Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

"Tĩnh, Tĩnh Vương phi, tiểu nhân chỉ đến Đông cung ám sát, tiểu nhân không dám chọc đến người của phủ Tĩnh Vương, ngài tha cho ta đi!"
Tiểu Trần Tử nghe xong khoé miệng bắt đầu run rẩy, uổng công vẫn luôn trưng bản mặt lạnh ra bên ngoài, ngay cả đồ ăn cũng ít ăn đi rất nhiều, tại sao vào trong mắt những người này lại trở thành "hoà ái dễ gần" như vậy, thậm chí còn có thể kéo làm bia đỡ?
Vì "vãn hồi" hình tượng, Tiểu Trần Tử lên tiếng khuyên Ngư Ngư, "Người ta vào cửa lâu như vậy rồi, ngay cả chén trà cô cũng không cho hắn uống, có cách tiếp đãi khách như vậy à?"
Nói cực khách sao, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo đến tận xương, mơ hồ mang theo hương vị khát máu.
Thích khách không phản ứng, ánh mắt vẫn hoảng sợ nhìn Ngư Ngư.
Ngư Ngư lại ăn năn gật đầu, "Đúng vậy, nên châm cho anh ta chén trà."
Thích khách lập tức liền sợ tới mức kinh tủng hô to, "Vương, Vương phi! Tiểu nhân thật sự không biết người của phủ Tĩnh Vương đang ở đây! Ngài đừng có lấy máu của ta mà!"
Tiểu Trần Tử bị lơ đẹp:"...."
Tại sao cảm thấy có chút mất mặt... Nhất là khi hắn bày ra vẻ mặt đằng đằng sát khí, lại không có được dáng vẻ doạ người khiến cho tiểu quỷ nước này lộ ra vẻ mặt thành thực, thanh âm thành khẩn như vậy.
Tiểu Trần Tử rất buồn bực, chỉ thấy Hách Liên Dạ ngay cả đầu cũng không ngước lên, hơi thở quanh thân cũng không có biến hoá gì, chỉ vô cùng thoải mái tự nhiên cười một tiếng, "A."
Hoàn toàn không dám nhìn Hách Liên Dạ, thích khách run rẩy ngất đi.
Ngư Ngư & Tiểu Trần Tử: "....."
Được rồi, bọn họ đều thua... dưới tay của biến thái, thanh danh của bọn họ còn chưa đủ vang dội....
Hiển nhiên thích khách không ngốc, sau khi tỉnh lại vẫn một mực chắc chắn mình đến ám sát An thị vệ, tuyệt đối không quan hệ đến người của phủ Tĩnh Vương, gã cũng biết mình nhìn lén Ngư Ngư đã bị phát hiện, cho nên chủ động "giải thích" nói, bọn họ nghe thấy lời đồn trong kinh, biết ngày đó biểu hiện kình người của Ngư Ngư trong triều hôm đó, cảm thấy rất kinh ngạc, cho nên nhìn thấy chính chủ thì nhìn nhiểu chút.
Lời giải thích này, nghe thật đúng tình hợp lý, những… có chút quá trùng hợp.
Nhưng dù cảm thấy có chỗ nào không đúng, thì cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, trong tay không có chứng cớ, dường như thẩm vấn lâm vào cục diện bế tắc.
Đương nhiên, đây là đối với người thường mà nói.
Rốt cục Hách Liên Dạ cũng làm xong việc trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn tên thích khách kia một cái.
Không cần thời gian do dự, y trực tiếp hỏi, "Thái tử mới thổ lộ cùng An thị vệ, ngươi liền đến Đông cung ám sát, xem ra là Thái tử thổ lộ khiến ngươi rất tức giận, ngươi cảm thấy Thái tử không nên thích hắn?"
"... Phải."

Thích khách vốn sợ Hách Liên Dạ, hơn nữa mặc dù vấn đề này không khó, nhưng cách thức suy luận cùng lời nói quá nhanh, thích khách nhất thời không phản ứng kịp, cũng không có cách giải thích khác, theo bản năng gật đầu thừa nhận.
"Vậy xem ra là ngươi ghen tị." Giọng điệu của người nào đó giống như chuyên gia tình cảm, vô cùng chuyên nghiệp kết luận, "Ngươi thích Thái tử."
"....." Thích khách cứng đờ, vì mạng sống, vẫn lập tức gật đầu.
Hách Liên Dạ cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ cười nhạt ngoắc ngoắc tay, "Vậy ngươi lại đây, nhìn vào mắt Thái tử rồi nói cho hắn biết, ngươi thương hắn."
Thích khách & Tiểu Trần Tử:"....."
Có phải mạng sống đi cùng với lần hành động này hay không, nhưng thích khách run run hồi lâu, cảm thấy mình không có khả năng mang vẻ mặt bình thường mà nói ra những lời này, cho dù thật sự làm theo, cũng sẽ bị Hách Liên Dạ - một kẻ dường như đã thành tinh nhìn ra chỗ không đúng.
Cho nên gã khẽ cắn môi, không dám nhìn Hách Liên Dạ, thương lượng cùng hắn, "Tĩnh, Tĩnh Vương gia.... Tiểu nhân....."
"Ngại mở miệng?" Người nào đó vẫn bày ra dáng vẻ chuyên gia tình cảm, hết sức khóe hiểu lòng người hết sức hòa nhã.
"Vâng!" Thích khách tận lực khiến giọng điệu của mình không mấy vui vẻ.
Thì ra lời đồn đều là giả, Tĩnh Vương không hề đáng sợ như vậy.
"Thân là nam nhân, làm sao có thể ngay cả thổ lộ cũng xấu hổ không dám nói ra?" Người nào đó lại cực chuyên nghiệp, rất dịu dàng đề nghị, "Trực tiếp thiến đi."
Mọi người:"....."
"Vương gia, vài ngày không gặp, ngài biến thái càng ngày càng khác biệt rồi!" Ngư Ngư chân thành khen ngợi.
"Tiểu nha đầu, ràng mỗi ngày chúng ta rõ đều ở cùng nhau." Yêu nghiệt nào đó cười nhìn ánh mắt Ngư Ngư loé sáng nhìn mình, "Nàng hẳn là rất thích ta, cho nên chẳng sợ chúng ta mỗi ngày gặp nhau, vẫn sẽ cảm thấy nhớ ta sao?"
".....Vương gia, đây chỉ là một câu hình thức thường dùng thôi."
"Phải không?" Trong mắt yêu nghiệt nào đó hiện lên một chút ảm đạm, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, "Vậy thì có thể là bổn vương rất thích nàng, cũng rất ít khi nghe câu trả lời của nàng, cho nên nghe thấy nàng tuỳ tiện nói một câu liền tưởng tượng ra đủ điều."
Ngư Ngư:"....."
Đối với loại yêu nghiệt phúc hắc bất kể trường hợp nào cũng đều có thể bình tĩnh thổ lộ, còn thuận tiện hãm hại nàng thổ lộ theo, Ngư Ngư chỉ có một câu.
"Chàng lại đậy."
Nàng ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hách Liên Dạ, cau mày, còn có chút nghiến răng nghiến lợi, Hà Nghiêm đứng ở một bên nhìn thấy, thậm chí còn có chút lo lắng đề phòng, hoài nghi Ngư Ngư chuẩn bị vung một quyền qua.

Chỉ là yêu nghiệt nào đó hiển nhiên không có một chút lo lắng nào, còn cười đến mê người cúi đầu, đi tới gần Ngư Ngư.

Ngư Ngư đặc biệt bình tĩnh kéo y qua, hôn một cái, sau đó thoải mái lại hôn một chút, lúc này mới vỗ vỗ đầu Hách Liên Dạ, "Ai nói em không thích chàng."
Hà Nghiêm nhìn thấy toàn bộ quá trình Vương gia nhà mình bị đùa giỡn: (T_T)
Vương phi, ngài vĩnh viễn đừng cường đại như thế chứ....
Nhưng thân là quần chúng vây xem, phản ứng của nam tử áo trắng hoàn toàn bất đồng.
Hắn không phải là người trong hoàng tộc, Đông cung lại không thể so với phủ Tĩnh Vương, phần đông đều biết, mấy ngày nay hắn vẫn ít khi lộ diện, hiện tại cũng chỉ là ngồi trên xà nhà.
Xem xong hành động của Ngư Ngư, hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với sư đệ đang ngồi trên xà nhà cùng hắn nhưng vẫn không nhìn hắn một cái, "Đệ lại đây."
Mọi người kinh toàn tập, cùng ngẩng đầu lên nhìn hai sư huynh đệ bọn họ.
Một phút sau....
Nam tử áo trắng vẫn yên lặng ngồi trên xà nhà như cũ, ánh mắt cũng hờ hững giống như bình thường, chỉ là đỉnh đầu của hắn có thêm một cục u.....
"... Dung bánh bao, ngươi để sư đệ của ngươi đi qua, là muốn làm gì?"
Nam tử áo trắng vừa mới bị đánh:"Ta muốn đòi lại đạn tín hiệu."
... Sau đó có thể thuận lời rời nhà trốn đi đúng không?
Lại đợi trong chốc lát, thích khách nghe câu "Trực tiếp thiến đi" liền ngất xỉu đã tỉnh lại, phát hiện mình vẫn không biến thành thái giám, nước mắt cũng sắp rơi xuống, chỉ lần này không dám... mạo hiểm nữa, cuối cùng cùng thành thật thẳng thắn.
Gã cũng là thủ hạ của Tam sư huynh, bất quá chỉ là đệ tử Tam sư huynh thu ở bên ngoài, vì sợ bọn sư đệ nhận ra, nên không dạy gã khinh công độc môn của môn phái.
Mà mục đích của Tam sư huynh, là trước tiên phái người giết An thị vệ, sau đó giá hoạ cho Ngư Ngư, nói với bên ngoài Ngư Ngư vẫn muốn gả cho Thái tử.
Hắn ta thật sự không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, luôn tìm đủ cách để chia rẽ Ngư Ngư và Hách Liên Dạ.

Hà Nghiêm nghe xong liền rối rắm, suy nghĩ của vị Tam sư huynh kia thật sự quá đơn giản rồi, hắn ta thực sự cho rằng để chủ tử rời khỏi Vương phi, Vương phi thiếu đi một bảo vệ cao thủ siêu cấp, là có thể mặc hắn làm thịt sao?
Không có võ công thì thế nào, vô lương..... cũng là một loại thực lực đấy.....
Thích khách này đúng lúc được Tam sư huynh phái tới, là người giỏi nhất trong số họ, cho nên mấy người Ngư Ngư cũng giảm đi một mối phiền toái, sau khi trở lại phủ Tĩnh Vương, lập tực dựa theo kế hoạch cũ, thả ra tin tức Thành Vương gia của Tề Hưng quốc lưu luyến si mê Tiểu Trần Tử, cho nên gần đây làm nên rất nhiều việc lạ, hãm hại Ngư Ngư, ám sát An thị vệ, chính là muốn diệt trừ tất cả những nữ nhân... nam nhân bên cạnh Tiểu Trần Tử.
Đúng như Hách Liên Dạ tính toán, loại yếu tố bát quái kết hợp nhiều tình tiết cẩu huyết như thế này, rất nhanh chóng lọt vào trong mắt của tất cả dân chúng trong kinh thành, hiện tại cho dù uy danh của phủ Tĩnh Vương có lớn cỡ nào, cũng không được nhiều người chú ý đến bọn họ, đừng nói là kinh thành, phóng mắt khắp tứ quốc, nơi nơi đều bàn tán về tin đồn kinh thiên này.
Bên trong Đông cung Nguyệt Loan 1uốc, Tiểu Trần Tử - người trong cuộc của bát quái đang tức giận muốn lật bàn
Bát quái thì bát quái đi, quán bán đồ ăn vặt chỉ vì đến quán trà nghe bát quái mà đóng cửa sớm! Khiến hắn không mua được cánh gà phao tiêu của nhà đó!
Mà ở phủ Tĩnh Vương trong kinh thành, hiện tại không khí cũng cổ quái.
Nguyên nhân tương đối đơn giản, chính là con gái được Tả tướng thu dưỡng sau này vẫn luôn cất giấu, giờ lại xuất hiện ở phủ Tĩnh Vương.
Thân thế của nàng ta có chút cổ quái, Hách Liên Dạ cũng sớm đoán được sau khi bát quái bùng nổ, nàng ta sẽ chủ động tìm tới cửa, mấy người Hà Nghiêm cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà.... đối với một nữ tử cổ đại mà nói, sau khi đính hôn nếu hôn sự có biến, đó là một chuyện tổn hại danh tiết, không phải ai cũng có bản lãnh như Trình đại nhân, có thể để con gái kết thân cùng Thái tử sau khi bị Tĩnh Vương từ hôn.
Hơn nữa bây giờ không phải đơn giản là từ hôn, mà là vị hôn phu của nàng thực sự thích nam nhân..... Thực hư thế nào không quan trọng, quan trọng là..., hiện tại dân chúng khắp thiên hạ đều cho rằng như vậy.
Nhưng vị thiên kim của Tả tướng này, hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn không có sự tức giận, trên mặt cũng không có chút lo lắng, thậm chí nàng ta còn cười đến cao ngạo đắc ý, giống như đoán được mình sẽ lập tức bay lên biến thành phượng hoàng.
Dáng vẻ này khiến hai huynh đệ Hà Nghiêm thầm nghĩ, nghi ngờ có phải nàng ta chịu đả kích quá lớn hay không, thần kinh không được bình thường.
"Bái kiến Thập Nhất gia." Nhìn thấy Hách Liên Dạ xuất hiện, thiên kim của Tả tướng liền thay đổi xưng hô.
Dựa theo phép tắc của Nguyệt Loan quốc, bình thường hoàng tử đều đến mười tám tuổi mới được phong vương và ra khỏi cung, tự mình xây dựng phủ đệ, nhưng Hách Liên Dạ không phải người bình thường.... Y được phong vương sớm, sớm đã được gọi là Tĩnh Vương, hơn nữa chính bản thân y hoàn toàn không nhận những hoàng tử khác làm huynh đệ, rất ít người chiếu theo hàng thứ gọi y.
Nghe xưng hô này dường như có chút thân cận.
Hách Liên Dạ không có phản ứng gì, Ngư Ngư lại cười đến thật vui vẻ.
Bởi vì có người bưng một dĩa gà hoa mới được phòng bếp làm lên....
Thiên kim Tả tướng cũng không bị đả kích, vẫn cười như đã đoán trước, chậm rãi mở miệng, "Thập Nhất gia, cha mẹ thân sinh của dân nữ mất sớm, vẫn không kịp đặt tên cho ta, nhưng cha ta họ Lương, khi còn bé, cha mẹ đều gọi ta là Nhất Nhất."
Từ trước đến nay nam tử áo trắng vẫn luôn không quan tâm đến điều gì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thiên kim Tả tưởng liếc mắt một cái.
Nhưng không ai chú ý tới điều dị thường của hắn, bởi vì một câu thốt ra, ba người Hà Nghiêm, Hà Túc còn có Hà thúc đều thay đổi sắc mặt, ngay cả Lãnh Mộc vẫn luôn mặt không đôi sắc, bày ra khuôn mặt giống như tượng gỗ cũng kinh ngạc hơi trừng to mắt.
Nàng ta là Nhất Nhất?
Những người này đều đi theo Hách Liên Dạ rất lâu, Hà thúc là người hầu trước kia của mẫu phi Hách Liên Dạ, bọn Hà Nghiêm cùng nhau lớn lên với Hách Liên Dạ, đương nhiên biết ý nghĩa của cái tên này.

Nhưng Hách Liên Dạ, vẫn không có biến hoá gì.
Thiên kim Tả tướng còn tưởng rằng y không tin, lập tức lấy từ trong ngực ra một khối noãn ngọc, "Khối ngọc này, là năm đó Mai phi nương nương thưởng cho mẹ ta, nhất định Thập Nhất gia còn nhớ đi?"
Năm đó bên cạnh Mai phi - mẫu thân của Hách Liên Dạ có một thị nữ tâm phúc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tên là Liễu Nhân, Mai phi không muốn nàng ta đi theo mình, sống một cuộc đời cô độc ở trong cung, đến tuổi kết hôn liền giúp Liễu Nhân tìm người đáng tin cậy để gả đi, rồi mang Liễu Nhân ra cung thành thân.
Vợ chồng Liễu Nhân có cuộc sống sau cưới rất hoà thuận, tiếc nuối duy nhất chính là không có con nối dòng, cho nên sau khi cưới được ba năm thì nhặt được một tiểu nữ oa ở trong bụi cỏ hoang bên ngoài thành, lập tức cảm thấy đây là đứa nhỏ trời ban cho họ.
Bởi vì muốn giúp tiểu nữ oa kia tìm kiếm cha mẹ đẻ, vợ chồng Liễu Nhân vẫn chưa đặt tên chính thức cho nàng ta, nhưng mỗi ngày tiểu nữ oa đều bập bẹ y y nha nha nói, cho nên đặt nhũ danh cho nàng ta là Nhất Nhất, đương nhiên, cũng sợ vạn nhất không tìm thấy cha mẹ đẻ của nàng ta, sau khi tiểu cô nương lớn lên, nếu biết sẽ rất thương tâm, nên nói với bên ngoài đó là con của bọn họ.
Liễu Nhân bế đứa nhỏ tiến cung tìm Mai phi, khi đó muội muội của Hách Liên Dạ vừa sinh ra không lâu, hai tiểu nữ oa như cục bột hình người cực kì vừa ý nhau, ghé vào nhau liền bì bõm nha nha trao đổi, không biết các nàng có thật sự nghe hiểu được đối phương nói gì hay không hay là chỉ là đang tốn hơi thừa lời.
Chờ các nàng hơi lớn lên một chút, vẫn là một đôi bạn tốt, nhưng... lúc muội muội của Hách Liên Dạ bị kẻ gian bắt cóc, đúng lúc Lương Nhất Nhất cũng ở trong cung, cùng nhau bị trói, sau đó theo lời của bọn bắt cóc bị bắt nói, trên đường đứa nhỏ kia bị nhiễm phong hàn, bọn họ liền giết nàng ta, tuỳ tiện ném ở trên đường, lúc đó vội vã trốn tránh bị đổi giết, nên không nhớ rõ vứt người ở đâu.
Việc này Hà Nghiêm đều rõ, hiện tại thấp giọng nói cho Ngư Ngư nghe.
"Khi còn nhỏ bị sốt cao, mặt mũi của muội ấy cũng không thể biến dị được," Cuối cùng Hách Liên Dạ mở miệng, cười nhìn thiên kim Tả tướng, "Nhưng mẫu phi và Liễu di tình như tỷ muội, mặt mũi của Liễu di, bổn vương không thể không cho."
"... Chủ tử." Hà Nghiêm nhìn không được, đứng một bên lo lắng lên tiếng.
Thế nhân đều nói chủ tử vô tình, thật ra bọn họ đều biết, chủ tử rất trọng tình cảm, nhiều năm như vậy, Liễu dượng phụ vẫn được Phong Minh chiếu cố bảo vệ ổn thoả, hàng năm đến sinh nhật của Liễu di, chủ tử sẽ đích thân đi chúc thọ, hiện tại biết con gái mà Liễu di vẫn luôn luôn nhớ thương kia vẫn còn sống trên đời, tuyệt nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta.
Nhưng.... không phải y không niệm tình cũ, thật sự là vị thiên kim Tả tướng này, nhìn trước nhìn sau đều không là người tốt lành gì, nói không chừng lại tham lam đòi hỏi.
Thiên kim Tả tướng còn chưa nói, Hách Liên Dạ đã nở nụ cười trước, "Bổn vương thật là hồ đồ, Liễu di vẫn luôn nhớ thương người con gái này, huống hồ lúc nhỏ ngươi chịu khổ, thật ra cũng là vì Ngôn Ngôn, bổn vương thiếu ngươi nhiều lắm, làm sao có thể cảm tạ bình thường cho qua chuyện được."
"Như vậy đi," Hách Liên Dạ ngẩng đầu, dường như đang quyết định chuyện gì, "Đúng lúc vị trí Trắc phi của phủ Tĩnh Vương còn trống, bổn vương thú ngươi đi."
"....." Hà Nghiêm yên lặng nhìn trời, phát hiện vừa rồi mình lo lắng vô ích.
Cho dù hiện tại Vương gia nói mang phủ Tĩnh Vương hay cả Phong Minh cho vị thiên kim Tả tướng này, hắn đều tin, nhưng Trắc Vương phi.... đừng làm rộn...
Quả nhiên, Ngư Ngư vừa nghe thấy lời này hai mắt liền sáng lên, "Cuối cùng coi như ta cũng có tiểu lão bà để chơi rồi!"
Hà Nghiêm đang nhìn trời run rẩy một chút, rối rắm bắt đầu gạt nước mắt.
Vương phi, lời này của ngài.... nói ra rất giống sắc lang à nha...
Nhưng mặc kệ lời này nghe như thế nào, phối hợp với ánh mắt nhiệt tình đơn thuần như người bạn nhỏ của Ngư Ngư, hơn nữa gần đây có không ít lời đồn đáng sợ về nàng ở bên ngoài.....
Trong lòng thiên kim tả tướng nổi nên hàn ý, ;à chơi như thế nào?
Ví dụ như chặt đi một đầu ngón tay của người ta, ỷ vào y thuật cao minh, buổi tối liền nối lại, buổi sáng ngày hôm sau, không cần nhìn đến vết thương đã tốt chưa, lại chặt lần nữa.... là cách chơi này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui