hắn hay không.
Nhìn Lãnh Cung Nghi không trả lời, Duệ vương có chút nhíu mày.
Gấp chiếc khăn trên tay lại, hắn tiếp tục lau cho Lãnh Cung Nghi, giọng vẫn đều đều.
- Gối chí nam nhi chỉ quỳ cho phụ mẫu, nhưng hắn lại quỳ trước huynh cầu xin huynh tha thứ.
Chỉ cần huynh tha thứ đệ sẽ không làm hại hắn nữa, bằng không…
- Ta không hận hắn, là lỗi của ta… lần này đệ nhất định phải nghe ta.
Duệ vương gật đầu, đỡ Lãnh Cung Nghi vào bên trong, nhìn thấy Hạ tướng quân chỉ có thể nằm sấp y vội vàng chạy đến.
Đưa tay chạm lên vết thương trên lưng Hạ tướng quân, Lãnh Cung Nghi nhỏ giọng.
- Xin lỗi đã liên lụy ngươi.
Cố Mạn đi đến chỗ Duệ vương đang đứng, nháy mắt với hắn thầm hỏi.
- Sao rồi.
- Vẫn cá cược cũ, ngươi làm cho huynh ấy rung động trước khi tuần trăng kế tiếp xuất hiện thì ta sẽ cho muội ta qua lại với tên Lão Nhị kia.
- Thành giao.
Cố Mạn nháy mắt với hắn, rồi lấy trong người ra một lọ thuốc đi đến đưa cho Lãnh Cung Nghi.
- Huynh lấy cái này bôi lên cho Hạ tướng quân, lúc nãy do đệ nóng giận quá nên có hơi nặng tay.
- Đa tạ.
Lãnh Cung Nghi vội cởϊ áσ của Hạ tướng quân ra, nhìn thấy vết thương trên lưng người, y không kiềm được mà đã khóc.
Nước mắt của y chảy xuống vết thương, Hạ tướng quân khẽ giật mình chắc có lẽ vì đau.
Lãnh Cung Nghi vội lau nước mắt, giọng nói có chút run run.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Hạ tướng quân nghe y xin lỗi vội lắc đầu.
- Xin huynh đừng khóc, huynh khóc tim ta còn đau hơn nhiều.
- Sao ngươi lại ngốc thế, hi sinh vì người không đáng.
Hi sinh vì người không đáng, không đáng đây là ai? Vì sao lại hy sinh vô ích?
Không, không có gì vô ích ở đây cả, Hạ tướng quân cười nhạt, không nhanh không chậm trả lời người bên cạnh mình.
- Ta hy sinh vì người ta yêu vì sao không đáng?
Bàn tay đang thoa thuốc của Lãnh Cung Nghi khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Hạ tướng quân nhưng không trả lời.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng di chuyển trên lưng Hạ tướng quân, Lãnh Cung Nghi sợ y sẽ rát nên nhẹ cuối người thổi từng hơi mát lạnh vào lưng y, như muốn xoa dịu một phần nào đó cho y.
Cố Mạn đứng bên ngoài nhìn thấy hai người mỉm cười tự đắc.
- Duệ vương chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
- Vẫn chưa đồng ý ngươi nôn gì?
Duệ vương nhướng mày nhìn y không chịu thua, Phạm thừa tướng đứng bên gãi cầm nheo mắt hỏi.
- Vậy còn người dân thì sao? Nguồn nước vẫn chưa được giải quyết.
Tiểu Niên chắp hai tay ra sau lưng mỉm cười.
- Vẫn như cũ, cho đào giếng để cho dân dùng, còn nguồn nước thì ngày mai ta giải quyết.
Bầu trời hôm nay đẹp thật đấy.
- Biết bao giờ thì mới tới tuyết đầu mùa đây?
- Còn khuya, nhưng cũng sắp rồi, ngươi chuẩn bị lần đi là vừa.
Cố Mạn mỉm cười nhìn hắn, Duệ vương ngây người nhìn y.
Lúc nào y cũng vậy, vẫn xinh đẹp như đóa lưu ly, quyến rũ ma mị như mạn châu sa hoa, mê hoặc say đắm lòng người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...