==========
Lần này, chúng ta sẽ được xem video clip quay đặc tả cận cảnh “bản chất” của anh quản gia.
Sự “thông minh mưu trí” cùng khả năng “tháo vát” của anh sẽ càng được hiện rõ hơn, lộ rõ hơn….ta càng ngày càng ui anh nha….có anh làm quản gia trong nhà thật sự là tuyệt vời….khakha….^.^)
=========
Vương gia mấy đêm liền dùng bồ câu đưa tin, nói muốn chặn việc tập tranh ảnh tư liệu dưới gốc cây hạnh trong phủ bị đào lên. Quản gia vội vội vàng vàng đi lấy tập tranh ảnh tư liệu, nhưng cũng đào lên một vật gì đó rất lớn. Là một gói có sáu viên vàng như hạt đậu bao bằng giấy dầu, là phí tổn ngủ qua đêm của Vương gia thưởng cho Thang Viên; một chiếc nhẫn ngọc bích, do Vương gia thưởng; một vò rượu Trúc Diệp Thanh, hôm tết Trùng Cửu (mồng chín tháng chín) Vương gia mang tới để cùng Thang Viên uống, Thang Viên về trễ, rượu không uống liền ngủ. Quản gia vỗ tay phấn chấn, hết sức phấn khởi mang hết mấy thứ này đi, ngồi suốt đêm vẽ một bức bản đồ, đem bìa của tập tranh ảnh tư liệu gỡ xuống bao lấy rồi chôn ở dưới gốc cây hạnh. Quả nhiên ngày hôm sau liền có tiểu tặc, đem tập tranh ảnh tư liệu giả kia trộm mất.
Quản gia hé miệng cười rất chi là giống hồ ly, thầm nghĩ: Ta chỉ tùy tiện vẽ con rùa mà đã có người như vậy thưởng thức, còn dám đến Vương phủ phòng thủ nghiêm ngặt mà trộm a!
[Sẵn đây nhắc lại toàn bộ quá trình quản gia chế tác ra tập tranh ảnh tư liệu giả kia: Quản gia tìm một tờ giấy lớn, chỉ vẽ một con rùa thật to, sau đó đối chiếu với kích thước hình dạng tập tranh ảnh tư liệu thực để cắt thành nhiều phần nhỏ, làm xáo trộn trình tự rồi dùng chỉ buộc lại, chỉ duy có cái bìa là thật rồi đem bao lại chôn ở dưới tán cây. Hoa văn trên con rùa, thật giống hình dạng của bản đồ]
Quản gia vô cùng cao hứng thu lấy các món đồ này, không lâu sau Vương gia trở lại kinh thành, mang theo con thỏ mà Thang Viên yêu thích. Quản gia thấy con thỏ liền mân mê miệng: “Sao nuôi lớn như vậy chứ? Mỗi ngày ăn hai cây củ cải cũng sợ là không đủ?”
Con thỏ chỉ là chuyện nhỏ, Vương gia ở trong cung hơn mười ngày sau, đột nhiên về tuyên bố với quản gia, muốn kết hôn phong Thang Viên làm phi! Quản gia lập tức sợ hãi. Theo lý thuyết, Vương gia lấy vợ là chuyện tốt, bách quan biếu quà, của hồi môn Vương phi, tặng phẩm của Hoàng Thượng, đủ cho hắn đếm hết mấy ngày, nghĩ đi ngẫm lại thì cưới là chuyện tốt. Nhưng là, nếu là Thang Viên, của hồi môn tất nhiên là không có, mà với chuyện hoang đường này, thì tặng phẩm của Hoàng Thượng…… không phải ba thước lụa trắng thì sẽ khấu tạ, nếu là chuyện không đúng ý Hoàng Thượng, bách quan tất nhiên cũng không đến nịnh bợ, quản gia càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ ảm đạm, chẳng lẽ chính mình phải thâm hụt khoản tiền quan trọng này sao?
Lúc quản gia đang mặt co mày cáu, Cửu Vương gia cố tình còn đổ thêm dầu vào lửa, đến đây đòi sính lễ, nói cái gì là đón người từ quý phủ của hắn ra, thì nhất định phải có sính lễ mới được. Quản gia vừa nghe xong lông mi liền đứng hết cả lên, vừa định tranh cãi, đột nhiên đảo mắt vòng vo, cười hì hì rồi đáp ứng. Cửu Vương gia bụng đầy hồ nghi quan sát quản gia mấy lần, thầm nghĩ khi nào thì “vắt chày ra nước” mà hào phóng như vậy? Quản gia khuất phục bẩm báo: “Vương gia đã phân phó, nhất định phải làm cho Vương phi vừa lòng. Thật sự là không cần lo nhà không có củi gạo quý a!…..” Cửu Vương gia không lòng dạ nào nghe hắn lải nhải, dù sao sính lễ cũng sẽ tới, liền vô cùng cao hứng dọn đường hồi phủ.
Hôm sau Cửu Vương gia nhận được danh sách lễ vật, quản gia quả thật chiếu theo tiêu chuẩn cưới quận chúa mà tặng sính lễ. Cửu Vương gia bị kích động chạy ra trước cửa phủ nhìn, nhưng không thấy lễ vật nào đưa tới cả. Lại nhìn một lần danh sách lễ vật, mới phát hiện mặt trái của danh mục lễ vật, có một hàng chữ nhỏ của quản gia: Khấu trừ đi những lễ vật như trên, Vương gia còn thiếu phủ của ta một đôi kim như ý, hai bình cắm bằng ngọc thạch….. Liệt kê ra một đống cái gì đó, cuối cùng liệt luôn cả một hòm các loại y phục quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông. Cửu Vương gia lập tức giận dữ, ngay lập tức đi Tĩnh Vương phủ đối chất với quản gia.
Quản gia cười tủm tỉm ở phòng làm việc đứng chờ Cửu Vương gia tiến vào, mời Cửu Vương gia ngồi, lại tự tay bưng trà lên mời, gọi một tiếng: “Ông thông gia.”
Cửu Vương gia miệng “Phốc” phun trà ra, trừng mắt nhìn quản gia. Quản gia mặt không đổi sắc cười tủm tỉm nói: “Nếu đã tặng sính lễ, thì đã là người một nhà, gọi một tiếng ông thông gia thì có gì kỳ quái?”
Cửu Vương gia vừa nghe hai chữ “Sính lễ” liền giận dữ: “Ngươi nói sính lễ? Sính lễ ở đâu?”
“Danh sách lễ vật không phải ở trên tay Vương gia?” Quản gia không nhanh không chậm nói.
“Chỉ có danh sách lễ vật, sính lễ ở đâu?” Cửu Vương gia quát.
“Đã đưa sính lễ, thì Vương gia cũng phải đưa của hồi môn, đều giống nhau thì khiêng qua khiêng lại làm gì cho mệt, Vương gia cũng thương cảm hạ nhân a! Ta đã thay Vương gia suy nghĩ, chỉ đưa danh sách lễ vật, khấu trừ các khoản bày biện trong danh sách lễ vật, của hồi môn vẫn còn, nên ta cũng viết ở mặt trái danh sách lễ vật, ta quả thực có lòng tốt, Vương gia không cần trách lầm ta nha!” Quản gia vẻ mặt vô tội nói.
Cửu Vương gia tức hộc máu, nhưng lại không thể nói lại quản gia, chỉ còn biết hầm hầm hồi phủ chuẩn bị của hồi môn. Tiểu Liễu nhi nghe nói Cửu Vương gia ngậm bồ hòn trở về, liền trêu cười nói: “Quản gia kia là có tiếng là có thể làm cho gà trống sắt thành tiên hạc còn chuột bằng thủy tinh thành mèo bằng ngọc lưu ly, chân lông cũng không thể rút. Ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của hắn, chẳng phải tự rước lấy sự mất mặt sao!” Cửu Vương gia giận trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, tức giận nói: “Coi như ta chịu thiệt, ngươi trái lại thật sự quá vui mừng thì phải?”
Tiểu Liễu nhi cười tủm tỉm nói: “Ngươi hiếm khi nào chịu thiệt, nhìn thấy nên ngạc nhiên thôi.”
Cửu Vương gia liền hung tợn mắng: “Người khác đều là trùm cường hào, riêng ngươi là bắt nguồn của sự phá sản!” (tức nha…!!!)
Tiểu Liễu nhi vừa nghe xong liền không nể mặt mà nói: “Chủ tử nói đúng, ta là người lụn bại, không bằng nhanh chóng đuổi ta đi, còn đỡ hơn mỗi ngày làm Vương gia tức giận.” Nói xong tức giận bỏ đi.
Cửu Vương gia nhìn bóng dáng hắn một trận tốn hơi thừa lời (tranh cãi vô lý): “Ta sao lại gặp một oan gia như vậy chứ!” Đợi một hồi, cuối cùng cũng không đành lòng, lại nhanh chóng cầm một chút đồ chơi hiếm lạ lừa cho hắn cao hứng.
==========
Lại nói tới quản gia sau khi sắp xếp xong chuyện của hồi môn, trong lòng tất nhiên vui mừng, nhưng khi nghĩ tới chuyện đồ ăn thức uống trong tiệc cưới, thì lại mặt co mày cáu, chỉ đi qua đi lại xung quanh trong phòng bếp. Lão Vương đầu bếp thấy quản gia cứ đi dạo trong này, trong lòng cười thầm, lần trước đã đến phòng bếp làm loạn một trận, đem hết tất cả sò hến khô mua khoảng 8 năm trước, đã cứng như đá tảng, đến ngay dao bếp của hắn chém đến hai nhát mới cắt ra được, vậy mà quản gia vẫn tinh thần thép đem thức ăn kia mang đi, nghe nói Lục Vương gia ăn xong bụng đau tới hai ngày, lần này thì không biết người nào lại “tốt số” nữa đây.
Quản gia loanh quanh phòng bếp lượn hai vòng, vuốt cằm nhìn chuồng thỏ bên cạnh phòng bếp. Vương gia thích nhất là canh thịt thỏ hầm, bởi vậy quản gia mới đặt một cái chuồng ở đây, nuôi một bầy thỏ, từ khi Thang Viên đến đây, do Thang Viên rất thích thỏ, nên mỗi khi nhìn thấy trên bàn có món canh thỏ hầm, vẻ mặt liền buồn rười rượi khổ sở, chính vì vậy Vương gia cũng không ăn canh, cho nên chuồng thỏ này ngày một nhiều lên. Quản gia nâng hàm nhìn con thỏ thật lâu, nói với lão Vương: “Có rồi, hôm hôn lễ liền làm một buổi yến tiệc thỏ đi!”
Lão Vương há to miệng giương mắt nhìn quản gia, quản gia trừng mắt nhìn lão Vương liếc một cái nói: “Nhìn cái gì! Chúng ta nghiên cứu tới món ăn đi! Này này…. Hồng thiêu thỏ nhĩ (tai thỏ kho tàu), Thanh chưng thỏ thiệt (lưỡi thỏ hấp), Bát Bảo thỏ tử não (Bát Bửu não thỏ), Hoạt lưu thỏ nhục (thịt thỏ chiên), dạ con cùng chân thỏ bảo quản, làm thành thỏ viên chiên…. Cuối cùng là món canh thịt thỏ hầm….”
Lão Vương mở to miệng lắp bắp nói: “Quản gia… Đây là tiệc cưới của Vương gia… nếu làm hỏng thì sẽ rơi đầu nha!”
“Ta đương nhiên biết đây là tiệc cưới Vương gia!” Quản gia nhìn chuồng thỏ, nhìn giống như mấy con thỏ kia đều đang phát ra kim quang (ánh vàng của tiền): “Các vị quan to quý nhân này đã quen ăn đại ngư đại nhục (thịt cá), có làm long não phượng tủy cũng sẽ không lấy làm ngạc nhiên, nhân dịp này làm một số món thôn quê để họ nếm thử món ngon hiếm lạ…”
Lão Vương vẻ mặt cầu xin, nói với quản gia: “Như vậy thật sự có được không? Ngộ nhỡ Vương gia tức giận….”
“Vương gia chỉ e là không rãnh rỗi để ăn uống yến tiệc, còn về phần Thang Viên, e là y ngay cả các món trong yến tiệc gồm có gì cũng không thể thấy được….” Quản gia híp mắt tính kế, Vương gia trở về đã ba tháng, thì làm gì còn rãnh rỗi mà cho Thang Viên ăn cơm? Đúng lúc này một chuồng thỏ mỗi ngày thì ăn hết một sọt củ cải, chỉ cho ăn mà không giết, lúc nào mới có cơ hội, khi nào mới là mấu chốt? Thừa dịp tân hôn của Vương gia với Thang Viên, nhất thời sẽ không nghĩ tới phương diện này, giải quyết êm đẹp chỗ này càng sớm càng tốt.
Quả nhiên Thang Viên ngay cả tiệc cưới ra sao cũng chưa nhìn thấy đã bị Vương gia ăn sạch sẽ, bất quá không lâu sau liền nhớ tới con thỏ, nhận con thỏ chính mình nuôi xong cũng không yên tâm, nên lại chạy đến phòng bếp để xem chuồng thỏ, ai ngờ một con cũng không thấy, té ra chuồng thỏ cũng đã sửa thành chuồng gà. Thang Viên liền hỏi lão Vương mấy con thỏ bị đem đi đâu, lão Vương khóc lóc thảm thiết nói dối, là bị quản gia mang đi tặng người ta. Thang Viên nghe xong không khỏi thương tâm, nhưng nghĩ đến là tặng người khác, có lẽ sẽ có kết quả tốt? Tâm tình vừa mới vơi bớt, ai ngờ tiểu Nhị của nhà lão Vương tuổi còn nhỏ nên cũng không biết nói dối, đã chạy tới nói với Thang Viên: “Mấy con thỏ đều bị cha ta giết! Cha ta giết thỏ từ sáng đến tối, còn phàn nàn là nuôi gì mà béo quá…. béo không tốt sao? Vì sao những người khác rõ ràng đều nói ta mập mạp đáng yêu mà?”
Thang Viên nghe xong liền bĩu môi bỏ đi, khi Vương gia trở về cũng không có tinh thần nói chuyện, Vương gia hỏi, liền méo miệng nói: “Con thỏ, tất cả đều không còn ….”
Vương gia dỗ dành y nói: “Ngươi muốn nuôi, ta liền tặng ngươi một chuồng thỏ được không?”
Thang Viên bĩu môi dựa vào lòng Vương gia, kéo góc áo Vương gia nói: “Quên đi… Tiểu nhân cũng sợ là không rãnh rỗi chiếu cố, nên nuôi một con là tốt rồi….”
Vương gia nắm lấy cằm y, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của y cau lại nâng lên nhìn chính mình hỏi: “Thỏ có cái gì tốt chứ? Vì sao thiên vị con thỏ như vậy?”
Thang Viên mếu máo nói: “Tiểu nhân cầm tinh thỏ mà! Nên tự nhiên thích thỏ.”
Vương gia ở trên môi y hôn một cái nói: “Cho nên muốn đem nơi này của ta biến thành chuồng thỏ sao?”
“Đâu có? Không phải nói chỉ nuôi một con thôi sao?” Thang Viên không thuận theo nói.
“Thật không? Vậy còn ngươi? Ngươi không phải là thỏ?” Vương gia nhéo nhéo khuôn mặt y nói: “Chả trách khi bị dễ ánh mắt đều đỏ, thì ra là do thỏ tu luyện thành….”
“Không phải….” Thang Viên mở miệng phản bác, câu nói kế tiếp lại bị Vương gia đem nuốt vào miệng.
==========Hết PN 2==========
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...