Vua Độ Kiếp


Tu Chân giả đặt tên cho đại lục thích hợp nhất cho mình sinh tồn là Trung Thần Châu.

Trên đỉnh núi cao nhất tại Trung Thần Châu, lại hướng lên hư không ba nghìn trượng tĩnh mịch, lãnh lẽo, luôn có một đoàn nguyên khí màu vàng xanh đang cuồn cuộn xoay vần.

Ở trung tâm đoàn Nguyên Khí có một pháp điện màu đen.

Toà pháp điện màu đen này nguy nga cổ xưa, tràn đầy tiên vận khó tả.

Tu Chân giả có thể chân chính dừng chân trong toà pháp điện màu đen này, mới có thể phát giác toà pháp điện màu đen này là do vô số con kiến màu đen rất nhỏ tích tụ thành.

Những con kiến này không có con nào giống con nào, dáng dấp cũng khác nhau, cứ như đột ngột bị đông cứng giữa thời không.

Nhưng mặt nền do chúng tạo thành lại bóng loáng còn hơn cả mặt gương, không có một kẽ hở nhỏ nào.


Trong pháp điện không có chút thanh âm, vô cùng tĩnh mịch.

Ở trung tâm của nó, có một đoàn nguyên khí xanh vàng ngưng tụ thành pháp tọa, trên pháp toạ có một Tu Chân giả mặc hắc bào đang ngồi.

Đối diện với y có một họa quyển màu đen cực lớn lơ lửng.

Trong họa quyển màu đen có rất nhiều quang điểm sáng ngời, khi ánh mắt của y rơi lên một quang điểm, quang điểm này sẽ không ngừng mở rộng ở trong con ngươi của y, diễn hóa ra rất nhiều núi non sông ngòi, biến thành châu vực không có điểm kết thúc.

Ánh sáng đến từ chính những Tu Chân giả trong châu vực.

Đây là nơi tụ tập nhiều Tu Chân giả nhất, có được quyền khống chế châu vực.

Nhưng những châu vực nằm rải rác này chỉ chiếm một phần rất nhỏ trên họa quyển.

Ngoại trừ những quang điểm sáng ngời, trên họa quyển có càng nhiều quang điểm toả ra quang diễm ảm đạm màu xám, còn có vầng sáng luôn quấn vòng quanh khí diễm màu đen hoặc khí diễm mờ ảo màu xám.

Những thứ này tương ứng với Hỗn Loạn Chi Địa, Tuyệt Cảnh Chi Địa, cùng với Vị Tri Chi Địa.

Những thứ này cũng không phải tiêu điểm chính trên họa quyển.

Tiêu điểm của họa quyển này chính là màu đen không ngừng biến hóa, cùng quang tuyến thỉnh thoảng loé lên.

Điều này có nghĩa sẽ có càng nhiều vị diện và pháp tắc không tiếp xúc với thế giới này.


Một quang điểm sáng rực thật nhỏ bỗng nhiên phản chiếu trong đồng tử của Tu Chân giả này.

Có một đóa kiếp vân màu vàng được tạo ra từ trong quang điểm kia.

Chút sắc vàng khác thường chỉ lóe lên ngắn ngủi trong đồng tử của Tu Chân giả này, cũng không khiến cho y đặc biệt chú ý.

!
Có khoảng hơn 70 châu vực có linh khí không tầm thường vây quanh Trung Thần Châu, bốn phương Đông Nam Tây Bắc.

Quang điểm kia tương ứng với Tiểu Ngọc Châu, trên họa quyển màu đen kia thì nó nằm ở phía đông Trung Thần Châu, trong tất cả quang điểm sáng rực thì nó nằm ở khu vực sát biên giới nhất.

Nó bị rất nhiều khí diễm màu xám cùng màu đen quấn quanh, cứ như sẽ rất nhanh tắt ngúm trong khí diễm màu đen, nhưng nó vẫn luôn sáng ngời.

Tu sĩ trong Tiểu Ngọc Châu không hề tự coi thường bản thân.

Tuy trong hơn 70 châu vực mênh mông, mật độ dày đặc của linh khí tại Tiểu Ngọc Châu xếp vị trí thứ 8 từ dưới lên, nhưng trong lịch sử của tu chân giới, trong địa giới Tiểu Ngọc Châu từng xuất hiện không ít đại nhân vật chân chính.


Lúc này, ở một nơi nào đó trên một ngọn núi hoang vu tại Tiểu Ngọc Châu, có một chiếc hạch chu dài một trượng lẳng lặng lơ lửng trong một đóa mây trắng.

Chiếc hạch chu này được luyện chế ít nhất đã mấy trăm năm, toàn thân bao quanh một tầng dịch thể đậm đặc màu đỏ tím đậm đặc do linh khí xâm nhập.

Trên hạch chu này tổng cộng có hai người, trước đầu thuyền là một lão đạo mặc đạo bào màu đen.

Lão đạo này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, tiên cốt đạo phong.

Phía sau lão là một thiếu nữ thanh tú mặc pháp y màu xanh, mắt của nàng rất lớn, lông mi rất dài, trông có chút ngây thơ.

Lão đạo này vốn đang nghiêm nghị nhìn dãy núi hoang trùng điệp phía dưới, ánh mắt hơi chớp động, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng đột nhiên phía sau lão lại vang lên thanh âm răng rắc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận