Ban tổ chức sắp Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã ngồi cạnh nhau, điều này làm fans CP rất phấn khích.
Chỉ cần camera quét đến hai người họ, phần bình luận lại ồn ào lên.
Tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, Tô Tinh Dã không nghe lọt chút nào vì hiện tại đầu óc của cô đều đặt ở Thẩm Vọng Tân đang ngồi bên cạnh.
Anh chăm chú theo dõi MC trên sân khấu, cô ngơ ngẫn ngắm sườn mặt kia, da anh thật trắng, rất hiếm người con trai nào trắng như vậy.
Không hề kém cô một chút nào.
Cặp lông mi cong cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận.
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chiếu trên người mình, nghiêng đầu nhìn qua, cười hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Tô Tinh Dã nắm chặt tay, xấu hổ chớp chớp mắt.
Thẩm Vọng Tân biết cô đang chột dạ, đây là một trong những thói quen nhỏ của cô, cười nói: “Tôi mới hỏi một chút mà em đã khẩn trương như vậy?”
Tô Tinh Dã nhỏ giọng trả lời: “Tôi không có khẩn trương.”
“Lúc em chột dạ hay khẩn trương sẽ chớp chớp mắt.”
Tô Tinh Dã không biết nên nói gì.
Thẩm Vọng Tân đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên họ gặp nhau ở 《Quyền Mưu》, khi anh nhìn lại lúc cô nhìn anh, sau đó cô liền liên tục chớp mắt, lúc ấy không biết, bây giờ nhớ lại mới hiểu khi ấy cô đang khẩn trương.
Nghĩ lại chuyện cũ, anh không nhịn được cúi đầu khẽ cười.
“Anh cười gì vậy?” Tô Tinh Dã hỏi.
Thẩm Vọng Tân nói: “Không cho em biết.”
Tô Tinh Dã nhìn ý cười trong mắt anh.
Keo kiệt! Bĩu môi xoay đầu không thèm nhìn nữa.
Thẩm Vọng Tân thấy cô dỗi, nghiêng người qua: “Giận à?”
Tô Tinh Dã lạnh nhạt đáp: “Không có.”
Hai người họ không hề biết rằng camera đã quay lại toàn bộ.
Các chị em Vọng Tinh người quay phim là fans nằm vùng! Quay anh yêu và Tinh Tinh vô cùng rõ!
Vì thế khán giả xem live stream đều thấy được hai người đang nói chuyện, sau đó anh yêu đột nhiên cúi đầu cười khẽ, rồi họ lại tiếp tục trò chuyện.
Có vẻ như anh yêu chọc giận Tinh Tinh rồi, khiến cô ấy bẹp miệng xoay đầu đi.
Tiếp theo, một cảnh tượng khiến cư dân mạng sửng sốt, anh yêu nghiêng người dựa vào gần Tinh Tinh, môi mấp máy khẽ nói gì đó.
——OMG! Mấy cô có cảm thấy hình ảnh này rất quen mắt không? Có khác gì đôi tình nhân đang trò chuyện, đàn trai trêu chọc làm đàn gái giận dỗi, quay mặt đi, sau đó đàn trai nhận ra mình đã quá trớn, chủ động lại gần xin lỗi không?
——Hoàn toàn đồng ý!! Tôi nói cho mấy cô biết hành động này của ca ca giống y hệt nam chính trong ngôn tình.
Đôi này chắc chắn là thật!!
——Trời má! Tôi thật sự muốn chui lại đó, nghe xem họ nói gì á!!
——Bổn cung là chuyên gia khẩu hình môi đây! Tránh ra để bổn cung phiên dịch!!
Mấy chị em hâm mộ không thôi.
——Cô ta cũng quá không có lễ phép rồi.
Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng chứ.
Tự dưng đang nói lại quay mặt đi là như thế nào?
——Đúng á.
Anh yêu cũng quá hiền rồi, còn đi dỗ cô ta nữa!!
——Nè mấy người kia, Tinh Tinh nhà tôi có tiếng là lễ phép đấy nhé.
Rõ ràng chính là anh của mấy người chọc gái nhà tôi ấy chứ?
——Đúng vậy.
Hơn nữa, Tinh Tinh nhà tôi không muốn nói chuyện, anh nhà mấy người còn tự mình sáp đến.
Là ai quấy ai?
Chị em Vọng Tinh.
——Như ăn cả tô đường vậy.
Ngọt quá đi!!
—— Ôi ôi lại gần rồi!! Gần rồi!
***
Tô Tinh Dã đang nhìn MC, di động đột nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn màn hình, tay hơi siết lại.
Trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhấn từ chối rồi tắt đi.
Hai giây sau, di động lại rung lên.
Thẩm Vọng Tân liếc điện thoại vẫn đang rung của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, tôi ra ngoài nhận điện thoại.” Nói xong đứng dậy, men theo tường ra khỏi sảnh.
Hoạt động từ thiện vẫn đang diễn ra, nhóm Vọng Tinh chỉ chờ để nhìn thấy Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã vò đầu bứt tai, thật vất vả mới được nhìn thấy thì lại phát hiện chỉ còn một mình Thẩm Vọng Tân đang nghiêng người nhìn ra đằng sau.
Nhóm fans đang thắc mắc Tinh Tinh đi đâu rồi và ca ca đang nhìn gì thì camera lia về phía hành lang, một bóng dáng mảnh khảnh lướt qua.
—— Vóc dáng yểu điệu kia không lẽ là tiên nữ nhà tôi?
——Camera mau quay lại đi, Tinh Tinh muốn đi đâu vậy?
—— Từ từ từ từ!! Vừa rồi ca ca vẫn luôn quay đầu nhìn mà đúng không? Tôi mạnh dạn suy đoán anh ấy đang nhìn Tinh Tinh!!
——Thật á!! A a a a a a!! Tôi hiểu rồi!! Cảm ơn người chị em đã phân tích!!
——Ôi ôi ôi!! Ngọt quá đi!!
Tô Tinh Dã quẹo vào cầu thang, nhìn màn hình di động vẫn đang nhấp nháy.
“Sao bây giờ mới tiếp điện thoại?” giọng Đổng Lai vang lên.
“Mới thấy.” Tô Tinh Dã bình tĩnh trả lời.
Đổng Lai đầu dây kia nghe cô trả lời như vậy, trầm mặc một chút, nhẫn nại: “Chừng nào rảnh thì đến chỗ mẹ một chuyến.”
Tô Tinh Dã rũ mắt: “Hiện tại không có thời gian.”
“Chẳng lẽ một chút thời gian cũng không có sao?”
“Con bận.”
Đáp án của Tô Tinh Dã làm bầu không khí hơi lạnh xuống, cô không nói những lời dư thừa.
Hai giây sau, Đổng Lai tiếp tục: “Mấy lời lần trước mẹ nói con không nghe vào phải không?”
“Về chuyện này con nhớ là đã cho mẹ câu trả lời.”
“Tinh Dã, mẹ cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
Tô Tinh Dã mệt mỏi nhắm mắt: “Nói sau đi, bây giờ con đang······”
Còn chưa nói xong đã bị Đổng Lai cắt ngang: “Ok nếu con không muốn đến thì mẹ về tìm con.”
Cho đến khi ngắt điện thoại, Tô Tinh Dã cũng chưa phản ứng lại, nghe tiếng “tút tút tút” vang lên, ngơ ngác nhìn nhật ký cuộc gọi, chú tâm đến mức ngay cả có người tới gần cũng không nhận ra.
Cho đến khi một tờ khăn giấy được đưa đến, cô mới nhận ra, ngẩng đầu lên: “Đây là ···”
Sắc mặt cô lạnh băng, đôi mắt vẫn trong suốt thanh tịnh như vậy, không hề có dấu vết đã khóc.
Thẩm Vọng Tân hơi mất tự nhiên, thu khăn giấy lại.
Tô Tinh Dã đã hiểu, cô nhấp môi cười khẽ: “Nhìn tôi giống một người thích khóc sao?”
Thẩm Vọng Tân cũng cười, duỗi tay sủng nịch mà xoa xoa đầu nhỏ: “Biểu hiện hôm nay không tồi, đáng khen ngợi.”
Tô Tinh Dã vì ánh mắt với động tác dịu dàng của anh mà tim đập nhanh, lúc này cô mới thấy trên trán anh lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Trong nháy mắt, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mở miệng hỏi: “Thẩm Vọng Tân, vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Thẩm Vọng Tân rũ mắt nhìn cô, không lập tức trả lời.
Đôi mắt thâm thúy kia lúc nhìn chăm chú vào một người đều mang theo sự ôn nhu không nói nên lời.
Tô Tinh Dã hơi khẩn trương, nhưng không hề hối hận khi đã hỏi.
Thẩm Vọng Tân nhìn ánh mắt trong veo kiên định kia: “Muốn biết?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Ừ.”
***
Tô Tinh Dã nhìn anh đóng cửa lối thoát hiểm lại, không gian vốn đã không sáng lắm, lại còn bị cắt mất ánh sáng bên ngoài càng thêm tối hơn.
Tô Tinh Dã có chút khó hiểu: “Anh đóng cửa làm gì?”
Thẩm Vọng Tân im lặng đi tới, Tô Tinh Dã cảm giác anh có chút kỳ quái.
Hai người vốn cách nhau không xa, thấy anh cứ tiến tới, cô theo bản năng mà lui về sau, rất nhanh đã bị ép vào tường.
Không còn đường lui nữa, cô khẩn trương nắm chặt mép váy.
Thẩm Vọng Tân đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn che lấp tia sáng hiếm hoi: “Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
Tô Tinh Dã căng thẳng mím môi, ngẩng đầu: “Chuyện…..
chuyện gì cơ?”
Thẩm Vọng Tân cong môi, tiếp tục nói: “Chuyện ngày đó ở Nhật Bản.”
Đôi mắt của Tô Tinh Dã trừng lớn, siết chặt mép váy, trái tim khẩn trương như muốn nổ tung.
Lúc này, di động đột nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, dịch sang một bên nói: “Chị Vân, chị ấy gọi điện thoại cho tôi.
Chắc là giục chúng ta về chỗ.
Tôi đi trước ··· ưm ···”
Tô Tinh Dã lắp bắp chưa kịp nói xong, đôi tay to lớn giữ chặt vai cô, chặn lại.
Một lần nữa cô bị đẩy vào tường, vóc dáng cao lớn áp lên, cô hoàn toàn bị bao lại, hai người dựa rất gần, hơi thở ấm áp của anh gần trong gang tấc, chất giọng khàn khàn vang lên: “Không vội.”
“Thẩm, Thẩm Vọng Tân?” Tô Tinh Dã hơi run rẩy.
“Lúc ấy không phải rất dũng cảm sao? Bây giờ biết sợ rồi?”
“Tôi, tôi ···” Tô Tinh Dã căng thẳng không nói nên lời.
Đôi môi hồng nhuận thu hút sự chú ý của Thẩm Vọng Tân, tôi mắt đen nhánh thâm thúy tối sầm lại, anh đột nhiên cười nói: “Như vậy rất không công bằng.”
Tô Tinh Dã còn chưa hiểu anh nói gì, đã có một luồng sức mạnh kéo cô về trước, cả người nhào vào một vòng tay ấm áp, cằm bỗng nhiên bị nâng lên, đôi môi nóng bỏng không chút do dự áp xuống.
Không gian trở nên tĩnh lặng, đôi mắt cô trừng lớn, di động trong tay rơi xuống, tạo ra một tiếng vang thanh thúy.
Hô hấp ngừng lại, đầu óc tối sầm, khung cảnh quen thuộc ùa về.
Bàn tay thon dài giữ chặt ót cô, vây lấy cô, nóng bỏng mà trằn trọc, ma sát, mút vào.
Thẩm Vọng Tân nhìn ánh mắt khiếp sợ, mờ mịt kia, khàn khàn nói: “Ngoan, nhắm mắt lại nào.”
Tô Tinh Dã như bị thôi miên, đôi mắt nghe lời mà khép lại.
Eo bị ôm chặt, thân mật dựa vào ngực anh.
Nụ hôn càng sâu hơn, cô chưa từng trải qua chuyện này, hơi thở thân mật đan xen vào nhau, răng môi quấn quít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...