C- Hạ huynh! Lần này, ngươi gây ra họa lớn rồi. - Kim Chiến Dịch cười khổ, nói:
- Thực lực của bộ tộc Đồ Đằng mạnh như thế mà ngươi dám trước mặt bọn họ đánh chết một vị đại thánh giả. Chuyện này chẳng khác nào vả vào mặt họ một cái. Chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua đâu.
Hạ Nhất Minh cũng cười khổ. Thực ra, hắn cũng chẳng muốn kết cừu oán với bộ tộc Đồ Đằng. Nhưng Chiêu Thái Lâm lại biết hắn có thần khí Lôi Chấn tử. Như thế mà không đánh chết hắn thì sau này bản thân sẽ không được yên.
Tuy nói việc mình ra khỏi Luân Hồi chi địa chắc chắn sẽ tạo ra chấn động. Nhưng chấn động đó so với việc nắm trong tay thần khí hoàn toàn khác nhau. Cho dù có người nghi ngờ hắn nhặt được bảo bối trong Luân Hồi chi địa, nhưng nếu không có bằng chứng thì cũng chẳng có mấy người dám trêu chọc vào một nhân vật cấp bậc tôn giả như hắn. Tuy nhiên nếu có thần khí thì đó lại là một chuyện khác. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thở dài, Hạ Nhất Minh nói nhỏ mấy câu. Nhất thời, ánh mắt Kim Chiến Dịch hoàn toàn khiếp sợ. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu như thế thì không thể không giết.
Hiển nhiên, sau khi biết được nguyên nhân, ngay cả Kim Chiến Dịch cũng phải thay đổi suy nghĩ. Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Không nói chuyện đó nữa. Kim huynh! Lần này ngươi hiểu được những gì?
Chỉ khi có mặt hai người mới hỏi được như thế. Nếu Ngả Văn Bân ở đây, cho dù thế nào Hạ Nhất Minh cũng chẳng nói.
Nét mặt Kim Chiến Dịch nghiêm túc, nói:
- Lần này ta hiểu được rất nhiều, nhưng lại không thể nói ra bằng lời. Chỉ có một cảm giác rằng nếu cứ tiếp tục tu luyện thì khả năng kích thích ý niệm là rất lớn. - Hắn giơ hai ngón tay, lắc lắc trước mặt Hạ Nhất Minh nói:
- Chỉ trong khoảng thời gian bằng này, ta chắc chắn lẽ lĩnh ngộ được ý niệm.
Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi:
- Hai năm?
Kim Chiến Dịch trợn mắt, dơ chân chuẩn bị sút cho Hạ Nhất Minh một cái. Hạ Nhất Minh vột vàng chắp tay cầu xin rồi nói:
- Kim huynh! Ngươi định trong vòng hai mươi năm kích phát được ý niệm à?
Kim Chiến Dịch hãnh diện nói:
- Đúng là hai mươi năm. Hắc hắc...từ sau khi thần đạo biến mất, những người hai mươi năm sau khi trở thành tôn giả có thể kích phát được ý niệm là vô cùng hiếm hoi. Mà gần như tất cả những người đó sau trăm năm đều đạt tới cảnh giới Cửu Cửu Trọng Thiên - Đỉnh cao của nhân đạo.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, cười nói:
- Thì ra là ngươi cũng nhăm nhé tới cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo.
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười, không nói gì. Nhưng chỉ cần nhìn sự tự tin trong ánh mắt của hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kim huynh! Còn nhớ ước hẹn giữa chúng ta trước khi vào Sinh Tử giới hay không?
Kim Chiến Dịch giật mình, nói:
- Tất nhiên là nhớ. Chúng ta đã đánh cuộc xem ai đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên trước.
Hạ Nhất Minh trịnh trọng gật đầu, nói:
- Thật sự không dám giấu. Vừa đúng lúc tiểu đệ chuẩn bị rời khỏi Luân Hồi chi địa đã kích phát được ý niệm. Mặc dù cũng giống ngươi chưa thể tiến thêm được một lần nữa. Nhưng ưu thế của ngươi đã không còn nữa rồi.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch có một chút vui mừng, lẫn sợ hãi, cười to nói:
- Hạ huynh! Như vậy thì đánh cuộc mới thực sự thú vị. Trong vòng hai mươi năm, chúng ta sẽ xem ai tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên trước. - Hạ Nhất Minh và hắn cười ha hả. Tiếng cười của hai người thể hiện rõ một sự quyết tâm và hưng phấn. Có một kẻ vừa là bằng hữu lại vừa là đối thủ như vậy với bất kỳ ai cũng đều thấy vui. Chỉ có không ngừng cố gắng phấn đấu đạt tới đỉnh cao thì vào bất cứ lúc nào cũng không dám buông lỏng, mới không thể để cho đối phương vượt qua quá xa.
Kim Chiến Dịch đứng lên, nói:
- Ta trở về tu luyện thôi. - Khi ra tới cửa, hắn chợt ngừng lại, nói:
- Khoảng thời gian này, ta cũng không trở về Linh Tiêu bảo điện mà ở Hạ gia trang của ngươi một năm. Năm sau chúng ta cùng tới Nam Cương.
Hạ Nhất Minh giật mình, gật đầu. Cho tới khi Kim Chiến Dịch đi khỏi, trong mắt hắn hiện lên một chút cảm kích. Sở dĩ Kim Chiến Dịch chợt quyết định như vậy, chẳng cần hỏi cũng biết đó là do hắn lo bộ tộc Đồ Đằng đến trả thù. Nếu như bộ tộc đó muốn trả thù thì chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ động thủ. Vì vậy có nán lại thêm một năm cũng chẳng sao.
Bước tới ghế, Hạ Nhất Minh ngồi xuống. Hắn thả lỏng toàn thân, cho cơ thể được thư giãn. Đây là một phương pháp thích hợp với bản thân nhất mà hắn tìm ra. Cũng chỉ trong tình trạng buông lỏng như vậy, hắn mới có thể đạt tới trạng thái cao nhất.
Nhắm hai mắt, Hạ Nhất Minh nghĩ lại tất cả mọi việc. Từ khi bắt đầu bước chân vào Sinh Tử giới, tinh thần của hắn luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Cho dù là đi ra khỏi Sinh Tử giới, đánh chết Phương Thịnh rồi lại chiến đấu với ba vị Ngũ Khí Triều Nguyên. Tất cả những chuyện đó đều rất nguy hiểm. Nếu không cẩn thận đều có thể chết bất cứ lúc nào.
Mặc dù tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh cực cao, nhưng đối mặt với bằng đó cao thủ cùng một lúc cũng không dám khinh thường. Trong lòng hắn lúc nào cũng căng như dây đàn, cho dù là khi nói chuyện với Sơn Đính lão nhân vẫn không dám thả lỏng.
Cho đến lúc này, sau khi về tới cứ điểm của Thiên Trì nhất mạch, hắn mới dám thư giãn.
Sau khi để cho toàn thân và tinh thần thoải mái, hắn chợt tiến vào trong một cảnh giới kỳ lạ. Trong cảnh giới đó, những ý nghĩ của hắn đều hết sức rõ ràng.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh như nắm được cái gì đó, hắn hơi nhíu mày lại. Trong một không gian hư vô, có vô số sợi dây chẳng chịt, mắc lại với nhau. Nếu muốn gỡ chúng ra, thì phải tìm được điểm đầu tiên trước đã.
Thậm chí, Hạ Nhất Minh còn thể cảm giác, nếu mình có thể tìm được cái điểm đầu tiên đó, thì hắn đã tìm được đầu mối của việc kích phát ý niệm. Sau đó dựa vào đầu mối đó có lẽ có thể tìm thấy được một số bí mật.
Một lúc sau, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu. Hạ Nhất Minh nhớ tới cái cảm giác khi mình tiếp xúc với ý niệm.
Trước khi tiến vào Sinh Tử giới, ở trước sơn cốc, tất cả mọi người đều thử cảm nhận luồng uy áp khủng bố của nó. Nhưng lúc đó, Hạ Nhất Minh lại sử dụng đến những gì mà mình lĩnh ngộ về Thần Toán thuật mà đánh ra một bài quyền. Chỉ còn một chút nữa là đã có thể lĩnh ngộ.
Đó là lần đầu tiên, hắn thử tiếp xúc với ý niệm. Đáng tiếc cuối cùng lại bị người ta cắt đứt.
Lần thứ hai, khi chuẩn bị ra khỏi biển ánh sáng, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Ngọn lửa giận trong lòng hắn đủ khiến cho một người đang sống sờ sờ phải nổ tung. Cũng nhờ cơn giận đó mà kích phát được một thứ lực lượng kỳ bí trên người hắn. Thứ lực lượng đó bình thường chẳng bao giờ gặp phải. Nó giống như một thứ gì đó chỉ có thể nhìn thấy mà không thể sờ được. Nếu muốn hóa nó thành thực tế lại càng thêm khó khăn. Tuy nhiên, vào đúng lúc đó, cơn giận thiêu đốt không ngờ lại có thể dẫn được thứ lực lượng đó đi ra.
Sau đó, cũng nhờ nó mới khiến cho Hạ Nhất Minh có thể đem áo giáp chân khí cùng với năng lượng bản nguyên mà cho Ngưng Huyết nhân. Cuối cùng, cả hai mới có thể thoát được khỏi sự tẩy lễ của biển ánh sáng mà thoát ra.
Tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng, nhưng lại có cảm giác hết sức thật.
Bất chợt, Hạ Nhất Minh hiểu ra được một cái gì đó. Mỗi người do thể chất khác nhau nên phương pháp kích thích ý niệm cũng khác nhau.
Sau khi tẩu hỏa nhập ma, Kim Chiến Dịch đi vào Sinh Tử giới lại có thêm giác ngộ. Sở Hao Châu mất hơn mười năm sau đó phải phá đi rồi lập lại mới có thể gặp được điều mà mình mong muốn.
Như vậy, hắn cũng phải tìm ra được một con đường thích hợp cho bản thân. Mà theo những chuyện đã xảy ra thì đó chính là Thần Toán thuật và tâm trạng tức giận của bản thân.
Thần toán thuật là một phương pháp luyện tập lâu dài . Sử dụng nó để giao đấu với người khác sẽ từ từ tích lũy lực lượng. Cho đến một ngày đạt tới mức độ nhất định, chắc chắn sẽ làm cho ý niệm tuôn ra ồ ạt.
Còn tâm lý tức giận chắc chắn là một loại cực đoan. Nhưng có thể khẳng định một điều rằng nó có thể khiến cho ý niệm nhanh chóng xuất hiện. Chỉ có một chút khiến cho Hạ Nhất Minh vẫn lo lắng rằng nếu theo cách này mà kích phát ý niệm thì sau này có còn giữ được sự bình tĩnh nữa không. Hay là lại biến thành một kẻ điên.
Suy nghĩ một chút, trong mắt Hạ Nhất Minh lại lóe lên một tia sáng khiến cho kẻ khác phải rung động. Nếu không vào hang cọp thì làm sao có thể bắt được cọp con.
Muốn tiến được trên con đường võ đạo thì làm sao lại không chịu một chút nguy hiểm.
Nghĩ được điều nay, Hạ Nhất Minh từ từ đứng lên. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cánh cửa... Một loạt suy nghĩ dần hiện ra trong đầu khiến cho ánh mắt của hắn dần trở nên nóng bỏng.
Cánh cửa trước mắt hắn như không phải làm từ gỗ mà như được tạo thành từ vô số các nhân vật mà hắn đã gặp.
Hồ Bân là người đầu tiên bị hắn giết. Người này hành sự ác độc nên Hạ Nhất Minh chẳng hề hối hận khi giết hắn. Sau đó, trên cánh cửa lại xuất hiện rất nhiều bóng người. Những người này nếu không chết trong tay Hạ Nhất Minh thì cũng là cường địch của hắn.
Trong đó, khi nghĩ tới người bị cụt ngón và Phương Thịnh nói chuyện với nhau sẽ huyết tẩy Hạ gia trang, lửa giận trong lòng Hạ Nhất Minh lại không thể kìm chế được nữa. Quần áo trên người hắn như bị một cơn gió mạnh thổi qua, bay phần phật.
Tròng mắt của hắn tràn ngập máu tươi. Một nguồn áp lực thật lớn từ thân thể của hắn chầm chậm hiện lên.
Vào lúc này, Nhất Minh hoàn toàn rơi vào một sự mê hoặc. Hắn cố gắng làm cho cơn tức của mình đạt tới cực hạn, không kém so với khi ở trong biển ánh sáng. Cơn giận giống như một cái chìa khóa có thể mở ra con đường cho hắn.
Mặc dù, con đường phía sau cánh cửa đó chắc chắn sẽ rất chông gai, nhưng so với con đường phẳng lặng ở ngoài vẫn còn hay hơn nhiều lúc.
Trong lúc, Hạ Nhất Minh đang hoàn toàn chìm vào sự phẫn nộ. Hắn không biết rằng cơn phẫn nộ của mình đã tạo ra một luồng sát ý phóng lên cao. Nó giống như một cơn cuồng phong khuếch tán ra xung quanh.
Nét mặt của đám tôn giả đều thấy hoảng sợ. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về một hướng, trống ngực đập thình thịch...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...