Vũ Thần

Hạ Nhất Minh lập tức tập trung tinh thần.
Cho dù là để tìm được địa điểm, từ nãy đến giờ Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng tập trung đến mức độ như vậy.
Nhưng ba người này thì lại khác. Vào lúc hắn đi ra thì may mắn gặp được cha con Lệ Giang Phong, với tính cách của họ mới không thừa dịp mà giết hắn, thậm chí còn tặng thêm đan dược.
Nhưng Hạ Nhất Minh có thể chắc chắn rằng nếu lúc đó mà gặp phải một trong ba người này, thì hắn chỉ có một cái kết quả thê thảm. Đừng nói là bảo bối trên người không thể giữ được mà ngay cả cái mạng chắc cũng phải ra đi. Sau đó thi thể của hắn chắc chắn sẽ bị bọn chúng dùng dược vật làm cho ngấm vào đất.
Dù sao thì bảo bối trên người hắn có nhiều lắm. Cho dù là kẻ nào mà phát hiện được số bảo bối đó cũng không thể để cho hắn sống được.
Tầm mắt của hắn tiến lại gần thêm một chút nữa. Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ thân hình của họ.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức khó hiểu. Ba người này rõ ràng không hề có sự liên quan gì đến nhau. Hai người kia có thân phận đại thế gia. Người còn lại chắc chắn có quan hệ với Khai Vanh quốc. Nhưng không biết tại sao bọn họ lại đứng cùng một chỗ với nhau.
Khi tầm mắt tới trước mặt họ, Hạ Nhất Minh phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ cũng chỉ đứng cách nhau một khoảng nhưng không hề nói chuyện với nhau. Hơn nữa, căn cứ vào khoảng cách cũng có thể thấy được giữa hai bên có một sự cảnh giác nhất định. Tuy nhiên, sau một lúc, cuối cùng thì bọn họ cũng bắt đầu nói chuyện.
Hạ Nhất Minh trong lòng hồi hộp. Hắn thầm nghĩ nếu có thể nghe được bọn họ nói chuyện với nhau thì quá tốt.
Nhưng đó cũng chỉ là chút suy nghĩ của hắn mà thôi. Nhưng đúng lúc trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ đó, một tia sáng từ trong đan điền chợt đi theo kinh mạch, chui vào trong vòng ngọc.
Nét mặt Hạ Nhất Minh đại biến. Uy lực của tia sáng đó hắn biết rất rõ. Ngay cả Ngưng Huyết nhân cũng không phải là đối thủ của nó. Như vậy thì làm sao mà cái vòng ngọc này có thể chịu nổi?
Tuy nhiên, lo lắng của hắn hoàn toàn dư thừa.
Sau khi, tia sáng đó tiến vào, nhất thời vòng ngọc tỏa ra quang mang mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Hạ Nhất Minh.

Nếu lúc này đứng bên ngoài mà nhìn, chỉ có thể thấy một cái kén lớn bằng ánh sáng. Chút năng lượng quang hệ chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ trong đan điền nhưng một tia sáng của nó xuất ra ngoài lại có uy lực đến vậy. Tất nhiên việc này cũng có liên quan đến đan điền hỗn độn của Hạ Nhất Minh. Nếu không có được đan điền kỳ diệu như thế thì làm sao hắn có thể có được năng lượng quang hệ thần kỳ tới mức độ như vậy.
Bỗng một chút thanh âm chợt truyền tới tai hắn:
- Hác huynh! Lần này đi vào Sinh Tử giới, huynh có được lĩnh ngộ đối với Sinh Tử chi quang thật là đáng mừng. - Chiêm Huyên cười nói.
Câu nói vọng vào tai khiến cho Hạ Nhất Minh vui mừng khôn xiết. Nhưng đã có được một lần giáo huấn nên hắn cũng không dám để tinh thần dao động.
Không ngờ tia sáng đó lại có được năng lực thần diệu như thế. Sau khi đi vào vòng ngọc chẳng những có thể khiến hắn như tận mắt chứng kiến mà còn nghe được bọn họ nói chuyện với nhau một cách rõ ràng.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh càng thêm tò mò đối với cái vòng ngọc. Thậm chí, hắn còn tự hỏi trong nhân giới có người nào có thể đoán tạo được một vật phẩm thần bí như thế này hay không?
Nếu hắn không nhầm thì vòng ngọc này cũng giống như tấm thuẫn, đều thuộc loại vật phẩm của thần đạo.
Dù sao thì mấy thứ này cũng đều là của những người tiến vào Sinh Tử giới ngay sau khi thần đạo biến mất. Mà ngay sau khi thần đạo biến mất, trên thế giới chắc chắn có không ít những thứ có liên quan đến họ. - .
Chỉ có điều, nhưng thứ đó theo thời gian nếu không bị mất tích thì cũng bị hủy. Dưới tình trạng không được bổ sung thêm năng lượng, cuối cùng chúng đành tan biến.
Vì vậy, vòng ngọc trong tay cùng với tấm thuẫn chắc chắn cũng là sản phẩm của thời đại thần đạo. Sau này, nếu có thời gian, nhất định hắn phải tìm hiểu thật kỹ, xem chúng ẩn chứa những bí mật gì khác hay không.
- Chiêm huynh quá khen! Tiểu đệ cũng chỉ có được một chút lĩnh ngộ mà thôi. - Hác Huyết mỉm cười, nói:
- Nhưng ta thấy Chiêm huynh cũng đã hoàn toàn củng cố được cảnh giới. Chắc là trong Sinh Tử chi quang cũng lãnh ngộ được rất nhiều.
Hạ Nhất Minh nhướng mày. Thì ra người đó có họ Chiêm. Mà đây cũng chính là họ của hoàng tộc Khai Vanh quốc. Vào lúc này, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn xác định được chính xác lai lịch của hắn.

- Mặc dù Chiêm mỗ cũng có được một chút lĩnh ngộ, nhưng làm sao có thể sánh với hai vị. - Chiêm Huyên cười khiêm tốn, nói:
- Lần này tiến vào Sinh Tử giới, cho dù chúng ta đều có thu hoạch nhưng đáng tiếc là nhiệm vụ quan trọng nhất lại không thể hoàn thành.
Hác Huyết cười khổ, nói:
- Đúng vậy! Khi hai vị tiền bối đến, không biết phải nói như thế nào đây?
Phương Thịnh lắc đầu, nói:
- Chuyện này cũng không thể trách chúng ta được. Để đối phó với hắn, chúng ta chẳng những mượn cả Chướng nhãn y của Hô Duyên phó môn chủ. Thậm chí còn bất chấp để cho Chiêm huynh lộ diện. Tất cả đã chuẩn bị hết sức nhưng chẳng ai ngờ được hắn lại tự tìm tử lộ.
Hác Huyết và Chiêm Huyên cùng gật đầu. Nét mặt bọn họ cũng đều xuất hiện một sự tiếc nuối. Biểu hiện của Hạ Nhất Minh lúc đó, quả thật không ai có thể ngờ được. Ai mà đoán được hắn lại giống như đám tôn giả lâu năm trong truyền thuyết, cứ như bị trúng tà đi thẳng vào Luân Hồi chi địa. Không nói tới bọn họ mà ngay cả hai vị tiền bối sau lưng cũng không thể ngờ được.
Hác Huyết thở dài một tiếng, nói:
- Người chết thì cũng chết rồi. Cho dù không chết vì chuyện đó thì chúng ta cũng phải làm cho hắn chết cho bằng được. Đáng tiếc là những thứ trên người hắn...
Hai người còn lại đều gật đầu. Tuy nhiên, suy nghĩ của bọn họ lại có sự khác nhau.
Chiêm Huyên hiển nhiên là vì cái thần khí phảng chế ngũ hành hoàn. Thực ra ngũ hành hoàn có rất nhiều lai lịch. Hơn nữa Chiêm Huyên cũng biết cho dù sư phụ hắn là một Đoán tạo sư hàng đầu nhưng có cho tài liệu nhiều gấp trăm lần và thời gian cả ngàn năm thì cũng khó mà đoán tạo ra được một cái ngũ hành hoàn thứ hai. Vậy mà cái ngũ hành hoàn duy nhất lại cứ thế bị Hạ Nhất Minh mang vào Luân Hồi chi địa. Cứ nghĩ tới việc dó trong lòng hắn lại cảm thấy đau nhói.
Mà hai người Hác Huyết cũng không khác gì. Bọn họ cứ nghĩ tới việc Ngưng Huyết kinh và xá lợi của Cổ lão ma biến mất mà tiếc nuối. Trong lòng hai người không làm sao mà vui lên được. Cho dù, lĩnh ngộ được nhiều thứ từ Sinh Tử giới hơn nữa cũng không thể làm cho họ có hứng thú.

Chiêm Huyên chợt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hắn chết thì đã sao? Còn có Hạ gia trang, lại thêm Hoành... - Hắn dừng lại, như có điều gì e ngại. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía ba ngón tay giả rồi nói tiếp:
- Hắn và người nhà của hắn đều phải chịu báo ứng.
Hác Huyết và Phương Thịnh cùng liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù, bọn họ hiểu được ý định của đối phương nhìn sắc mặt cả hai vẫn hết sức bình tĩnh, không hề có gì giật mình.
Sau khi trở thành tôn giả, địch nhân chắc chắn sẽ không dám động tới thân nhân và bằng hữu của người đó. Trong giới tu luyện đã coi đó như một quy định bất thành văn. Dù sao thì có là một người cô độc cũng sẽ có một chút bằng hữu. Nếu như cứ đánh không được mà lại ra tay hạ thủ với thân nhân của họ thì thế giới này sẽ loạn mất.
Nhưng nếu vị tôn giả đó bị chết thì người nhà của hắn chẳng còn gì để bảo đảm an toàn nữa.
Cừu nhân của hắn có thể chẳng phải e ngại gì nữa mà tiến hành báo thù. Trừ khi trong nhà hắn lại có một người nữa trở thành cường giả có cấp độ tương đương. Nếu không bọn họ chỉ còn đường cầu nguyện mà thôi.
Mặc dù, Hác Huyết và Phương Thịnh không biết giữa Chiêm Huyên và Hạ Nhất Minh có mối thù gì. Nhưng chỉ cần mối hận đoạt hoàn, chặt tay cũng đủ cho một vị tôn giả đưa cả nhà Hạ Nhất Minh vào danh sách kẻ thù.
Về phần hắn không dám đề cập tới Hoành Sơn là bởi vì sau đó còn có Thiên Trì sơn nhất mạch. Đối mặt với một con quái vật lớn như vậy, cho dù là sư phụ hắn - Vị Sơn Đính nhân kia cũng chẳng dám trêu chọc.
Phương Thịnh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chiêm huynh! Mặc dù Hạ Nhất Minh chết rồi, nhưng bên cạnh hắn còn có một vài vị cao thủ. Ngươi cũng nên cẩn thận.
Chiêm Huyên cười ngạo nghễ, nói:
- Đa tạ Phương huynh nhắc nhở. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh đã chết thì chắc chắn cao thủ đó có quan hệ tốt đến mấy cũng không thể ở lại Hạ gia trang mãi mãi. Chỉ cần hắn trở về Linh Tiêu bảo điện thì cho dù biết Hạ gia trang biến mất cũng chẳng vì vài người chết mà báo thù.
Hác Huyết và Phương Thịnh nhìn nhau. Cao thủ mà bọn họ nói đến chính là Bách Linh Bát, Sở Hao Châu và bạch mã Lôi Điện, nhưng người này lại nghĩ đến Kim Chiến Dịch.
Phương Thịnh còn định nói thêm thì Hác Huyết đã gật đầu liên tục. Phương Thịnh giật mình, sau đó liền mỉm cười, chuyển sang chuyện khác, nói:

- Chiêm huynh! Nếu thế, sau này khi ngươi định huyết tẩy Hạ gia trang thì nói cho bọn ta một tiếng. Hai người chúng ta sẽ giúp một tay tóm mấy con cá lọt lưới.
Chiêm Huyên cười cười, gật đầu. Có điều bọn họ đều biết đó cũng chỉ là một lời khách sáo mà thôi. Sau khi ở đây, hai người liền trở về gia tộc ngay lập tức làm gì có thời gian dừng lại ở đây mà chờ cho tới khi hắn động thủ.
Hai người bọn họ bắt đầu quay sang nói chuyện phiếm được chừng một lúc thì có một thanh âm già nua từ sau bọn họ chợt vang lên:
- Hạ Nhất Minh thực sự đi vào Luân Hồi chi địa?
Cả ba người liền biến sắc. Nhưng ngay lập tức buông lỏng, bởi bọn họ nhận ra được thanh âm đó là của ai.
- Sư phụ! Hạ Nhất Minh quả là đã đi vào Luân Hồi chi địa. - Chiêm Huyên liền kể lại tất cả mọi chuyện đã diễn ra. Thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Đến lúc này, Sơn Đính nhân nhíu mày, suy nghĩ một lúc. Sau đó, lão thở dài, nói:
- Thiên ý! Có lẽ ngũ hành hoàn vốn không nên xuất hiện trên cái thế giới này.
Đám người Chiêm Huyên đều cúi đầu. Cho dù là Chiêm Huyên cũng không dám tiếp lời. Tuy nhiên, ngay lúc này, sắc mặt Sơn Đính nhân chợt thay đổi. Lão xoay người, ánh mắt lóe lên tình quang, nhìn chằm chằm về một hướng.
Ba người Hác Huyết đều trở nên nghiêm túc, trong lòng đề phòng, không hiểu tại sao nét mặt lão nhân lại trở nên như vậy.
Bất chợt, trước mặt bọn họ chợt xuất hiện một cái bóng đen giống như quỷ mị đang vọt tới.
__________________



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui