Thánh Khinh Hồng dừng bước, nàng rốt cục nguyện ý biết rõ thân phận của hắn, hắn biết nàng không thích người hoàng gia, nhưng hắn cũng là người hoàng gia, sở dĩ liên tục chưa nói, là sợ nàng sau khi biết không muốn có quan hệ với hắn.
"Ta là Ngũ vương gia Tần Thiên đế quốc." Hắn nhàn nhạt nói, đồng tử màu bạc không chớp nhìn chằm chằm nàng, nàng sẽ chán ghét hắn sao.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn thật sự là người hoàng gia, nàng nhếch miệng, vì sao thân phận người nàng gặp phải đều là tôn quý, Mạc Tiêm Lương là vương gia, hắn cũng là vương gia, nàng cùng vương gia rất có duyên nha.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng không nói lời nào, lại quệt miệng, trong lòng có chút lo lắng, nhưng một khắc sau, hắn lãnh khốc giơ mặt lạnh lên, cường thế nói, "Ngươi có thể ghét bỏ bất kỳ vương gia trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối không thể ghét bỏ ta."
Mộc Khuynh Cuồng phốc một tiếng bật cười, hắn có cần bá đạo như vậy hay không.
Thấy nàng cười, tâm Thánh Khinh Hồng rốt cục không khẩn trương nữa, trước kia, cho tới bây giờ hắn chưa từng bất an khẩn trương trước mặt bất kì nữ tử nào.
"Ta nói rồi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, cho dù tất cả mọi người ghét bỏ ngươi, ta cũng sẽ không." Mộc Khuynh Cuồng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt sáng ngời kiên định nói, hắn đối nàng tốt, nàng như thế nào lại nhìn không ra, nàng đã coi hắn như người tri kỉ nhất, tín niệm nhất.
Trong nháy mắt Thánh Khinh Hồng ngây người, trong lòng vui mừng như điên, một dòng suối ấm áp chảy dọc cơ thể, lúc này, hắn rất muốn bá đạo ôm nàng vào trong ngực, nhưng hắn lại không thể.
Hắn muốn thay đổi hàn thể của mình, nhưng sư phụ nói rất khó thành công, nếu thất bại, trên cái thế giới này sẽ không còn Thánh Khinh Hồng.
Hắn lại không dám thử, nếu như hắn chết, ai chăm sóc nàng...
"Không cần cảm động, người tốt với ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt vô điều kiện." Mộc Khuynh Cuồng thấy Thánh Khinh Hồng không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, không khỏi mở miệng trêu chọc hắn, hắn không ghét bỏ nàng lớn lên khó coi, còn đối xử với nàng tốt như vậy, sao nàng lại ghét bỏ hắn, cho dù tất cả mọi người không chấp nhận hắn, nàng cũng sẽ tiếp nhận hắn.
Thánh Khinh Hồng đi vài bước tới gần nàng, bên trong đôi mắt bạc ba quang mênh mông, khẽ mở môi mỏng, bá đạo nói, "Ngươi chỉ có thể đối xử tốt với ta."
Mộc Khuynh Cuồng trừng hắn, dám được voi đòi tiên, còn dám kiêu ngạo bá đạo như vậy, nhưng trong lòng nàng lại không tức giận.
"Thánh Khinh Hồng, ngươi đừng được voi đòi tiên." Nàng giơ khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tròng mắt nguy hiểm híp lại.
"Làm sao bây giờ? Ta lại muốn như vậy." Thánh Khinh Hồng không cố kỵ chút nào nói, gặp gỡ nàng, hắn cảm giác mình càng ngày càng bá đạo.
Mộc Khuynh Cuồng mấp máy môi, gặp gỡ hắn, nàng thật là không thể giữ nổi bình tĩnh.
"Về nhà, đêm nay ngươi ngủ ở nhà ta sao?" Nàng vừa đi vừa nói.
"Đương nhiên, không ngủ nhà ngươi, chẳng lẽ ta ngủ ngoài đường?" Hắn đi theo bên người nàng bất mãn nói.
"Nếu ngươi muốn ngủ ngoài đường, ta cũng không có ý kiến."
"Ngươi muốn thì nguyện ý theo giúp ta cùng nhau ngủ ngoài đường, ta cũng vậy không có ý kiến."
"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng lệ rơi đầy mặt, có người da mặt dày như hắn hay không a!
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai đạo bóng dáng một tím một lam ung dung bước đi, đột nhiên, Thánh Khinh Hồng lôi kéo ống tay áo Mộc Khuynh Cuồng, bên trong mắt bạc lóe tia nguy hiểm.
"Hình như có người?" Hai mắt Thánh Khinh Hồng híp lại, giọng lãnh khốc xác định nói, hắn cảm giác có sát khí.
Đột nhiên, từ nơi không xa một người chạy tới.
"Khuynh Cuồng, mau, đi mau... . . ." Mộc Phong che ngực, thân thể lảo đảo kêu lên.
Hai tròng mắt Mộc Khuynh Cuồng trợn to, sắc mặt biến hóa, thật nhanh hướng về Mộc Phong chạy tới, "Gia gia, ngươi làm sao vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...