Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời


"Cô đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Giang Ngư Ngư lập tức thành khẩn gật đầu, "Chính là mặt của chúng ta cộng thêm ở chung một chỗ cũng không hiểu ý của anh."
"... Quỷ hẹp hòi, cô nói chuyện luôn luôn sắc bén như vậy sao?"
Giang Ngư Ngư suy nghĩ một chút, "Không phải, nhưng mẹ nói đối với kẻ bại hoại nhớ thương rượu mơ của mình, chính là phải hung hăng đả kích hắn!"
Hách Liên Thần nổi giận, "Cô đã sớm biết ta cố ý chán ghét cô, chính là muốn thừa dịp lúc cô sao nhãng mà trộm đi rượu mơ của cô sao?" Thật là quá đáng! Phải nói sớm chứ, như vậy hắn sẽ không phí thời gian đi chán ghét người khác!
Rượu mơ nhà Trình đại nhân là số một kinh thành, bởi vì lượng sản phẩm ít, hàng năm hắn cũng chỉ có thể lấy được một vò, cho nên ban nãy vừa mới nhìn thấy một cái chén nhỏ ở trên bàn, lập tức lên cơn thèm.
Hách Liên Thần cũng không phải là lần đầu tiên thua trên tay Giang Ngư Ngư, nổi giận một chút cũng bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn lại phát hiện, hắn vẫn chưa hỏi trọng điểm, "Cô còn chưa nói đấy, sao cô lại chạy tới nhà của Trình đại nhân?"
Hơn nữa nhìn viện này, rõ ràng chính là chỗ ở dành cho chủ tử, nhưng trước khi đi vào đây hắn đã từng điều tra qua, nơi này chỉ có một người có thể ở.
Xem chừng, hắn thật sự không biết khuôn mặt của Trình Ti Nghiên này.
Dù sao bây giờ đã trở về nhà nhận họ hàng, thân phận của nàng sớm muộn gì cũng phải công bố, vì báo đáp "mối thù" vừa rồi thiếu chút nữa bị hắn đánh chết, nàng quyết định hù hắn.

"Đây là nhà của tôi, đương nhiên tôi phải ở đây."
Quả nhiên, khóe miệng Hách Liên Thần giật giật, mơ hồ cảm thấy không ổn, "Nhà... cô? Cô là ai... Không đúng không đúng."
Nhà Trình đại nhân rất nhiều con gái, đến cả tên hắn còn không biết hết, chi bằng hỏi..., "Trong nhà cô đứng hàng thứ mấy?"
Giang Ngư Ngư vô cùng nhu thuận ngồi trên ghế đá, hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào khiến nàng cười lên thoạt nhìn rất thuần lương vô hại.
Nhìn thấy Hách Liên Thần khẩn trương, tâm tình nàng vô cùng tốt nói cho hắn biết, "Cửu, ta là Cửu tiểu thư Trình gia."
Ầm! Giống như bị một tảng đá lớn vừa vặn nện xuống, cả khuôn mặt cả Hách Liên Thần khiếp sợ đến mức gần như vặn vẹo, ngay cả hàng lông mày tuấn tú lúc cười rộ lên bao giờ cũng tung bay đều giống như sụp xuống.
"Cửu, Cửu..." Mấy phút như thế, hắn nhìn vẻ mặt của Giang Ngư Ngư giống như đang nhìn yêu ma quỷ quái, như thể trên trán nàng bỗng nhiên mọc thêm cái sừng vậy.
"... Cửu tiểu thư?" Vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra mấy chữ còn lại, nhưng hệ thống ngôn ngữ tạm thời mất tác dụng, chỉ biết lặp lại mấy chữ này, "Cửu tiểu thư? Cửu? Cửu? Tiểu thư?"
Vừa lẩm nhẩm, tay vừa vô ý mà xiết chặt, ngay cả con chó Tiểu Bạch trên tay cũng bị hắn xiết đau.
Chó Tiểu Bạch tức giận, ngao, bắt nạt ta không biết kêu đau hả!
Con chó nhỏ nhe răng trách móc "gâu gâu" một tiếng, cắn mạnh lên tay hắn một phát.

Đau đớn cũng không làm cho Hách Liên Thần tỉnh táo lại, hắn máy móc giơ cánh tay mang theo dấu răng của con chó nhà mình lên, để gần ở trước mặt, nhìn chừng hai mươi giây, mới nói, "Cửu tiểu thư?"
Giang Ngư Ngư ở một bên giống như đang xem trò vui, vẫn luôn chống cằm, cũng không "quấy rầy" hắn ngẩn người, vẫn yên tĩnh nhìn xem.
Nhưng mà phải công nhận răng, lúc vị Thái tử cổ quái này ngẩn người so với người bình thường bị bệnh động kinh cũng không khác mấy.
Cứ như vậy mà ngẩn người hơn mười phút, đột nhiên Hách Liên Thần giống như tỉnh táo lại, mạnh mẽ đứng lên, "Cửu tiểu thư?! Cửu tiểu thư Trình phủ Trình Ti Nghiên."
"Đúng vậy." Giang Ngư Ngư rất vô tội mà nháy mắt mấy cái, "Làm sao anh biết tên tôi?"
"Hơ... Cái này... Thiếu gia ta học sâu biết rộng, có tri thức nha! Ha, ha, ha!" Hách Liên Thần cười khan vài tiếng, đột nhiên vẻ mặt trầm xuống, "Ta đột nhiên nhớ tới, trên đường tới đây có nhìn thấy một thiếu niên rơi xuống nước, ta đi cứu hắn lên trước đây."
"..." Tìm cớ này...
Thái tử ở trong cung lớn như vậy mà vẫn không bị người ta đánh chết, là vì khinh công của hắn rất nhanh kịp thời tránh thoát được sao? Bất chợt Giang Ngư Ngư không nhìn thấy bóng người bên mình, im lặng không nói gì.
Còn chưa tới ba mươi giây, Hách Liên Thần vác khuôn mặt thâm trầm trở về.
Đúng vậy, lúc này hắn không phải động kinh, mà thật sự là thâm trầm...

Hiện tại Giang Ngư Ngư mới hiểu được, cái gọi là "hơi thở của Thái tử lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi" là có ý gì.
Loại cảm giác này không giống với anh họ ngoài hành tinh của nàng, bọn họ nói sợ anh họ, thật ra đây chính là loại tâm ý sợ hãi và sùng bái.
Mặc kệ bọn họ ba hoa trích tròe hình dung anh họ đáng sợ như thế nào, bọn họ cũng đều biết, anh họ sẽ không tùy tiện đả thương người, bởi vì cái trình độ mạnh mẽ này của lão, chắc là sẽ không "Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp" mà tính toán cùng người địa cầu của bọn họ.
Nhưng Thái tử không giống vậy.
Hơi thở của hắn, thật sự chỉ có một chữ "lạnh" để hình dung.
Lạnh, lạnh đến cực điểm, mà cái lạnh này, là từ trong lòng tỏa ra.
Bởi vì cảm giác của hắn khiến cho người ta thật đáng sợ, tới gần hắn, có thể làm cho cảm giác trì độn ý thức được nguy hiểm tồn tại, cái loại sợ hãi từ trong đáy lòng rỉ ra, sẽ xuyên qua mỗi tế bào mạch máu khắp người mình đóng băng cơ thể.
Sự đáng sợ của hắn, là ở chỗ đối với tất cả sự vật bên cạnh mình đều hờ hững coi thường, không phải kiêu ngạo, mà thật sự hoàn toàn không để vào mắt.
Mặc dù trong chốc lát chấm dứt mấy trăm sinh mạng, chỉ sợ trong tim hắn, e rằng không nổi lên chút gợn sóng nào.
Cắt đứt yết hầu của một người, cùng với thu hoạch một cây lúa mạch, có cái gì khác nhau?
Tay nâng lên, đao rơi xuống, có thứ gì không đứt, chỉ thế mà thôi. Không có bất kỳ cái gì khác biệt cả.
Đôi mắt lạnh đến mức khiến ruột gan người ta phát lạnh, rất rõ ràng mà lộ ra tin tức tính mạng trong mắt hắn, không có bất kỳ giá trị nào.
Giang Ngư Ngư thật sự hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Thái tử nàng nhìn thấy trong một lần đi dạo, cùng với Thái tử muốn giết người gặp trong hang động, có thể lần đầu tiên là hoàn toàn không nhìn thẳng mặt, lần thứ hai là tình huống khẩn cấp, nàng căn bản không rảnh để quan sát cái gì, cho nên đây là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy bộ dáng trong truyền thuyết của Thái tử.
Cùng với "Tiểu Trần tử" có bộ dạng cà lơ phất phơ, thích ăn thích cười, thường xuyên động kinh kia thật sự không có chút liên hệ nào.
Nàng không rõ tại sao có người sắc mặt trở nên thay đổi hoàn toàn như vậy, nhưng quả thật, khủng bố như vậy, ngoại trừ anh họ ra, đây là người thứ nhất khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Theo bản năng, Giang Ngư Ngư lại nhìn trời.
Giang Ngư Ngư, mày cần phải bình tĩnh, lúc mày bốn tuổi đã rất cố gắng vượt qua được một câu "Ngư Ngư" của anh họ đại nhân, cho nên trên đời này không có cái hố mày bước không qua, không có yêu ma quỷ quái mày ứng phó không được.
Vừa nghĩ như thế, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, sợ hãi trong lòng từ từ tản đi đi.
Không thể không nói, đây là lần đầu tiên trong đời, nghĩ đến anh họ có thể khiến nàng cảm thấy ấm áp tốt lành...
Lúc vẫn chưa thu hồ tầm mắt, nàng rõ ràng cảm giác được một cỗ sát khí.
Hách Liên Thần muốn giết nàng?
Đương nhiên, ba mươi giây hắn biết mất, khi quay lại đột nhiên lấy hình tượng "Thái tử", nàng liền nghĩ tới điểm này.
Nguyên nhân chính là đâu?
Bởi vì nàng đã xác định là Thái tử phi của hắn, lại từng ở lại trong Tĩnh Vương phủ thời gian dài, thân phận rất khả nghi; huống hồ nàng ở ngoài cung quen biết hắn, cũng rất có thể là có âm mưu từ trước, hắn không muốn giữ một người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm ở bên người; còn điểm quan trọng nhất chính là, thân phận đặc thù của nàng, hết lần này đến lần khác nhìn thấy hình tượng bí mật kia của hắn, mặc kệ là tính cách thật của hắn hay là tính cách giả bộ động kinh, nàng đều biết quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui