Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Kinh nghiệm xuyên qua thần kỳ của bản thân, Ngư Ngư đối với những sự việc không thuộc khả năng chi phối của mình, trong lòng mang theo sự kính sợ, không thể tùy tiện để Hách Liên Dạ mạo hiểm.
Cho nên nàng mới bảo Ôn Ngôn tìm một tử tù đi ra ngoài.
Nàng là xuyên đến đây, nếu nàng có thể lờ mờ nhìn thấy lốc xoáy dẫn người xuyên qua thời không thì Ôn Ngôn kia nhất định cũng có thể nhìn thấy.
Ôn Ngôn cũng luôn nôn nóng muốn về nhà, hiện tại phải làm chính là để Ôn Ngôn dẫn tử tù kia cùng đi, dù sao tử tù cũng làm nhiều việc ác, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng là trừng phạt đúng tội.
Nhưng, hiện tại Ngư Ngư vô cùng hi vọng người vốn nên róc xương lóc thịt này có thể bình an, nàng căng thẳng đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Ngày đó ở trong thạch thất, nàng không nói cho Hách Liên Dạ biết mình có thể nhìn thấy lốc xoáy kia, nếu thí nghiệm thất bại... nếu quả thật thất bại, nàng định sẽ không bao giờ nói ra chuyện này.
Cho nên không nói thật với Hách Liên Dạ, nàng sẽ giả bộ là mình lại muốn trốn hôn, chạy theo Ôn Ngôn.
Chuyện về nhà này, Ôn Ngôn chờ lâu lắm rồi.
Cho nên vừa nghe Ngư Ngư nói xong, hắn bỗng đứng lên, bất chấp tất cả nói, "Bây giờ đi ngay."
Nói xong kéo tên tử tù bị hắn điểm huyệt kia lên, động tác bỗng dừng lại, "Ta cũng nhìn thấy cái lốc xoáy cô nói rồi."
Cách đây 200 năm, mới được nhìn thấy cảnh vật quê nhà lần nữa, giọng Ôn Ngôn cũng bắt đầu run run.

Ngư Ngư nhìn xung quanh, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng cái lốc xoáy kia.
Xem ra thực sự chỉ có người muốn về nhà, mới có thể nhìn thấy... Cánh cửa thời gian này, vậy mà giống như có trí tuệ, có thể phân biệt được thân phận của người đứng trước mặt nó.
Trong lòng Ngư Ngư bỗng căng thẳng, lại càng cảm thấy hi vọng xa vời.
Ôn Ngôn nhấc chân muốn đi, nam tử áo trắng bỗng gọi hắn một tiếng, "Sư phụ."
Lúc này Ôn Ngôn mới nhớ ra, mình có rất nhiều chuyện quên chưa nhắn nhủ.
Hắn nhìn đồ đệ suất sắc nhất của mình, giọng điệu bất đắc dĩ , "Là sư phụ có lỗi với con, thực ra vì ngăn không cho võ công của con tiến triển quá nhanh, vi sư đã từng hạ độc con... Bởi vì lúc đó, con đã tỏ ra con rất phản đối kế hoạch để Trình Ti Nghiên đóng giả thành công chúa Vệ quốc, sư phụ rất muốn về nhà, không muốn để bất cứ ai phá hỏng kế hoạch của mình."
Nói xong giao cho hắn một cái chìa khóa, "Giải dược ở ngay trong mật thất, sư đệ con biết cách tiến vào mật thất, con yên tâm, thật ra nội lực của con vẫn luôn tăng lên, chẳng qua là bị dược vật ngăn cản, sau khi ăn giải dược xong, trong vòng một tháng sẽ khôi phục toàn bộ."
Nói xong nhìn Ngư Ngư một cái, "Trong mật thất, còn có một cuốn sách thuốc, hai sư huynh đệ các con đều không có thiên phú với y học, cuốn sách thuốc kia sẽ đưa cho Cửu cô nương."
Ôn Ngôn sống gần 200 năm, hơn nữa sau này lại luôn lấy thân phận Huyền Cơ lão nhân xuất hiện, hắn gom góp được rất nhiều thứ tốt, dặn dò xong đã tốn rất nhiều thời gian, nhưng trong mật thất kia, lại chỉ để giải dược của nam tử áo trắng và cuốn sách thuốc kia, đủ để nhìn ra sách thuốc kia quý giá thế nào.
Người học y, coi trọng nhất là những thứ này, nhưng hiện tại Ngư Ngư hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến, chỉ lo lắng chờ kết quả thí nghiệm.
Rốt cuộc cũng dặn dò xong chuyện trên núi, Ôn Ngôn dẫn tử tù kia, hít sâu một hơi, nhấc chân bước qua cái lốc xoáy đó.
Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, mắt thấy hơn phân nửa thân thể của hắn đều biến mất ở trước mắt... Không có việc gì!
Nàng đang muốn đứng dậy hoan hô, biến cố lại sinh ra ở lúc này.
Thân thể Ôn Ngôn dần dần biến mất, đến lúc trước mặt Ngư Ngư chỉ còn một cánh tay, thì tên tử tù cũng bị kéo đi qua thời không kia, bỗng túa ra nhiều ngọn lửa màu xanh trắng.
Ngọn lửa kia tựa như được khắc ra từ băng, thoạt nhìn không chút độ ấm, chính có quỷ dị, hìn như không có tính nguy hiểm gì, nhưng quần áo trên cánh tay Ôn Ngôn, lại cháy sạch ống tay áo của Ôn Ngôn trong nháy máy, hiện tại làn da trên cánh tay hắn cũng bị cháy ra mảng bọt nước lớn, sắp bị thiêu cháy đen tới nơi rồi.
Hoàn toàn khác với sự lo lắng lúc trước của bọn họ, tử tù không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngọn lửa kỳ quái màu xanh trắng kia, chỉ đốt một mình Ôn Ngôn!
Ngọn lửa không chút lưu tình, lẳng lặng bùng cháy, giống như là đang trừng phạt Ôn Ngôn làm trái thiên quy, tự mình dẫn một người xuyên qua thời không không thuộc về người đó.
"Tránh ra!"
Một đầu khác của lốc xoáy, bỗng truyền đến tiếng quát của Ôn Ngôn, nam tử áo trắng bay nhanh qua kéo Ngư Ngư lại, mới tránh thoát được nội lực Ôn Ngôn quăng ra, đánh thật mạnh vào tên tử tù.

Nhìn sức mạnh, chỉ sợ là dùng mười phần công lực.
Xem ra tiến vào lốc xoáy này, muốn hất người mình dẫn theo cũng không dễ dàng, Ôn Ngôn đành phải dùng toàn lực để thoát khỏi tên tử tù kia.
Cũng may, trong khoảng khắc Ôn Ngôn hất người ra, ngọn lửa kỳ quái kia cũng biến mất, vết bỏng vẫn còn ở trên cánh tay Ôn Ngôn, nhưng không trở nên nghiêm trọng hơn.
Ôn Ngôn là người từng trải, từ đầu đến cuối Ngư Ngư đều không nói nàng làm thí nghiệm này vì ai, nhưng trong lòng Ôn Ngôn hiểu rõ.
Đứng ở một đầu khác của lốc xoáy, hắn nói với Ngư Ngư, "Ta sẽ thử trở về."
Nói xong, bất chấp trị thương ở cánh tay, nhanh chóng xuyên qua lốc xoáy.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, rốt cuộc Ôn Ngôn không xuất hiện nữa
Xem ra là không về được. (ý là Ôn Ngôn không xuyên về cổ đại được nữa)
Lốc xoáy này tựa như có trí tuệ vậy, sẽ đưa người ta về nhà, lại không cho phép người ta tùy tiện xuyên qua.
Cho nên nếu Ngư Ngư muốn đi, chỉ có một cơ hội, nàng có thể trở về thăm người thân mà mình luôn nhớ mong, nhưng sẽ không có cách nào để quay trở lại .
Ngư Ngư không nói gì, chỉ im lặng nhìn hướng Ôn Ngôn biến mất, nam tử áo trắng ở bên cạnh nhìn nàng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nhưng một lúc sau, hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở, "Tĩnh Vương đến rồi."
Ngư Ngư bỗng quay đầu lại, quả nhiên thấy đám người Hách Liên Dạ đang đứng ở sau lưng nàng, không biết đã đến được bao lâu rồi, nhìn vẻ mặt có lẽ y đã chứng kiến chuyện lúc nãy.
Nếu ngọn lửa kia đốt trên người tử tù, vậy Hách Liên Dạ nhất định sẽ mạo hiểm thử một lần, để Ngư Ngư dẫn mình trở về, nhưng... ngọn lửa kia lại đốt Ôn Ngôn.

Ban đầu chỉ đốt cánh tay Ngư Ngư, nếu Ôn Ngôn cố châos muốn dẫn người qua đó? Có phải cả người đều bị thiêu cháy không?
Bất kể như thế nào, Hách Liên Dạ sẽ không để Ngư Ngư liều lĩnh thử mạo hiểm này, nhưng nếu vậy thì đường về nhà của Ngư Ngư sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.
Bọn Hà Nghiêm cũng đi theo Hách Liên Dạ tới đây, hiện tại dây thần kinh trong đầu kéo căng như dây cung, không biết nên nói gì.
Nhìn tờ giấy của Vương phi, mặc kệ kết quả của thí nghiệm này là gì, Vương phi sẽ không bỏ chủ tử lại.
Nhưng... Vương phi không thể về nhà, bọn họ phải an ủi như thế nào?
Hiện tại bọn họ vô cùng hi vọng, Ngư Ngư có thể vô lương một chút, đánh vỡ bầu không khí quá mức nặng nề này.
Ngư Ngư nhìn chằm chằm Hách Liên Dạ phong trần mệt mỏi, bỗng hỏi y, "Vương gia, có phải anh gấp rút lên đường không? Thoạt nhìn không dễ ăn rồi."
Hách Liên Dạ đi qua đỡ nàng, "Trở về tắm rửa sạch sẽ là có thể ăn, cam đoan ăn ngon giống như bình thường." Sau đó nghiêm mặt, bình tĩnh dắt Ngư Ngư đi ra ngoài.
Ba người Hà Nghiêm: "..."
Chủ tử và Vương phi là nghiêm túc, hay là chỉ đùa một chút, làm giảm bới buồn phiền trong lòng đây? Chỉ số thông minh của bọn họ, sao lại không nghe hiểu cuộc đối thoại của chủ tử... (┬_┬)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui