Edit: Tịch Ngữ @macngulau@l@q@d
Mặt trời xuống núi non một nửa, Thủy Lung mới dẹp đường về phủ. Theo nàng cùng trở về đương nhiên là Ngõa Lặc Oa và đám người Lục Quyển.
Người hầu trong phủ thành chủ đã sớm chuẩn bị xong cơm tối, Thủy Lung mời Ngõa Lặc Oa ngồi ăn chung, Ngõa Lặc Oa cũng không có khách sáo, ngồi xuống ăn cơm với nàng. Ăn tối xong, Ngõa Lặc Oa thấp giọng đánh giá: “Mùi vị này so với đầu bếp bên cạnh chủ nhân làm hoàn toàn không thể sánh bằng.”
Thủy Lung cười khẽ: “Lấy hoàn cảnh hiện nay của thành Nam Vân mà nói, những thứ này đã tốt lắm rồi.”
Ngõa Lặc Oa nhìn sắc mặt của nàng. Không rõ Thủy Lung thật sự không hiểu hay là vờ không biết, lại nhẹ giọng nói: “Thật ra, hà cớ gì Bạch cô nương phải cô độc ở đây, đi theo bên người chủ nhân…”
Ngõa Lặc Oa không biết vì sao Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung tách nhau ra, nhưng dựa vào mấy ngay nay nàng ta quan sát, nàng ta phát hiện một chút manh mối việc Bạch Thủy Lung chủ động rời khỏi chủ nhân.
Thủy Lung không nghe nàng ta nói hết cũng hiểu được ý của nàng ta. Ý của đối phương là nàng không chịu ở bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực hưởng thụ cuộc sống sung sướng, cố tình lại chạy tới thành Nam Vân chịu khổ. Nguyên nhân bên trong, Thủy Lung không có giải thích rõ cho nàng ta nghe.
Thủy Lung buông chén đũa, bóng dáng quỷ mị biến mất rất nhanh, trong nháy mắt đến mái hiên cách đó không xa, ‘ầm’ một tiếng, một gã thiếu niên áo xanh rơi xuống.
Ngõa Lặc Oa nhận ra người vừa rơi xuống chính là cậu trai trẻ bị Thủy Lung dùng dao găm kề vào cổ.
Chơi cái trò gì vậy?
“Chủ tử, có muốn xử lý hắn hay không?” Lục Quyển nhanh chóng chạy đến.
“Không cần.” Thủy Lung từ trên mái hiên nhảy xuống, liếc nhìn Du Ngôn nằm dưới đất: “Tìm một căn phòng sạch sẽ để cho hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh.”
Ối cha?
Mặc kệ là Ngõa Lặc Oa hay Lục Quyển cũng đều ngẩn người. Đem người ta đánh ngất xỉu xong, không phải đem đối phương giải quyết luôn hay sao? Vì sao nàng ấy lại làm ngược lại, kiếm chỗ sạch sẽ cho hắn ngủ? Đây ruốc cuộc là đạo lý gì vậy? Suy nghĩ của Bạch Thủy Lung, các nàng thật sự không thể nào hiểu được.
Thủy Lung nghĩ gì cũng không cần giải thích cho bọn họ biết, nàng ra lệnh xong liền xoay người đi đến thư phòng.
Trong thư phòng đã sớm có một người, người này chính là kẻ vẫn chưa từng xuất hiện trước mọi người – Lâu Thiến Trúc. Hắn đang xủ lý mấy công việc mà Thủy Lung sắp xếp cho hắn, trong thư phòng hơi mờ tối, ánh nến chiếu sang sườn mặt của hắn, nhìn rõ ánh mắt trong trẻo của hắn.
Cái này để người ta biết hắn đang nghiêm túc làm việc, e là mấy ngày nay hắn không có nghỉ ngơi tốt.
Khi Thủy Lung đi vào, Lâu Thiến Trúc liền phát hiện. Hắn đứng dậy chào nàng một cái, trong mắt lóe lên nghi ngờ.
Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Tiểu Ngư Nhi bị ta đánh ngất xỉu.”
“Ôi chao?” Lâu Thiến Trúc ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Ha ha, thành chủ đại nhân đúng là người thú vị.”
Hắn đã sớm biết tin Du Ngôn đến thành Nam Vân, cũng biết rõ hắn ta đi theo bên cạnh Thủy Lung. Lúc này nhìn thấy Thủy Lung, biết nàng không ngại để Du Ngôn thấy sự hiện diện của hắn. Ai ngờ hắn không có hỏi, tâm tư cũng bị Thủy Lung nhìn ra, liền mở miệng thông báo một tiếng.
KHông ngờ… hắn ta bị đánh ngất xỉu?
E rằng Du Ngôn là ám vệ đầu tiên bị chủ nhân đánh ngất xỉu nha!
Vừa nghĩ đến đó, Lâu Thiến Trúc không nhịn được bật cười, không biết rốt cuộc Thủy Lung đang nghĩ cái gì nữa.
Thủy Lung lách người đi vào nhưng không có ngồi ở vị trí chủ nhà, nàng ngồi xuống cái ghế gần nhất. Nghiêng đầu nhìn về Lâu Thiến Trúc, giống như nói chuyện phiếm: “Nếu như hắn nhất quyết muốn theo bên cạnh ta, tránh không được bị ta đánh xỉu nhiều lần. Ta cho phép hắn đi theo bảo vệ cho ta, lại không có đồng ý không đối phó với hắn.”
Lâu Thiến Trúc thật sự không ngờ Thủy Lung lại có lòng tốt như thế, nói chuyện phiếm chẳng có lien quan gì đến việc chính. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến người ta có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, ngoài mặt không có để lộ vui mừng. Chỉ nghe bằng tai, vẻ mặt thân thiện, trong lòng hắn có chút ngoài ý muốn… Tư nhiên tốt như vậy, hôm nay Bạch Thủy Lung hình như rất vui.
Thủy Lung thuận miệng tán gẫu một chút lại nói tiếp việc chính: “Ta ra lệnh cho Du Ngôn, bắt hắn chuyển Hắc Thủy Bang đến gần vùng biển của thành Nam Vân. Nếu hắn muốn làm thiếp thân ám vệ cho ta, như vậy sẽ không có nhiều sức lực quản lí chuyện của Hắc Thủy Bang. Nếu ngươi muốn âm thầm khống chế Hắc Thủy Bang, thì cố gắng đem tất cả chuyện ta phân phó giấu Du Ngôn.”
Lâu Thiến Trúc nói: “Dạ.”
Đáy mắt Thủy Lung hiện lên tia thưởng thức: “Chắc chắn ngươi có rất nhiều nghi vấn.”
Lâu Thiến Trúc mỉm cười nói: “Đúng, trong lòng tiểu sinh có rất nhiều nghi vấn. Du NGôn không phải là đối thủ của thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân không muốn bị hắn giám thị, vì sao không giết hắn. Không những không giết hắn mà còn cho hắn ra mặt giải quyết mọi chuyện của Hắc Thủy Bang, điều này khiến tiểu sinh suy đoán, người đứng sau lưng Du NGôn gây khó dễ chô thành chủ đại nhân, khiến thành chủ đại nhân không thể không rat ay với hắn…” Hắn nghiêng nghiêng đầu, hắn làm động tác này, rất là thoải mái tùy ý: “Tiểu sinh đoán, thành chủ đại nhân làm như vậy là muốn tương kế tựu kế, để cho Du Ngôn giám thị, để cho hắn nhìn thấy một số chuyện râu ria, cũng coi như để kẻ đứng sau lưng hắn nhìn thấy. Mặc kệ tiểu sinh đoán như thế nào thì chuyện râu ria, miễn là thành chủ giao phó chuyện đó mới là quan trọng. Thành chủ đại nhân không muốn chủ động nói rõ với tiểu sinh, tiểu sinh có hỏi cũng vô dụng.”
Hắn nói chuyện rất thản nhiên, thong dong, Thủy Lung nghe xong gật đầu: “Ngươi nói không sai.”
Ánh mắt Lâu Thiến Trúc hiện lên chút giảo hoạt: “Nghe ra thành chủ đại nhân rất vui vẻ, nếu không nói cho tiểu sinh nghe một chút đi, giải thích nghi ngờ trong lòng tiểu sinh có được không?”
Thủy Lung cười nói: “Ngươi đúng là mượn buồm xuôi gió nha.”
Lâu Thiến Trúc vừa nghe lời này liền biết không có hi vọng, lộ vẻ tiếc nuối, ủy khuất hề hề nói: “Thôi, thôi, bí mật của thành chủ đại nhân, ta làm sao có thể hi vọng biết được chứ.” Lời nói dừng một chút, hắn lại chuyển đề tài: “Tiểu sinh thấy hôm nay tâm trạng thành chủ đại nhân rất vui, không biết đã có chuyện tốt gì thế?”
Thủy Lung ngẩn ra: “Rất rõ ràng sao?”
Nàng nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt lộ ra chút ngây thơ, làm nhu hòa đi không ít kiên cường vốn có, suýt chút nữa khiến Lâu Thiến Trúc si mê. Hắn lấy lại tâm trí, ngược lại thấy rất kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại như vậy: “Ngày xưa, thành chủ không có lòng dạ thảnh thơi như lúc này, không có nói chuyện phiếm trong khi nói chính sự với tiểu sinh.”
Thủy Lung vừa nghe xong chợt phát hiện từ khi nghe tin Trưởng Tôn Vinh Cực sắp đến, lời nói và cách làm việc của nàng bị dao động không ít. Thì ra lại rõ ràng như thế, bản thân nàng cũng không tự chủ được, nghĩ rằng không có biến hóa gì nhiều.
Thủy Lung cười khẽ: “Dạo này bận quá, cũng nên thả lỏng một chút.” Ngước mắt nhìn về Lâu Thiến Trúc, nhìn thấy hình bong mình trong đáy mắt hắn, liền nói: “Hôm nay làm việc tới đây thôi, ngươi có thể tan ca, hoạt động tự do đi.”
Lâu Thiến Trúc chưa từng nghe cái từ ‘tan ca’ này, cũng không hiểu rõ ý của nàng. Mặc dù Thủy Lung không phải cố ý quan tâm hắn, lòng dạ vẫn không nhịn được xúc động vì những lời nói ân cần quan tâm này, cúi đầu nói: “Tiểu sinh cảm ơn thành chủ đại nhân đã thông cảm.”
Thủy Lung phân phó xong, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa phòng, chợt nhớ ra điều gì, dừng bước, quay đầu nhìn về Lâu Thiến Trúc nói: “Ngày mai Trưởng Tôn Vinh Cực đến, ở trước mặt hắn nhớ phải đứng đứng một chút cho ta.”
Tính cách của Lâu Thiến Trúc và một người an hem ở kiếp trước của nàng giống hệt nhau, đều có tài ăn nói lại biết giả ngu. Người như vậy làm việc rất chững chạc lại không bốc đồng, một khi xác định được lòng trung thành, rất dễ dàng sống chung.Thủy Lung coi trọng hắn, không muốn hắn bị Trưởng Tôn Vinh Cực làm khó.
Nàng đi tới cửa mới nhớ, ý thức bảo vệ lãnh thổ của Trưởng Tôn Vinh Cực rất mạnh. Phần ý thức lãnh vực này không chỉ đơn giản trên mặt chữ, rộng hơn nữa là bao gồm cả nàng!
Thủy Lung nhớ tới hành vi ba lần bốn lược độc chiếm của Trưởng Tôn Vinh Cực, bởi vì hắn, ngay cả Mộc Tuyết cũng khó mà đến gần nàng.
Hành động như vậy trong mắt Thủy Lung cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực giống như Bạch Nha thứ hai. Kiếp trước, Bạch Nha cũng không cho nàng đi trêu chọc mấy con thú khác, một khi thấy sủng vật khác đến gần nàng, nó liền xông lên cắn chết đối phương. Đã từng có một con cọp con rơi vào vòng công kích của nó.
Tâm tư của Thủy Lung không khỏi rơi vào trên người Trưởng Tôn Vinh Cực, không có phát hiện vẻ mặt của Lâu Thiến Trúc khi nghe nàng thông báo, đẩy cửa gỗ điêu khắc hoa văn của thư phòng, đi ra ngoài, bóng dáng dần dần rời xa không thấy nữa.
Lâu Thiến Trúc im lặng nhìn bong lưng của nàng biến mất, nụ cười trên môi càng lúc càng nhạt, không nhịn được dần tan hẳn, khẽ mím môi mỏng.
Ngày mai Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ đến…
Thì ra là thế.
Hôm nay, tâm trạng của nàng vui sướng là vì Võ vương Trưởng Tôn Vinh Cực – phu quân danh chánh ngôn thuận của nàng sắp đến.
Tâm trạng Lâu Thiến Trúc hơi nặng nề, khóe miệng khẽ nhếch hóa thành nụ cười khổ sở. Hắn đang hi vọng cái gì đây? Mọi chuyện không phải rất rõ ràng hay sao? Bạch Thủy Lung là Võ vương phi cả thiên hạ này có ai không biết? Nàng là chủ tử mà hắn bán mạng làm việc, hoàn toan không có cơ hội dư thừa, một chút cũng không có!
Lâu Thiến Trúc sâu kín thở dài, ánh mắt dần dần rõ ràng.
Không cần nghĩ nữa. Mầm móng rung động này chỉ mới gieo trồng, liều mạng muốn nảy mầm, cuối cùng vẫn vô tình bị bóp chết. Liên tục trồng hạt giống đều ngâm trong vũng bùn vô vọng, chờ thời qua đi qua sẽ mục nát chết, thực sự vừa buồn vừa thương.
Tâm tình của Lâu Thiến Trúc chỉ chờ thời gian dần dần tản mạn đi.
Đối với Thủy Lung, Lâu Thiến Trúc chỉ có chút rung động nhất thời, thời gian sẽ làm phai mờ đi mọi thứ. Chỉ có hình ảnh rung động trong nháy mắt là không biết tồn tại tới bao giờ mà thôi.
Ngày mai, nơi chân trời hiện lên từng tia sáng mới, sắc trời càng ngày sáng tỏ, rõ ràng biểu lộ một ngày mới bắt đầu.
Một ngày mới đến, dân chúng thành Nam Vân lại bắt đầu một ngày mới bận rộn. Đi trên đường phố thành Nam Vân, nhìn một cái liền có thể thấy dấu vết công trình ở chung quanh, cùng với khí thế tung bay của mọi người.
Thủy Lung rửa mặt ăn sáng rồi đi luyện võ, tất cả đều có trật tự.
Một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở trường luyện võ, im hơi lặng tiếng đứng thẳng.
Thủy Lung nhíu mày liếc nhìn Du Ngôn một cái, nàng cũng không có giải thích lí do ngày hôm qua đánh hắn ngất. Nàng thi triển Thiên Tuyền Kiếm Pháp một lần lại một lần, tâm tình không bị ngoại vật quấy nhiễu, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy khiến người ta líu lưỡi.
Cũng không biết Ngõa Lặc Oa đến từ lúc nào, nhìn bộ dạng luyện kiếm của Thủy Lung, âm thầm khen: Phong thái này, khí thế này trong thiên hạ quả thật rất ít, đúng là cướp đoạt ánh sáng của người khác mà!
Nàng ta nhìn Thủy Lung luyện kiếm, lại không nhịn nổi có chút nóng nảy. Không lẽ Bạch cô nương thật sự chả quan tâm đến chủ nhân sao? Ngày hôm qua không có chuẩn bị thì thôi, hôm nay vẫn bình tĩnh luyện kiếm… cái này đúng là hoàng thượng không gấp, thái giám vội!
Mặc kệ Ngõa Lặc Oa đang tính toán, hay là Du Ngôn không chút có biểu hiện cảm xúc, cũng đều không ảnh hưởng gì đến Thủy Lung luyện kiếm.
Mãi cho tới khi Thủy Lung ngừng lại, cầm khăn chà lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Lục Quyên đang từ xa đi tới.
Thoáng chốc, Lục Quyển đã đi tới: “Chủ tử, Đổng công tử tới.”
Đây là tin tức tốt nha.
Thủy Lung tươi cười: “Được.” Ngón tay búng một cái, một luồng nội lực bắn về phía huyệt đạo của Du Ngôn đứng không xa.
“…”Lông mi Du Ngôn run rẩy, lần thứ hai yên lặng ngã xuống đất, bụi bặm văng tứ tung.
Ngõa Lặc Oa: “…”
Nàng không biết có nên đồng tình hay đồng cảm với thiếu niên áo xanh này hay không. Bé ngoan à, rốt cuộc ngươi đắc tội gì với Bạch cô nương vậy, mới gặp liền bị đối đãi khác biệt rồi.
Khóe mắt Lục Quyển co quắp, lặng lẽ liếc Thủy Lung, âm thầm nghĩ: Chủ tử, người thật là nghịch ngợm!
Thủy Lung nhìn Lục Quyển.
Lục Quyển hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, ra lệnh cho người khiêng Du Ngôn về phòng nghỉ ngơi.
…
Đoàn người do Thủy Lung dẫn đầu, đi tới thư phòng trong phủ thành chủ.
Bên ngoài có người của phủ thành chủ coi chừng, mặt khác còn có hai gã đàn ông không xa lạ. Hai gã này chính là hộ vệ đi theo Đổng Bật, khi thấy Thủy Lung đến, đương nhiên sẽ không khom người hành lễ như những người khác.
Cửa phòng được mở ra, đám người Thủy Lung đi vào. Cửa phòng đóng lại, thư phòng lần nữa chìm vào mờ tối.
Thủy Lung liếc mắt nhìn Đông Bật và Lâu Thiến Trúc ngồi đối diên nhau.
Hai người này ngồi chung, một ôn hòa thân thiết, một trầm ổn nhã nhặn, đều là khí chất xuất chúng, giống như bức tranh vẩy mực.
“Thành chủ đại nhân.” Lâu Thiến Trúc thấy Thủy Lung liền đứng dậy chào hỏi.
Đông Bật cũng đứng dậy, đôi mắt có chút phức tạp nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung tới gần hai người, nhìn Đổng Bật nói thẳng vào vấn đề: “Nếu đã tới, chắc là suy nghĩ kĩ rồi?”
Đổng Bật cũng nói thẳng: "Đúng vậy.”
Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi đúng là biết chọn thời gian.”
Đổng Bật thản nhiên: “Hôm nay vừa biết tin Võ vương gia sắp đến.”
“Đủ trực tiếp.” Thủy Lung thấy hắn sảng khoái như vậy, nàng cũng càng tiêu sái tự nhiên, đối với Lâu Thiến Trúc nói: “Đem hợp đồng ra đây.”
Khoảng thời gian này đi theo Thủy Lung, Lâu Thiến Trúc cũng hiểu được chút ít từ ngữ mới lạ của nàng. Nhận mệnh liền ung dung đi đến trước bàn đọc sách trong thư phòng, lấy một tờ giấy trong quyển sách ra. Đây chính là hợp đồng mà Thủy Lung nói, cái này đã được chuẩn bị từ sớm.
Đổng Bật thấy vậy, cũng đoán được chút ít. Trong lòng có chút thất bại, lại càng nhiều hứng thú. Xem ra, Bạch Thủy Lung đã sớm đoán được mình sẽ đồng ý, cho nên đã chuẩn bị từ lâu. Thật không ngờ Đổng Bật hắn lại có ngày bị một cô gái xơi tái, lại còn bị thua trong lĩnh vực buôn bán của mình. KHông biết nàng học mấy thứ mới lạ này từ đâu, khiến hắn không chống nổi mê hoặc và thích thú.
Hợp động được Lâu Thiến Trúc đặt lên bàn, Thủy Lung kí tên và đóng dấu vân tay trước.
Đổng Bật đem nội dung trên giấy đọc một lần, sau đó cũng làm y như nàng.
“Hôm nay, ta với ngươi thật lòng hợp tác làm ăn cùng nhau, nên đưa ra nhiều thành ý mới đúng chứ.” Thủy Lung chờ hắn viết xong, liền nói. Đưa tay hướng về cái bàn, dùng nội lực đem hộp gấm trên bàn hút vào tay, đem hộp gấm mở ra, lấy ngọc ấn của thành chủ thành Nam Vân ra.
Thủy Lung cầm ngọc ấn dính mực đỏ, đặt lên giấy, đối với Đổng Bật nói: “Trên người ngươi có mang theo tín vật đại biểu cho thân phận mình chứ?”
YaYa đứng bên cạnh không vui nhỏ giọng nói: “Công tử nhất ngôn cửu đỉnh, không cần tín vật. Đúng là lấy lòng…”
Lời ả chưa nói hết đã bị Đổng Bật lườm mà ngưng lại.
Đổng Bật đưa tay gỡ ngọc bội hình chim ưng trên thắt lưng xuống, giao cho Thủy Lung: “Cái này có thể đại biểu cho thân phận của ta.”
Thủy Lung không có nghi ngờ, nhận lấy ngọc bội. Lại đem hợp đồng chia làm hai, một cái đã kí tên đóng dấu vên tay và có ngọc ấn đưa cho Đổng Bật.
Phần còn lạ, đương nhiên là nàng giữ.
Đôi mắt Đổng Bật lóe lên tinh quang, khẽ cười: “Phương pháp này thật mới lạ.”
Bản hợp đồng này na ná như bản tội trạng, bên trong có chữ kí, dấu vân tay, quan trọng nhất còn lấy ngọc ấn để biểu lộ thân phận mình. Sau này, nếu Thủy Lung làm trái quy định trong hợp đồng, bản hợp đồng này chính là chứng cứ quan trọng nhất.
Thủy Lung vươn tay, hai mắt cong cong, thanh âm mềm mại: “Hợp tác vui vẻ.”
Đổng Bật nhìn tay nàng, nao nao.
Nếu để anh em kiếp trước của Thủy Lung nhìn thấy, nhất định liền hiểu lại có người bị Thủy Lung gài bẫy. Thông thường, Thủy Lung bàn chuyện hợp đồng với người ta, lúc nói hợp tác, cười càng vui vẻ sạch sẽ, càng nói rõ nàng ghi nhớ đối phương, thề nhất định phải đem tác dụng của đối phương lợi dụng sạch sẽ, phát huy lòng nhiệt tình với đối phương, tuyệt đối không buông tha.
Lúc này, thư phòng mờ tối, da thịt trắng như tuyết của cô gái, có loại cảm giác không được khinh nhờn. Dưới ánh nến, làn da trắng mịn trơn bong, làm người ta muốn sờ thử.
Cô gái này, lúc không cười thì thôi, cưỡi khẽ liền rung động lòng người. càng đừng nói tới ánh mắt long lanh sáng ngời cực kì của nàng, cố tình nàng lại không có tính tự giác, không hề biết mình là tai họa, lúc nào cũng chọc cho lòng dạ của phái nam không được bình yên.
Đột nhiên, Ngõa Lặc Oa cảm thấy cuộc sống sau này sẽ rất náo nhiệt.
Đổng Bật tiêu sái nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn tay Thủy Lung, mơ hồ đoán được cái gì đó, nhưng vẫn không xác định.
Khi hắn còn đang nghi hoặc, Thủy Lung thản nhiên thu tay về. Mấy chục năm giáo dục của kiếp trước, nhất thời khó sửa đổi.
Đổng Bật thấy nàng thu tay về, cũng không suy nghĩ nhiều. Từ xưa tới nay, hắn vẫn luôn tư kiềm chế, mặc kệ bộ dạng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành ra sao, trong mắt hắn chỉ có nhiều nhất là tán thưởng mà thôi. Tuyệt đối sẽ không động tâm với nàng. Đơn giản vì hắn biết, Thủy Lung là phụ nữ đã có chồng, lại không có bất kì tình ý gì với mình. Biết rõ không chiếm được, động tâm nhiều bao nhiêu cũng không thể chiếm được, cuối cùng người khổ sở cũng chỉ có bản thân. Chẳng thà cố giữ gìn chính mình, không nên có tham niệm làm chuyện xằng bậy là tốt nhất.
Phần bản lĩnh bình tĩnh này là ưu cũng là khuyết điểm. Có thể khiến Đổng Bật luôn biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên phương diện đời sống sinh hoạt rất là tẻ nhạt.
Đổng Bật đem hợp đồng đưa cho YaYa, mỉm cười với Thủy Lung: “Hiện tại vẫn còn sớm, thành chủ cùng đi với Đổng Bật một chuyến, có thể thương nghị tham khảo…”
Hắn chưa nói hết lời, Thủy Lung cũng hiểu được câu sau, chuẩn bị đáp lời thì…
Lách cách!
Không biết vì sao có một miếng ngói xanh từ trên rơi xuống, rất chính xác nện vào trán Đổng Bật, vỡ vụn thành từng mảnh.
Đổng Bật ngẩn người, giống như bị đập đến choáng váng, đưa tay sờ trán, lại đưa ra trước mắt nhìn, máu tươi dính trên tay.
Đây là. . . Máu?
“Ui.” Đổng Bật từ từ phát giác, rất là đau, ngẩng đầu nhìn lên.
“Công tử.” YaYa sợ hãi, vội tới gần, đỡ lấy Đổng Bật, khuôn mặt đầy lo lắng.
Trong nháy mắt, tình cảnh im lặng xuống, không ai dự liệu đươc sẽ có biến cô như vậy.
Khóe mắt Thủy Lung run rẩy, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Đầu Đổng Bật choáng váng, để mặc cho YaYa đỡ mình, nói với Thủy Lung: “Thanh chủ, hôm nay thấy sân bãi có một chuyện…”
Đùng!
Lại một miếng ngói xanh rơi xuống, đập vào đầu hắn.
“…” Đổng Bật há miệng, mắt trợn trắng, ánh mắt nhìn Thủy Lung hiện lên chút nghẹn khổ.
Một miếng ngói có thể nói là ngoài ý muốn, miếng ngói thứ hai lại vẫn cùng một mục tiêu, cái này còn có thể coi là chuyện ngoài ý muốn sao? Không, đó chính là chuyện khác thường.
Thủy Lung lặng lẽ nhìn Đổng Bật, nói khẽ: “Phủ thành chủ nhiều năm chưa được tu sửa, xà nhà mái ngói lỏng lẽo, Đổng công tử chịu khổ.”
“…” Cho dù Đông Bật có tu dưỡng tốt, cũng không nhịn được co quắp khóe miệng, lại không nhịn được trợn trắng hai mắt, đi!
Đừng hiểu lầm, cái này đi chính là ngất đi á!
Thủy Lung ra lệnh Lục Quyển: “Dẫn Đổng công tử đi Đông Trúc Viện nghỉ ngơi.” Sóng mắt vừa chuyển, nàng ngẩng đầu nhìn chỗ trống trên đỉnh đẩu, không biết là lẩm bẩm hay nói chuyện với ai: “Đông Trúc Viện coi như cứng rắn, chắc là không xuất hiện hiện tường ngói làm người bị thương.”
“…Dạ.” Lục Quyển nhìn Đổng Bật đầu đầy máu me, mặt mũi không ngừng run rẩy. Đúng là hắn muốn có bao nhiêu xui xẻo thì có bấy nhiêu nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...