"Ông muốn đổ tội cho vị cảnh sát kia, biến anh ta thành kẻ chết thay ư?" Tôi nhíu mày, hơi không đồng ý, "Uổng cho tôi lại vừa mới cảm thấy ông ra dáng một người cha đích thực nhanh như vậy ông đã lộ nguyên hình, lời như vậy mà ông cũng nói ra được."
Truyện có bản quyền up trên
Thiện Lục thế nhưng lại không hề tức giận mà cười như không có gì xảy ra, "Hắn ta đâu có bị oan, lời tôi nói vốn là sự thật. Tên cảnh sát là gián điệp trước đây mẹ Nhạc Trí bồi dưỡng cài vào, từ lúc vào trường cảnh sát hắn đã nổi tiếng là người thành thật cương trực, nhưng đáng tiếc những người này đâu có biết, nếu không làm vậy, sao hắn có thể được mọi người tin tưởng chứ?"
"Nếu hắn đã là người của mẹ Nhạc Trí, đương nhiên phải trung thành với người nhà họ Nhạc, sao ông có thể có được lời làm chứng của hắn?" Tôi nhíu mày hỏi cẩn thận, thực ra trong lòng tôi bị kích thích không nhỏ, không ngờ trong vụ này còn có lý do như vậy, vậy mà tôi vẫn cứ nghĩ là việc mình lấy được chìa khóa hôm đó chỉ là trùng hợp, là do tôi xui xẻo không nén nổi tò mò nên mới gặp phải kết cục như vậy.
"Việc nằm vùng khó khăn ra sao, người bình thường sao có hiểu hiểu được? Muốn hiểu được tâm lý của người như hắn đối với tôi thật quá đơn giản." Thiện Lục cười chế nhạo một tiếng, dáng vẻ ung dung khiến không ai có thể nghi ngờ lời nói của ông ta.
"Bởi vì bản thân tôi đã từng là người nằm vùng tốt nhất. Khi nằm vùng lo lắng điều gì, mong muốn cái gì, tôi càng hiểu rõ hơn bất cứ ai."
Bản thân tôi cũng không thể tin được là mình lại bị Thiện Lục thuyết phục, tôi không dám nói thật với Lý Ninh, không biết anh ta có vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lây sang hận cả tôi hay không.
Nhưng tôi cũng đã nhỡ đồng ý rồi, sớm không có cách nào đổi ý. Sau khi tạm biệt Thiện Lục, tôi cũng không có ý muốn về ngủ, đành không có mục đích đi lang thang trên đường, muốn để cho gió lạnh thổi cho mình tỉnh táo lại.
Đến lúc tôi ngẩn ngơ về đến nhà, Lý Ninh vừa thấy tôi liền lập tức đứng lên từ trên ghế sô pha tức giận nói: "Cô còn biết đường về à? Cô tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tả Tiêu Ân cô học được trò đi suốt đêm không về từ bao giờ? Nếu cô xảy ra chuyện gì, đến lúc Nhạc Hằng được thả ra tôi biết nói với anh ấy như thế nào?"
"...Xin lỗi." vốn tôi muốn ra ngoài tìm anh ta, kết quả lại thành anh ta ở nhà chờ tôi cả đêm, khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách. Thật ra trong lòng tôi hiểu, tuy là hôm qua anh ta nổi giận với tôi, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn lo lắng cho tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất áy náy, tôi đã tùy tiện nhận lời Thiện Lục trong khi anh ta không biết gì, tuy là tôi có hy vọng anh ta có thể sớm ngày buông bỏ thù hận để được giải thoát, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận bản thân mình có tư tâm.
"Cô nói xin lỗi với tôi làm gì? Cô không biết tự chăm sóc bản thân mình thì quan hệ gì với tôi? Tả Tiêu Ân cô làm như vậy là không tự chịu trách nhiệm với chính bản thân cô, cô nói cho tôi nghe xem, cả tối hôm qua cô đã đi đâu."
Tôi không muốn nói dối với anh ta, nhưng nói thật thì cần có dũng cảm, do dự một lúc lâu, tôi hít sâu một hơi, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù là sau khi anh ta nghe được sự thật có nổi giận lôi đình tôi cũng sẽ chịu toàn bộ sự trừng phạt của anh ta.
"Thật ra...tối qua tôi vốn muốn ra ngoài tìm anh về, nhưng lại nhận được điện thoại của Thiện Lục gọi đến." Tôi nuốt nước miếng, hơi bất an nói, "Ông ta nói muốn được anh tha thứ, bù lại ông ta sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện của Nhạc Hằng."
Tôi vốn cho rằng sau khi Lý Ninh biết sẽ rất tức giận, thậm chí có thể không nói hai lời trực tiếp xông lên tát cho tôi một cái, mắng tôi vậy mà dám lựa chọn làm phản trong lúc này, nhưng lại không hề, sau khi nghe xong lời tôi nói, anh ta ngược lại bình tĩnh lại.
"Vậy nên?" Lý Ninh giễu cợt cười, "Không phải nói nữa, cô đồng ý rồi? Cũng đúng, điều kiện mê người như vậy sao cô có thể không đồng ý chứ, tôi và cô chạy trước chạy sau hai tháng cũng không giải quyết được, cô đương nhiên sẽ cảm thấy tôi vô dụng. Bây giờ tự nhiên có người tai to mặt lớn nguyện ý giúp đỡ, cô đương nhiên là không do dự đồng ý rồi."
Thái độ của Lý Ninh làm tôi càng thêm hoảng sợ, tôi càng thêm khẩn trương nói, "Không phải, anh nghe tôi giải thích! Tôi thừa nhận đúng là tôi có tư tâm, nhưng thái độ của ông ta thật sự rất chân thành! Ông ta nói..."
"Tôi không muốn biết ông ta nói gì, tôi không có hứng thú với giao dịch bẩn thỉu của các người." Lý Ninh cắt lời tôi, giọng lạnh lùng khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ, một bước cũng không thể bước, "Thái độ của ông ta chân thành ư? Lúc đó mỗi ngày tôi đều nghĩ, nếu như ông trời có mắt để tôi sống sót được, tôi nhất định phải tìm tên khốn đó báo thù rửa hận. Quan hệ của tôi và ông ta, cô nghĩ là có thể làm hòa được nữa sao?"
Tôi cắn môi, không dám vì mình bao biện lấy một chữ, những lời của Lý Ninh từng câu một đâm vào tim tôi, anh ta dùng hai chữ dơ bẩn lên người tôi, tôi cũng không có cách nào bác bỏ.
Thật ra đều là lỗi của tôi, trước kia anh ta từng tin tưởng tôi như vậy, bây giờ cũng bị tôi phá hủy cả. Thế nhưng điều kiện mà Thiện Lục đưa ra tôi thật sự không có cách nào từ chối được. Bây giờ ông là hy vọng duy nhất để cứu được Nhạc Hằng.
"Tôi biết anh hận ông ta, cũng biết anh hận không thể lột da rút gân uống máu ông ta, nhưng bây giờ ông ta sắp chết rồi! Anh không cần làm gì hết, ông ta đã có thể qua đời bất cứ lúc nào, tôi chỉ biết ông ta không phải là một đồ vật, tuy ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha nhưng dù sao ông ta cũng là người thân cuối cùng của anh! Nếu ông ta chết đi, lúc đó anh sẽ thật sự trở thành một người lẻ loi đơn độc không có chỗ nương tựa, thậm chí cả nỗi hận chống đỡ cuộc sống của anh lúc đó cũng sẽ đi theo tro cốt của ông ta xuống dưới đất, anh thật sự xác định đến lúc đó anh sẽ không hối hận sao?"
Với Lý Ninh hận cũng được, ít ra trên đời này anh ta vẫn còn một người thân vẫn còn sống còn ở cùng một góc thành phố. Nỗi hận của anh với ông ta, có lẽ một phần là do nỗi hận này là tín niệm chống đỡ cho anh ta còn sống khi bé, cùng anh ta làm bạn vô số ngày đêm, cuối cùng thì trở thành một thói quen, khắc sâu vào trong da thịt anh ta.
Nếu cứ tiếp tục hận như vậy anh ta sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc sao? Anh ta đánh mất bản thân lúc đầu, mỗi ngày đều lên kế hoạch giết cha ruột của mình ra sao, nhưng cho dù thành công thì sao, đến lúc đó, anh ta thật sự sẽ không có cảm giác tội lỗi ư?
"Không! Tôi sẽ không hối hận!" Lý Ninh kích động, hét lên với tôi, "Tôi vẫn luôn muốn giết ông ta, hận không thể để ông ta lập tức chết đi, cô muốn tôi vì những cái này mà tha thứ cho ông ta ư? Ha ha, thật nực cười."
Tôi nghẹn lời không biết tiếp tục thế nào nữa, thực ra đến chính bản thân tôi từ tận đáy lòng còn cho rằng Lý Ninh không nên tha thứ cho ông ta, vậy thì sao tôi có thể thuyết phục được anh ta chứ?
Nhưng tôi cũng không muốn để vuột mất cơ hội này như vậy, con bài chưa lật của Thiện Lục thực sự là quá cám dỗ, nếu ông ta thật sự hối hận, sau này đối xử tốt với Lý Ninh, bù đắp cho anh phần tình thương của cha thiếu sót, cũng có thể coi như là một chuyện tốt.
Nhưng Lý Ninh nào có bị thuyết phục đơn giản như vậy, mặc kệ tôi mặt dày nói thế nào cũng không lay động mảy may, cuối cùng bị tôi làm phiền đến không chịu được, Lý Ninh tức giận vô cùng.
"Tả Tiêu Ân cô nhìn cho rõ ở đây là đâu!" Lý Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, "Ở đây là nhà của tôi! Có phải cô muốn ép tôi đến nhà của mình cũng không muốn về mới hài lòng đúng không?"
Từ lúc tôi nhận lời của Thiện Lục, thật ra ít nhiều trong lòng cũng đã hiểu mình sẽ bị anh đối xử như vậy, đối với chuyện này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...