Vương Gia Lấy Vợ

Hoàng Phủ Đông nóng
nảy bất an đi qua đi lại, tướng lãnh gấp gáp hỏi: "Vương gia đưa tin cho điện hạ còn chưa hồi âm sao? Mắt thấy tình thế bên trong thành ngày một chặt chẽ hơn, bằng không trước tiên chúng ta cùng thái tử trở mặt đi,
mặc kệ ra sao, ngài là con trai của bệ hạ, liên tục bảy ngày không thể
vào cung bái kiến, nhất định là có vấn đề, Nhạc Hải Sơn hắn dựa vào cái
gì tiếp quản trong cung cấm phòng?"

"Ngươi cho rằng ta không muốn ra tay ư?" Hắn lạnh lùng nói : "Kiếm còn trong vỏ của ta một ngày so
một ngày còn muốn nhảy ra, nhưng không có sự phân phó của nhị ca, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Ngươi dám đeo trên lưng tội danh phản quốc
mạo phạm làm loạn sao?"

"Ta dám!"

Một câu nói vang vang có lực đột nhiên vang lên, khiến mọi người trong hành lang toàn thân chấn
động, vui mừng nhìn Hoàng Phủ Mông từ ngoài cửa ngang tàng đi vào.

"Nhị ca!" Hoàng Phủ Đông lập tức nhào qua, bắt lấy bờ vai hắn : "Chúng ta
đều đang đợi tin tức của ngươi, không nghĩ tới thế nhưng ngươi lại trở
về."

"Lúc ta đem Binh bộ giao cho ngươi xử lý, thật không nghĩ
đến lại để cho ngươi quản thành bộ dáng này, ngay cả người của Lại bộ
cũng dám bò lên đầu chúng ta đi?" Hắn nhướng mày, khinh thường chất vấn.

Mặt Hoàng Phủ Đông đỏ lên, cúi đầu phân trần : "Không phải ta sợ bọn họ, là phụ hoàng vẫn dằn ta, không cho ta làm khó bọn họ."

"Được rồi, ngươi cũng đừng lo nữa, ta biết ngươi nhẫn đến sốt ruột, hôm nay liền làm cái kết thúc đi."

Hoàng Phủ Mông đi lên ghế chủ ngồi xuống, thuận miệng sai khiến : "Lộ Hoàng,
ngươi mang theo 3000 người, chia hai phe đi về bốn cửa thành phía Đông
Nam, nếu có người ngăn cản, thì nói là chỉ thị của Mông Vương, người nào ngăn cản, giết không cần hỏi.

"Tiếu Hằng, ngươi mang theo 3000
người, chia hai phe đi về bốn cửa thành phía Tây Bắc, cứ làm như nãy.
Không cần nói lời vô nghĩa, ta không muốn làm trễ nãi thời gian. Tần
Chính, ngươi mang theo 2000 người, đi canh chặt Lễ Bộ, bất luận người
nào trong Lễ Bộ cũng không cho ra vào. Lão Tứ, ngươi mang theo 1000
người vào hoàng cung, đem bọn Nhạc Hải Sơn cáo mượn oai hùng đần độn kia đánh ra Hoàng Thành cho ta, đừng đạp hư mảnh đất này, sau đó canh kỹ
phụ hoàng, không cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu lão nhân gia ông ta."


Quần chúng bên trong đại thất đều kích động, mọi người hoan hô lĩnh mệnh, đi xuống điểm binh phái quân đi.

Hoàng Phủ Đông lúc đi, hỏi: "Nhị ca, ngươi ở lại chỗ này chờ tin tức sao?"

"Không, ta còn phải đi gặp một người quan trọng, trước mắt hắn có lẽ cũng đang chờ gặp ta."

"Người nào?"

Hoàng Phủ Mông cười sâu xa một tiếng : "Thái tử."

Chu Tĩnh Dương và Lưu Thu Hoằng hiện giờ đều ở bên thái tử.

Sau khi bị người dùng mê hương hun bất tỉnh rồi mang tới trước mặt Hoàng
Phủ Thiện, Chu Tĩnh Dương bị một chậu nước lạnh dội lên người thì nàng
rùng mình một cái, cơ hồ là lập tức tỉnh táo lại.

Vừa mở mắt ra,
liền nhìn thấy thái tử ngồi ở đối diện với sắc mặt khó coi nhìn nàng
chằm chằm, lại nhìn bên cạnh, Lưu Thu Hoằng cũng chậm rãi từ dưới đất
đứng lên, cũng chật vật như nàng.

"Hai người các ngươi, rốt cuộc ai là nữ nhân của Hoàng Phủ Mông?" Hắn gằn từng chữ hỏi.

"Là ta!" Lưu Thu Hoằng bật thốt lên : "Điện hạ vì sao phải hỏi một câu ngu
xuẩn như vậy? Ta là vị hôn thê của Mông Vương, trong lòng của Mông Vương chỉ có ta."

"Vậy sao?" Hoàng Phủ Thiện hừ lạnh : "Nếu hắn thật
quan tâm ngươi như vậy, vì sao trước ngày thành thân mang ngươi rời đi,
một đi chính là hơn nửa năm, ngay cả cái danh phận cũng không cho
ngươi?"

"Người lớn hai nhà đều không ở, không người nào chủ hôn
cho chúng ta, Mông Vương đi bảy đài trước thời gian bởi vì biên quan có
chuyện, ta không nỡ cách xa hắn, cho nên cố ý đi theo, chỉ đơn giản như
vậy."

"Không đúng." Chu Tĩnh Dương chợt mở miệng : "Thu Hoằng tỷ, chuyện khác ta không cùng tỷ tranh, nhưng chuyện của Mông Vương, ta
không cho người khác cùng ta tranh." Hai mắt trong sáng vô tư như dòng

suối xanh nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Thiện : "Ta mới là nữ nhân mà Mông
Vương thích nhất."

"Thực thú vị, nếu mà ta đần một chút, sẽ cho
rằng các ngươi đang tranh giành tình nhân, nhưng ta cũng không phải kẻ
ngu, đừng cho rằng ta không nhìn ra các ngươi đang che chở lẫn nhau."
Hắn dùng lực kéo Lưu Thu Hoằng."Có biết ngươi làm sao bị tìm ra không?
Tất cả cửa tiệm của nhà ngươi trong ba con đường, ta đều nhắn lại, chỉ
cần thấy ngươi, liền đến báo cáo với Lễ Bộ, phần thưởng trăm lượng hoàng kim, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, đúng không?"

Nàng khẽ mỉm cười : "Cám ơn điện hạ để mắt ta như vậy, trăm lượng hoàng kim đổi ta một mạng, xem như không ít."

Chu Tĩnh Dương lập tức lật ngồi dậy :"Đừng làm khó Thu Hoằng Tỷ, người ngươi phải bắt là ta!"

"Hở? Nha đầu ngươi sao?" Hoàng Phủ Thiện hất Lưu Thu Hoằng ra, ngồi xỗm
trước người nàng, một tay nắm cằm nàng : "Ta thật sự không nhìn ra ngươi có chỗ nào đặc biệt, dáng người không đẹp, đầu cũng ngây ngốc, chỉ bằng một cỗ ngây ngốc trung thành mới lấy được vài phần kính trọng của lão
Nhị, người khác đều nói hắn có tư tình với ngươi, ta làm sao cũng không
tin hắn sẽ coi trọng ngươi?"

Nàng không sợ lại nghênh đón ánh mắt khiêu khích khinh bỉ của hắn : "Hắn tại sao phải để ý ta, ta không cần
giải thích cho thái tử, ngươi vẫn cao cao tại thượng, ta trước kia luôn
sợ ngươi, bởi vì ta biết ngươi không thích ta, cho nên ta luôn cách xa
ngươi, nhưng bây giờ ta không sợ ngươi, bởi vì ta biết ngươi không phải
là người tốt, trong lòng ngươi chỉ muốn làm thế nào đi tổn thương người
khác, Mông Vương từng nói, người như vậy thật ra là hèn nhát nhất."

Hoàng Phủ Thiện đột nhiên nổi giận, một cái tát đánh vào mặt nàng : "Chớ mở
miệng một tiếng là Mông Vương các ngươi, Hoàng Phủ Mông đời này đều xem
thường ta, hắn cho rằng ta không dám giết người phải không? Được, ta
liền giết một người cho hắn xem một chút! Ta biết rõ hắn bây giờ đang ở
trong kinh thành, nếu ta chộp được nữ nhân hắn yêu mến nhất, hắn lại lên mặt cho ta xem, ta lại muốn nhìn hắn thấy nữ nhân yêu mến lúc sắp chết
thì thế nào? Người tới, đem các nàng treo lên đầu thành!"

Chu
Tĩnh Dương và Lưu Thu Hoằng bị người tách ra, đẩy vào trong lồng sắt
nhỏ, rồi mang ra cửa phòng. Lúc này mới biết thì ra họ không phải ở Đông cung, mà đang trên tường thành của tòa nào đó.


Dưới tường thành, nàng nghe được có người lớn tiếng kêu : "Mông Vương có lệnh, việc phòng thủ thành này do Binh bộ tiếp nhận, người nào ngăn cản, giết không cần
hỏi!"

Hoàng Phủ Thiện đi lên trước, lớn tiếng nói: "Ta - Hoàng Phủ Thiện ở nơi này, kẻ nào dám giết ta?"

Hắn dù gì cũng là thái tử tiền nhiệm, cho dù bị phế cũng là hoàng tử. Trong lúc nhất thời dưới thành không ai dám lên tường thành cứu người, vung
tay lên, hắn ra lệnh : "Treo ngược lên!"

Chu Tĩnh Dương và Lưu
Thu Hoằng lập tức bị treo lơ lửng bên tường thành, một sợi dây thô chính là lực duy nhất chịu đựng lồng sắt.

Hoàng Phủ Thiện một tay cầm
đao, đứng bên chỗ nhô lên của tường thành nhìn xuống phía dưới quát: "Đi tìm Mông Vương của các ngươi! Hắn muốn cứu người? Thì để cho hắn chọn
một! Người còn lại, chính là quà tặng ta đưa cho hắn đăng cơ!"

Hoàng Phủ Mông tới dưới thành thì có người kéo hắn đến một góc.

"Mông Vương, trước tiên ngươi đừng hiện thân, thái tử đã điên rồi."

Hắn xoay người thấy rõ người nọ là Hàn Thông, không khỏi giận dữ: "Ta bởi
vì tin ngươi mới đem hai người ta quan tâm nhất giao cho ngươi bảo vệ,
kết quả ngươi làm thế nào? Ai cho ngươi dẫn các nàng tới?"

Hàn
Thông cũng rất là ảo não: "Ngươi biết hai nữ nhân này có bao nhiêu khó
lay chuyển không? Một đêm không có tin tức của ngươi, chết sống đều muốn vào thành, ta ngăn cũng không ngăn được, nhưng cũng là lỗi của ta. Mới
vừa rồi ta đi hỏi thăm tin tức của ngươi, chỉ đi ra một lát, không nghĩ
tới đã có người tố cáo chỗ ở của các nàng, bị thái tử bắt được."

"Hoàng Phủ Thiện cần chính là ta, ta đơn độc đi gặp hắn." Hoàng Phủ Mông không rãnh cùng hắn tán dóc chuyện khác, bởi vì hắn đã thấy Chu Tĩnh Dương và Lưu Thu Hoằng bị treo ngược bên tường thành, trong lòng nóng như lửa
đốt.

"Mông Vương, chuyện hôm nay ta cũng có trách nhiệm, ta tất
nhiên muốn cùng ngươi cùng nhau giải quyết." Hàn Thông với vẻ mặt kiên
quyết: "Trước mắt tâm tình của thái tử điện hạ rất kích động, hắn tự
biết đại thế đã qua, chuyện gì cũng làm ra được. Ngài nếu muốn bằng sức
một mình đồng thời cứu Thu Hoằng và Chu cô nương, chỉ sợ rất khó."

Hoàng Phủ Mông cố gắng bình tĩnh lại suy nghĩ một hồi, vừa nhìn về phía hắn."Ý của ngươi?"

"Tường thành này rất cao, nhưng cũng không phải không leo lên được. Đội ngũ
của Vương gia đã khống chế được bốn phía cửa thành. Lúc này, ta hi vọng
Vương gia ngài có thể từ phía sau cùng thái tử điện hạ nói chuyện, dẫn

dắt đi sự chú ý của hắn, sau đó ta mượn cầu thang tường thành trước mặt
leo lên. Chỉ cần chế trụ được thái tử, thì có thể cứu hai người bọn họ
ra."

Hắn lại suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, nhưng ngươi
phải cẩn thận, đừng kinh động đến hắn. À phía dưới cái lồng đó vẫn là
nghĩ biện pháp lót vài thứ, ngộ nhỡ rơi xuống, không thể để cho hai
người bọn họ chịu khổ."

Hàn Thông cười một tiếng: "Vương gia yên tâm, nếu họ rơi xuống, ta biết bay thân qua ngăn ở phía dưới."

"Ngươi có thể cùng cứu hai người sao?" Hoàng Phủ Mông cũng theo hắn cười cười, sau đó cười quỷ dị hỏi: "Ngươi muốn cứu người nào nhất, cho là ta không biết ư?"

Hắn sửng sốt, sau đó cười khổ: "Thế nhưng không lừa được con mắt của ngài."

Hoàng Phủ Mông vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ta thua thiệt Thu Hoằng không ít, chỉ
là không biết nên đi nơi nào tìm một người tin cậy chăm sóc nàng một đời một thế, đối với ngươi, ta mặc dù còn có băn khoăn, nhưng. . . . . .
Nhưng nếu Thu Hoằng đã chọn ngươi, ta sẽ chúc nàng."

"Nàng. . . . . . Còn không tính là chọn ta, nhưng mà ta đã chọn nàng rồi." Trong mắt Hàn Thông lóe ra ánh sáng rực rỡ dịu dàng.

Ánh sáng rực rỡ này hắn đã thấy qua trong mắt của Chu Tĩnh Dương, không
khỏi vì này mà xúc động. Tiếp đó, hắn xoay người nhìn các nàng còn trong lồng, sải bước đi về phía chân tường.

"Đại ca, đã lâu không gặp!"

Tiếng Hoàng Phủ Mông vang lên, khiến Hoàng Phủ Thiện và hai nữ nhân trên đầu thành đồng loạt chấn động.

Lưu Thu Hoằng kích động nói với Chu Tĩnh Dương: "Mông Vương không có việc gì, xem ra hắn đã khống chế được thế cục rồi."

Nàng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ta yên tâm." Hoàn toàn quên mình thân còn trong nguy hiểm.

Nhìn phía dưới một chút: "Nơi này cao chừng mười mấy trượng (1 trượng = 4.7
mét), thật không nghĩ tới, có một ngày ta lại bị treo ngược ở nơi này.
Tĩnh Dương, ngươi có sợ chết không?"

"Sợ." Nàng rất thành thực cười cười: "Nhưng vì Mông Vương mà chết, ta không sợ."

"Lồng sắt này khóa từ bên ngoài, nhưng không phải mở không ra." Lưu Thu Hoằng nhỏ giọng nó: "Nếu phía dưới có một cái thang, cho ta thêm một cây đao, ta có thể cạy ổ khóa này ra, từ phía dưới chạy đi. Haiz, thật ra thì
bây giờ nói những thứ này cũng vô ích."

"Ta có đao." Chu Tĩnh
Dương trừng mắt nhìn, cẩn thận từng li từng tí từ trong lòng ngực móc ra một thanh chủy thủ ngắn."Mông Vương nói ta không biết võ công, đi theo
hắn ra ngoài, hắn không yên lòng, luôn buộc ta mang theo cái này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui