Về tới phòng của mình, Hạ Nhất Minh đem cửa cài lại cẩn thận
Hắn tùy ý tìm một cái cớ để ly khai khỏi đại sảnh, tránh né phụ thân, tam thúc cùng mấy huynh đệ trong nhà đặt ra nghi vấn. Tuy rằng biết bọn họ khẳng định sẽ không cam tâm, nhưng Hạ Nhất Minh cũng khẳng định, chỉ cần hắn mượn cớ tu luyện võ đạo, thì tất cả mọi người ở Hạ gia trang sẽ không làm khó hắn.
Đây là hiện thực, theo thực lực hắn gia tăng, chuyện này lại xảy ra càng rõ ràng hơn.
Nhìn cánh cửa phòng được một thanh gỗ chẹn ngang, Hạ Nhất Minh mơ hồ có dự cảm. "Nếu hửng đông ngày mai mình không mở cánh cửa này ra, thì bất cứ ai cũng không đến đây thúc dục mình. Đại ca và đại tẩu, cũng sẽ yên lặng ly khai, cho đến khi rời xa khỏi nơi này mới bắt đầu khua chiêng gõ trống đi tiếp về Hạ gia trang. Nếu mà như vậy, phụ thân và Tam thúc, khẳng sẽ lưu lại một người chiếu cố mình, cho đến khi mình rời khỏi nơi đây mới thôi."
Đây là kết quả ngày hôm nay hắn biểu hiện ở trên lôi đài, làm hắn ở trong gia trang đạt được địa vị mới, cao hơn trước.
Hơi lắc đầu, hắn phát giác, hắn cùng người nhà tựa hồ như càng ngày càng có khoảng cách, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, nó cũng không chỉ xảy ra đối với các huynh đệ tỷ muội ở trong gia trang, ngay cả đối với các vị trưởng bối cũng thế.
Loại biến hóa này không chỉ có ngày một ngày hai, mà trong suốt hai năm nay từ lần kỳ ngộ dưới đáy hồ nó đã phát triển âm thầm, tới khi có thể cảm nhận được thì đã khó có thể vãn hồi được tình thế như trước.
Thở dài một hơi, giờ Hạ Nhất Minh chỉ biết, hắn từ khi gặp được kỳ ngộ ở trong hồ khẳng định sẽ xảy ra biến hóa, nhưng điều duy nhất không nghĩ tới là loại biến hóa này lại dần dần thoát khỏi tầm không chế của hắn.
Cảm khái nửa ngày, Hạ Nhất Minh thu tâm thần, đem toàn bộ tư tưởng đặt lên hai loại ấn pháp ngày hôm nay đã được tiếp xúc qua.
Phục Địa Ấn, Vân Vũ Ấn.
Khi nếm thử qua uy lực của hai loại ấn pháp này, Hạ Nhất Minh đã biết hai loại ấn pháp này đều thuộc về một loại tiên thiên chiến kỹ.
Nhưng loại tiên thiên chiến kỹ này có chút bất đồng với tiên thiên công pháp, sử dụng hai loại chiến kỹ này cũng không có yêu cầu bắt buộc gì về thuộc tính, nói cách khác vô luận chủ tu công pháp thuộc hệ nào cũng đều có thể phát huy ra được uy lực của loại tiên thiên chiến kỹ ấy.
Đương nhiên, cuối cùng có thể phát huy ra được bao nhiêu thành uy lực thì còn tùy vào thuộc tính của chủ tu nội kình công pháp, khẳng định uy lực sẽ khác nhau.
Mà để hiểu được những điều đó, những ngày tới đây Hạ Nhất Minh cần phải thử nghiệm và nghiên cứu mới có thể biết rõ được.
Khép hờ hai mắt lại, những chuyện xảy ra ở trên lôi đài ngày hôm nay chậm rãi hiện lại trong đầu hắn.
Từ khi Lâm Đào Lật thi triển Phục Địa Ấn cùng Từ Hướng Tiền giao thủ trở đi, tất cả đều dần dận hiện lên trong đầu Hạ Nhất Minh. Tuy rằng cũng khó tránh khỏi có chỗ quên mất, nhưng trên cơ bản những chi tiết có liên quan tới Phục Địa Ấn đều giống như rất còn mới mẻ.
Từ khi tiến nhập vào trạng thái kỳ dị lúc sao chép bí tịch, Hạ Nhất Minh phát hiện trí nhớ của hắn tốt hơn trước rất nhiều, mặc dù chưa đến cỡ gặp qua là không thể quên, nhưng lại có thể nhớ dai được hơn trước rất nhiều lần.
Chính bởi vì có trí nhớ hơn người như vậy, hắn mới có thể nắm chắc việc học trôm ấn pháp của Lâm Đào Lật.
Trong đầu hắn lúc này đang hiện lên tràng cảnh, Từ Hướng Tiền sử dụng Liệt Hỏa Công cũng không phải là chuyện đùa, đối với Hạ Nhất Minh có rất nhiều cái để tham khảo ở đó. Nhưng đem so với Phục Địa Ấn của Lâm Đào Lật, hắn lại càng có hứng thú hơn nhiều.
Sau đó là tràng cảnh hắn lên lôi đài cùng Lâm Đào Lật giao thủ cũng nhất nhất hiện về trong tâm trí.
Ở trong phòng, hắn bất tri bất giác đứng lên, hay tay từ từ hình thành một loại ấn ký, loại ấn ký rườm rà này cũng không được cố định theo một phương thức nào, mà là những quy luật thần kỳ trong đó liên tục thay đổi. Ngoài việc thi triển loại ấn pháp này còn phải phối hợp với việc vận chuyển nội kình, thiếu một trong hai thức cũng không được.
Nếu là đổi lại là người khác tuyệt đối không có khả năng đem những loại biến hóa phức tạp của ấn pháp này ghi nhớ lại. Nhưng Hạ Nhất Minh thì bất đồng, hắn không chỉ đem những thủ pháp biến hóa của Phục Địa Ấn ghi nhớ lại, còn dựa theo nhiều lần tiếp xúc thăm dò, đối với những biến hóa nội kình trong lúc thi triển cũng nắm giữ được ngoài bảy thành.
Tuy rằng không có đạt được tới mức hoàn mỹ, trong đó cũng có những chỗ không thể khế hợp với nhau, nhưng Hạ Nhất Minh đang liên tục thử nghiệm vận hành theo các lộ tuyến bất đồng. Chỉ cần có một lộ tuyến có thể khế hợp vào trong đó, thì hắn sẽ có cách bổ khuyết những lộ tuyến nội kình còn thiếu sót.
Cứ như vậy liên tục thử nghiệm, không biết đã trải qua thời gian bao lâu, một cái Phục Địa Ấn hoàn toàn khác với nguyên bản dần dần được hắn nghiên cứu thành công.
Có thể cái Phục Địa Ấn này cũng không hoàn chỉnh như nguyên bản, so với nguyên bản có nhiều chỗ bất đồng, uy lực lại càng không bằng, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn tràn ngập niềm vui sướng cùng sự tự hào. :
Tuy nói bộ ấn pháp này do hắn dựa vào bộ khung của Phục Địa Ấn mà Lâm Đào Lật thi triển, sau đó trải liên tục sửa chữa, phá chỗ này lập chỗ kia, may vá lung tung vào đó, nhưng tốt xấu gì cũng là do hắn tự mình nghiên cứu ra.
Công pháp ở trong Hạ gia đích thực không phải là ít, mỗi loại công pháp có những uy lực khác nhau. Nhưng chúng đều có một đặc điểm, là do tiền nhân tiêu hao không biết bao nhiêu tâm huyết để sáng tạo ra, sau đó tiếp tục được truyền thừa lại.
Tuyệt đại đa số tu luyện giả trong suốt cuộc đời của mình chỉ biết không ngừng tu luyện các loại công pháp do bậc tiền bối để lại.
Chỉ có một số ít thiên tài dựa theo tài năng của mình thu thập tinh túy của trăm nhà, sửa cũ thành mới, sáng tạo ra những nội kình công pháp hay chiến kỹ công pháp mới.
Những loại công pháp này cũng không phải là loại nào cũng được truyền thừa lại cho thế hệ sau, chỉ có loại nào ở trong hiện thực biểu hiện được năng lực của nó, chống lại được sự tàn phá của thời gian mới có thể chậm rãi truyền thừa lại. Còn những loại không thể bổ khuyết được sơ hở của mình, trong hiện thực không biểu hiện được tài năng sẽ bị con sông thời gian nhấn chìm xuống đáy, vĩnh viễn biến mất không thể truyền thừa.
Nói chung, người có thể sáng tạo và phát triển công pháp của mình mới được gọi là tu luyện giả thiên tài chân chính.
Hạ Nhất Minh cũng không biết loại ấn pháp do mình chỉnh sửa thay đổi từ Phục Địa Ấn ra ngày sau có được truyền thừa xuống không, thế nhưng hắn mới chỉ có bằng đấy tuổi đã có thể sáng tạo ra loại công pháp mới, chỉ sợ rằng trong lịch sử từ trước đến nay hắn là người duy nhất.
Nếu để phụ thân và gia gia hắn biết được, chỉ sợ...
Chỉ sợ bọn họ sẽ không tin vào sự thật, mà nghĩ là do hắn tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma.
Suy nghĩ cả một ngày, Hạ Nhất Minh thậm chí còn có cảm giác nước mắt lưng tròng.
Thở dài một tiếng, hắn bắt đầu đưa hai tay ra, song chưởng chậm rãi kết ấn, rốt cục hình thành một loại ấn pháp vô cùng phức tạp, chỉ là loại ấn pháp này so với Phục Địa Ấn nguyên bản có một chút khác biệt.
Đây là vì trong lúc Hạ Nhất Minh thi triển loại ấn pháp này, cảm giác phải lưu chuyển nội kình theo lộ tuyến này mới thấy lưu thong một chút. Lúc đầu khi vận chuyển theo lộ tuyến nguyên bản của Phục Địa Ấn nhưng lại gặp phải bế tắc, cho nên Hạ Nhất Minh lớn gan thay đổi lộ tuyến cho phù hợp. Nên làm cho biểu hiện của ấn pháp này ra ngoài khác với nguyên bản một chút.
Nếu Lâm Đào Lật lúc này thấy loại ấn pháp do Hạ Nhất Minh thi triển, cũng chỉ cảm giác thấy nó quen thuộc, chứ tuyệt đối không thể liên tưởng là nó quan hệ với Phục Địa Ấn.
Hơn nữa, hắn nếu là biết Hạ Nhất Minh dám tùy ý sửa tuyệt học tiên thiên chiến kỹ của gia tộc hắn, chỉ sợ sẽ xoay người bỏ chạy mà không dám ở lại nói chuyện với Hạ Nhất Minh, càng không nói đến chuyện mời chào.
Quả thực, nếu đổi lại là một người có tu vi mới chỉ đạt tới thập tầng đã dám đem tiên thiên chiến kỹ sửa chữa thì đã sớm bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, đâu còn đứng ở chỗ này vui vẻ thử nghiệm tác dụng sau khi sửa nữa.
Nhưng là người không biết thì không có tội, trẻ con vô tri không biết rằng việc đem một loại công pháp sửa chữa, thay đổi là một việc rất nguy hiểm. Vì người nhà Hạ Nhất Minh chưa từng nói qua, nên hắn mới có thể táo bạo đem công pháp thay đổi. Nếu hắn biết được hậu quả của việc này, vậy có cho hắn thêm một lá gan nữa thì cũng không dám làm ra điều này.
Hai tay liên hoàn kết ấn, giống như nước chảy mây trôi liên tục không ngừng.
Sau một lát, quanh người Hạ Nhất Minh xuất hiện một loại lực lượng kỳ dị, chỉ là loại lực lượng này với lực lượng trầm trọng, núi non trùng điệp của Phục Địa Ấn lại không giống nhau.
Tuy miễn cưỡng cũng có thể quy nạp lực phòng ngự vào trong ấn pháp này, thế nhưng ngoài lực phòng ngự trong đó ra còn bao gồm cả lực phản kích.
Giống như là trong chăn có kim, trong bùn đất có mảnh sành, cất giấu nguy cơ trùng trùng.
Theo sonh chưởng không ngừng thi triển loại ấn pháp này, loại cảm giác này càng lúc càng nồng đậm. Hơn nữa bên trong đó tựa hồ còn mang theo cảm giác nóng rực của Hỏa hệ, loại ấn pháp tân kỳ như thế này cho dù là Lâm gia cũng chưa bao giờ gặp được.
Hạ Nhất Minh chậm rãi dừng việc thi triển ấn pháp này lại, sau đó hồi tưởng lại toàn bộ quá trình vừa diễn ra, hắn do dự một chút rồi cũng chọn được một cái tên cho loại ấn pháp vừa nghiên cứu này.
Tàng Châm Ấn.
Trong chăn có kim.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh có thể khẳng định lực phòng ngự của loại ân pháp này không bằng với Phục Địa Ấn nguyên bản, thế nhưng ở trong đó lại bao hàm lực phản kích khó lường trước được.
Nếu là thực sự có người giao thủ với loại ấn pháp này, trong lúc không kịp phòng bị, chắc chắn sẽ chịu không ít đau khổ từ nó. Từ điểm này mà nói, có lẽ loại ấn pháp này còn tốt hơn cả Phục Địa Ấn.
Thế nhưng, Tàng Châm Ấn này cũng có tồn tại khuyết điểm rất lớn, nếu như trong lúc giao thủ loại ấn pháp này gặp phải lực lượng cường đại vượt qua cực hạn chịu đựng của nó thì phòng ngự sẽ bị phá vỡ, lại mất đi cơ hội phản kích, chỉ sợ sẽ thảm thương hơn.
Đấy là điểm cực đoan của loại công pháp này, nhưng cũng không biết là tốt hay xấu.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều là do Hạ Nhất Minh phỏng đoán, chưa được thử nghiệm qua trong thực chiến, đến tột cùng nó có được như mong muốn không còn phải trải qua nhiều thử thách mới biết được.
Sauk hi nghiên cứu xong loại công pháp này, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy ngoài trờ đã tảng sáng.
Vậy mà, mọi náo nhiệt trong sân của ngày hôm qua, giờ phút này đã hoàn toàn im ắng, tuy hắn có thể nghe được thấy rất nhiều thanh âm, nhưng những thanh âm này được tạo ra cho thấy mọi người đều rất cẩn thận, nhẹ nhàng di chuyển cứ như sợ rằng sẽ đánh thức ai đó.
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, quả nhiên đúng như hắn dự đoán. Xem ra ở trong long các vị trưởng bối chuyện hắn tu luyện còn quan trọng hơn cả việc hôn nhân của Đại ca.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh đè nén những suy nghĩ của mình lại, đẩy cửa bước ra.
Sau một lát, toàn bộ trong sân lại bắt đầu tràn ngập những tiếng chiêng trống, đoàn người trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau rời khỏi Huyền thành, hướng phía Hạ gia trang thẳng tiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...