Tô Khiết ở trong phủ vương gia đều được mọi người yêu quý, kể cả lão Độ ban đầu khó tính như thế, cho đến Ân Kiện thuộc hạ thân tín của thất vương gia, mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng, lúc nào cũng vác kiếm bên mình.
Duy có một người lại đâm ra rất ghét đứa bé gái do vương gia mua về này, là Quý phu nhân.
Thất vương gia Trình Khâm nổi tiếng là không có nhiều thê thiếp, ngài không có chánh thức ngoại trừ một thiếp là Quý phu nhân.
Người đàn bà này nhan sắc cũng gọi là có nhưng lòng dạ hay đố kỵ, tính tình không được tốt.
Chẳng hiểu lý do gì mà bao năm qua, vị phu nhân ấy mãi chưa sinh được cho vương gia đứa con nào.
Nghe đâu, Quý phu nhân là do hoàng thượng ban hôn cho vương gia, dù khi ấy ngài chưa có ý muốn thành gia lập thất.
Đó là nguyên do, vị trí vương phi vẫn để trống, là bởi chưa có người nữ nhi nào khiến ngài thực tâm yêu thương.
Quý phu nhân đối với Tô Khiết, bằng mặt không bằng lòng, dù bản thân thấy ngớ ngẩn khi cứ ganh tị với một đứa trẻ, và cũng biết vương gia giữ nó bên cạnh chẳng qua chỉ để trò chuyện cho đỡ buồn tẻ.
Thế nhưng cái cách ngài chăm sóc dạy dỗ, chiều chuộng Tô Khiết quá mức khiến nàng ta không khỏi khó chịu.
Năm mười lăm tuổi, Tô Khiết không hiểu cớ sao thường nằm mơ thấy ác mộng.
Và những đêm như thế nó đều qua phòng của Trình Khâm, để ngài ở bên cạnh dỗ dành mình ngủ, có vậy mới không thấy sợ hãi.
Đêm đó, Tô Khiết ôm chăn gối lẻn đi qua phòng ngủ của vương gia, đôi chân nhỏ nhắn đó đi rất khẽ khàng trên lối hành lang vắng lặng như tờ.
Lúc đi ngang qua một căn phòng lập loè ánh nến, Tô Khiết nghe thấy một thứ âm thanh lạ lùng, giọng của một nữ nhân.
Nơi phát ra chính là phòng ngủ của Quý phu nhân.
Tô Khiết khẽ khàng bước đến, đưa đôi mắt hiếu kỳ vào khe hở của cánh cửa, trong phòng khá tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn nến chập chờn.
Nhưng rồi nó trông thấy hai chiếc bóng in hằn trên tấm bình phong, là thân thể của hai người với những cử động uyển chuyển lên xuống rất lạ lùng.
Tiếng rên lại ngày một lớn hơn khiến đứa trẻ hồn nhiên này không kìm nổi tò mò mà mở cửa...
Bước đến tấm bình phong, Tô Khiết âm thầm nhìn vào bên trong.
Trên chiếc giường ngủ, là thất vương gia với thân thể cao lớn không một mảnh vải cùng với thân thể trần trụi của Quý phu nhân, đang làm điều gì đó rất hoan hỉ.
Ngài ở trên người phu nhân, bên dưới lại không nhìn rõ được gì do bóng tối phủ chụp.
Tô Khiết thấy Quý phu nhân ngày thường tỏ ra kiêu ngạo, quý phái nhưng giờ đây lại mang gương mặt hưng phấn vô cùng, tóc tai rũ rượi, miệng cứ rên rỉ.
Tuy nhiên, Tô Khiết nhìn qua Trình Khâm thì lại thấy hoàn toàn trái ngược.
Khuôn mặt nhìn nghiêng ấy vẫn đẹp đẽ nhưng biểu hiện trên đó lại lạnh như băng.
Ngài cùng phu nhân rất nhịp nhàng thế mà ánh mắt vô cảm đến không tưởng, cứ như thể chẳng hứng thú gì với chuyện này.
Tô Khiết có thể nhìn ra dáng vẻ ấy là do chút ánh nến xuyên qua tấm bình phong, nó thắc mắc đến độ chân cứ bước tới để rồi vô ý vấp một cái, cả người ngã nhào kéo theo tấm bình phong đổ ầm xuống...
Khi hoàn hồn lại, Tô Khiết ngước lên thì bắt gặp hai phu thê vương gia nhìn mình kinh ngạc.
Tiếp theo, Quý phu nhân quơ lấy chăn quấn ngang người, ánh mắt ngây dại ban nãy biến mất mà trở nên căm phẫn, vằn cả tia máu đỏ, răng môi nghiến chặt.
Về phía Trình Khâm lại điềm tĩnh hơn, nhanh chóng mặc áo khoác ngủ vào rồi tiến đến chỗ Tô Khiết, chậm rãi đưa bàn tay lên che mắt nó.
- Khiết Khiết\, ra ngoài cửa phòng đợi ta.
Cứ ngỡ vương gia sẽ đánh mình về tội bất kính, nào ngờ ngài chỉ nhẹ nhàng yêu cầu như thế nên dù chân đang líu ríu thì Tô Khiết cũng nghe theo, quay lưng chạy đi ngay.
Sau đó là những chuỗi âm thanh tranh cãi sau tấm bình phong.
- Sao nó có thể vô phép vô tắc tự ý đi vào phòng ngủ của thiếp chứ?
- Có thể Khiết Khiết tìm ta vì có chuyện gì đó.
- Vương gia\, ngài không thể dung túng cho nó mãi!
- Được rồi\, đêm nay chúng ta đến đây thôi\, phu nhân nghỉ ngơi đi.
- Ngài không thể bỏ thiếp như thế này được\, vương gia!
Mặc cho Quý phu nhân gọi khàn cả giọng, Trình Khâm vẫn quay lưng bỏ đi ra cửa, đến nơi ngài thấy Tô Khiết giương mắt nhìn mình với vẻ khép nép.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
- Khiết Khiết mơ thấy ác mộng\, không ngủ được nên muốn sang phòng ngài...
Trình Khâm nén tiếng thở dài, cơn ác mộng đêm nay quả thật tai quái, khiến Tô Khiết mất ngủ phải đi tìm ngài để rồi chứng kiến cảnh không nên thấy.
"Đi theo ta", Trình Khâm vừa nói vừa nắm lấy tay cô bé cùng đi về phòng.
Nằm xuống tấm nệm da lông ấm áp, được vương gia đắp chăn cho, Tô Khiết nhìn ngài chậm rãi đặt lưng xuống ngay bên cạnh đồng thời dùng bàn tay to lớn vỗ vai mình dỗ dành cho mau ngủ.
Kỳ lạ, cứ hễ nhắm mắt lại là hình ảnh vương gia cùng Quý phu nhân cùng nhau ở trên giường cứ lởn vởn trong tâm trí khiến Tô Khiết tò mò quá đỗi, chẳng tài nào ngủ được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...