Vũ Thần

Sáng sớm trước đình viện, chim tiếng kêu rếu rích , cơn gió thổi nhè nhẹ ,làm cho những tán lá khẽ va vào nhau tạo nên âm thanh xào xạt.
Hạ Nhất Minh đang tĩnh lặng trên sân thi triển một bộ quyền pháp ,khí phách điềm tĩnh mặc dù không có sử dụng chân khí, ,những mỗi lần ra một quyền đều tạo ra một khí thế bức nhân.
Ở cấp bậc Tôn Giả cho dù chỉ bằng vào sức mạnh cơ thể cũng đủ làm cho nhiều kẻ đã phải rung động.
Cửa phòng đối diện chợt mở , Kim Chiến Dịch chậm rãi bước ra , hắn đứng ở trên bậc thềm, nhìn về phía Hạ Nhất Minh , trong ánh mắt có một chút hâm mộ . Tuy nhiên, đối với hắn mà nói, chỉ cần có một năm khổ tu, lúc đó cũng sẽ đạt được trình độ này mà thôi , cho nên hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ , trong lòng hắn chưa bao giờ nỗi lên tia đố kỵ nào .
Bởi vì theo suy nghĩ của hắn , nếu như bên người có một vị bằng hữu mạnh mẽ như vậy , không những không làm trở ngại cho tâm cảnh mà còn kích thích ý trí mạnh mẽ của hắn ,việc đó sẽ làm cho hắn càng chăm chỉ trên con đường võ đạo hơn .
Đi với bụt mặc áo cà sa , đi với ma mặc áo giấy , câu nói này đúng thật ý nghĩa làm sao , càng gần Hạ Nhất Minh bao nhiêu càng làm cho hắn muốn cố gắng bấy nhiêu , mà điều này trong võ đạo lại không phải là xấu , bởi vì con người càng có động lực thì càng có ý chí tiến thủ .
Hạ Nhất Minh tựa như không có chú ý tới sự tồn tại của Kim Chiến Dịch , hắn vẫn như cũ thực hiện những đường quyền uy mãnh , ở trên người của hắn, có một loại khí tức đặc biệt , làm cho chuyển động của thân hình cùng hoàn cảnh nơi đây hòa hợp thành một thể, giống như bức tranh nếu thiếu đi một trong hai sẽ không còn sự hòan mỹ nữa. - .
Kim Chiến Dịch cảm thấy rung động , đây chẳng phải là cảnh giới "Thiên Nhân Hợp Nhất" sao???, đối với hắn mà nói thì việc tiến vào cảnh giới đó không khó ,nhưng điều kiện tiên quyết đó là hắn phải sử dụng chân khí, nếu như không sử dụng chân khí việc thi triển quyền pháp mà đạt được cảnh giới như thế này thật sự là rất khó .
Vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí còn có một chút hoài nghi,phải chăng Hạ Nhất Minh đang tiến vào trạng thái đốn ngộ , nếu không như thế thì làm sao có thể tạo ra được hòan cảnh này.
Sau một khắc thời gian , quyền cước của Hạ Nhất Minh càng ngày càng nhanh ,dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời , quyền cước lại sản sinh ra môt loại quang mang kỳ dị .
Kim Chiến Dịch hai mắt chợt chăm chú quan sát , hắn vừa rồi như cảm thấy được , Hạ Nhất Minh trong một khỏang khắc dường như biến mất.
Giống như là cả người đều tan biến vào không gian , trước mắt của hắn chỉ là một mảnh hư vô.

Mặc dù hoa cỏ cây cối, đình viện tòa nhà cũng không có thay đổi, nhưng mà ở trong lúc này quyền cước cùng người thi triển lại tan biến..
Chỉ là, loại cảm giác này cũng xảy ra trong nháy mắt, cho dù là Kim Chiến Dịch đều có chút hoài nghi, phải chăng chính mình đang gặp ảo tưởng đây.
Hắn tập trung suy nghĩ , đem toàn bộ tinh thần quan sát Hạ Nhất Minh, nhưng mà cho đến giờ phút cuối cùng, lại vẫn không có một chút thu hoạch.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên chuyển từ trạng thái động sang trạng thái tĩnh , thở dài một cái, kết thúc một bài quyền pháp .
Kim Chiến Dịch lần thứ hai lắc đầu thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chính mình gần đây thật sự muốn luyện hóa thần bình cho nên trở nên đa nghi , xem ra tốt nhất phải tìm một ngày hòang đạo để tu luyện thôi .
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, cười nói: "Kim huynh , tiểu đệ thi triển bộ quyền pháp này như thế nào?"
Trong lòng hắn tràn đầy một loại vui mừng và tự đắc , bộ quyền pháp này nhìn như bình thường, nhưng mà trong đó thực chất chứa đựng sự huyền ảo . Đó chính là hắn đem Ẩn Thân Thuật và sai lệch thuật đã học trôm được trên người của Hách Huyết kết hợp lại với nhau.
Tuy bề ngoài nhìn như không dùng đến chân khí, nhưng thực chất là tất cả chân khí trong cơ thể đều được tự điều động , hơn nữa mỗi một khắc , hắn còn cảm nhận được dường như mình đang sử dụng chính lực lượng của trời đất , từng bước từng bước một hòan chỉnh "Sai lệch Thuật"
Kết quả ở trong khoảng khắc đó , Hạ Nhất Minh thậm chí còn dùng chính bản thân mình thay đổi đường đi ánh sáng , làm cho người khác cảm thấy hắn biến vào hư vô , giống như việc hắn sử dụng bốn đóa chi hoa ẩn nấp mà ám sát Đinh Lực Ẩn của Hoàng Tuyền Môn vậy.
Đương nhiên ,việc đem một con người hoàn tòan ẩn nấp đi so với việc ẩn dấu bốn đóa hữu hình chi hoa thì càng khó khăn gấp bội , việc Hạ Nhất Minh có thể làm được như vậy cũng chỉ là cảm ngộ chợt xuất hiện trong nháy mắt mà thôi.Hắn có thể mà thực hiện được chiêu đó một lần nữa hay không lại khó khăn rất nhiều.
Nhưng như vậy đối với sự tiến của một người cũng thật sự là rất to lớn , hắn có sự tự tin mãnh liệt , chắc chắn sẽ có một ngày , chính mình cũng sẽ giống như những đóa hữu hình chi hoa ẩn nấp không để lại một chút dấu tích , cho dù là dưới ban ngày ban mặt, cũng đừng hòng bất luận kẻ nào phát hiện sự tồn tại của mình.
Chỉ là muốn đạt được một bước như vậy ,thật sự cần phải bỏ ra rất nhiều năm để nghiên cứu.

Kim Chiến Dịch vẻ mặt cổ quái nhìn Hạ Nhất Minh, nói: "Ngươi võ đạo tu vi thật không sai, đơn thuần quyền pháp cũng có xuất hiện cảm giác Thiên Nhân Hợp Nhất , thật xứng đáng là tôn giả đại nhân a."
Hạ Nhất Minh cười ha ha, nói: "Kim huynh, ngươi khen ngợi ta, không bằng khen ngợi chính mình đi , đừng quên nhiều nhất một năm, ngươi cũng chính là tôn giả."
Kim Chiến Dịch trên mặt hiện lên một chút lạnh nhạt, nhưng trong lòng của hắn lại là rất đỗi vui mừng.
Có đôi khi hắn cũng muốn mình sẽ có bước đột phá , nếu không ngày sau khi đối mặt với sự tiến bộ thần tốc của Hạ Nhất Minh , sợ rằng hắn sẽ tự ti mặc cảm mà tránh đi.
Suy nghĩ này của Kim Chiến Dịch cũng không phải là không đúng , Một người Tôn Giả và một người ở thế Chân Vạc cho dù có mối quan hệ rất tốt , bề ngòai nhìn sẽ không thấy gì , nhưng thực chất bên trong khỏang cách giữa chính họ ngày càng bị kéo dài ra .
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Kim Chiến Dịch xoay người tiến vào phòng mình , để mặc Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao , ánh mắt dõi theo, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã đi ra.Trên lưng vác một túi vải cực lớn , trong tay còn cầm một quyển sách đưa cho Hạ Nhất Minh
Hạ Nhất Minh trong lòng vui vẻ tiếp nhận , sau khi lật xem một chút, nói: "Kim huynh đa tạ "
Quyển sách này chính là việc mà hắn đã nhờ Kim Chiến Dịch chuyển ngữ dùm , bên trong bây giờ đã sớm đổi thành Đại Thân ngôn ngữ rồi .với lại một ít đồ họa trong đó , không những không sai lệch mà thật sự có phần hòan hảo hơn .
Hạ Nhất Minh chỉ cần nhìn một chút, ngay lập tức hiểu Kim Chiến Dịch đối với việc này đã dùng hết bao nhiêu tâm quyết.
Dù sao, một bản sách quý, muốn trong vài ngày ngắn ngủi hòan tòan được chuyển ngữ một cách rành mạch rõ ràng , tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện dễ dàng . Nếu như người chuyển ngữ không phải là một người cấp bậc tông sư như Kim Chiến Dịch thì việc đó sẽ rất khó khăn hớn rất nhiều , vì chỉ có những người tinh thông võ đạo mới có thể cảm nhận được ý nghĩa từng câu từng chữ của võ đạo mà thôi .
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười, nói: "Hạ huynh, ngươi nói không sai, Võ Đạo thật sư trăm đường vạn nẻo , nhưng cũng có một số điểm tương đồng , phương Tây tuyệt học quả thật có chỗ độc đáo. Loại phương pháp tu luyện này có thể dùng chân khí cùng thần binh khí tức hình thành Tinh Nguyên, mặc dù không có cách nào đem Tinh Nguyên sao chép khí tức thần binh , nhưng mà đối với bản thân thần binh cũng đã có cái lợi rất lớn , có thể tiến thêm một bước xúc tích thần binh, làm cho nó cùng chúng ta càng thêm phù hợp."

Hạ Nhất Minh ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nếu Kim Chiến Dịch đã nói như vậy , hiệu quả thực sự không cần phải bàn , đối với bọn hắn mà nói, có thể đạt tới cấp bậc này, đã là tương đối vừa lòng.
Kim Chiến Dịch nụ cười trên mặt thu lại nói: "Hạ huynh, ngươi dự định khi nào xuất phát."
Hạ Nhất Minh đem quyển sách để vào trong lòng, nói: "Tiểu đệ dự định hôm nay sẽ đi."
Kim Chiến Dịch ánh mắt buồn bã , nói: "Đông Hải là một khu vực rộng rãi không thể tưởng tượng được ,Hạ huynh ngươi du lịch ngòai khơi ,nhất định phải cẩn thận".
Hạ Nhất Minh nặng nề gật đầu một cái, cười nói: "Hác huynh nói qua, sẽ chuẩn bị cho đệ một đội thuyền vững chắc , với lại lấy tu vi tiểu đệ , ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình rồi."
Kim Chiến Dịch chợt bật cười . Hạ Nhất Minh , hắn bây giờ là hàng thật giá thật Tôn Giả , nhân vật như vậy ra biển cho dù là gặp tình huống nguy hiểm , muốn thoát thân rời đi cũng là việc trong tầm tay.
Hạ Nhất Minh hai tai chợt rung động , ánh mắt hướng phía cửa nhìn lại ,cửa chính đang đóng chặt chợt bị mở ra , Hác Đồng tà áo bay nhẹ nhàng đi đến, ở phía sau của hắn, hơn ba mười người đại hán đi theo .
Hác Đồng nhìn hai người có một chút hãnh diện và hưng phấn
Kim Chiến Dịch là đệ tử kiệt xuất nhất của Linh Tiêu bảo điện , mà Hạ Nhất Minh là người mà hắn coi trọng nhất ,không những thế còn xuất thủ cứu chữa Trương Trọng Cẩn , đối với hai người bọn hắn, Hác Đồng tuyệt đối là nhìn với một con mắt khác.
"Nhất Minh, ta đã bố trí toàn bộ thỏa đáng." Hách Đồng chỉ người phía sau lại nói tiếp:
"Đây là Trần Du Lâm, ngoại môn đệ tử của bổn môn ở Đông hải , vừa mới tới đây được vài ngày, đã bị ta thuận tiện gọi tới."
Trần Du Lâm toàn thân màu cổ đồng da thịt giống như từng khối bê tông cốt thép cuồn cuộn nổi lên , nghe được sự giới thiệu của Hác Đồng , hắn lập tức tiến lên một bước, cung kính khom lưng thi lễ , lớn tiếng nói: "Vãn bối Trần Du Lâm, bái kiến Hạ tôn giả đại nhân."
Hạ Nhất Minh nao nao, một người ba, bốn chục tuổi trước mặt của hắn lại tự xưng vãn bối, lọai sự việc này đối với hắn vẫn còn có một chút khó thích nghi.
Nhẹ nhàng vung tay lên, Hạ Nhất Minh nói: "Trần huynh, lần này làm phiền đại giá, đa tạ."

Trần Du Lâm sắc mặt khẻ biến, hắn đi vào Linh Tiêu bảo điện nhiều lần như vậy, nhưng mà có thể gặp được tôn giả số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Với lại tất cả tôn giả đều là tâm cao khí ngạo , ở trong mắt của bọn hắn , mình chỉ là một con kiến hôi được ban cho sự tồn tại mà thôi.
Nhưng mà Hạ Nhất Minh lại dành cho hắn một loại cảm giác khó tin.
Hít một hơi thật sâu, Trần Du Lâm lễ độ cung kính , cũng là thật bụng thực lòng nói: "Có thể vì Hạ tôn giả dốc sức, là vinh hạnh của tại hạ."
Hác Đồng nhẹ nhàng vung tay lên, Trần Du Lâm lập tức thức thời liền lui ra ngoài. Hắn biết, ở trước mặt ba người này , hắn căn bản chính là không tư cách nói gì cả , nếu như lần này không phải Hạ Nhất Minh cần đội thuyền, mà hắn vừa đúng lúc đi tới Linh Tiêu bảo điện, hắn sợ là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Hác Đồng từ trong lòng lấy ra hai cái bình ngọc, nói: "Nhất Minh, mặc dù ngươi đã thăng cấp lên tôn giả, nhưng mà việc đi xa vẫn cần có môt chút cẩn thận . Đây là hai bình đan dược lão phu luyện chế , một bình có thể trị liệu nội thương, một bình đối với đại đa số độc vật có thể tiêu giải được . Mặc dù so với Lệnh Mạng Đan không có thể bằng về chất , nhưng thắng ở số lượng, ngươi hãy thu lấy đi"
Hạ Nhất Minh lập tức nói lời cảm tạ , hắn thầm nghĩ trong lòng, Kim Chiến Dịch và Hác Đồng đều cẩn thận dặn dò,điều đó chứng tỏ Đông Hải không phải là chuyện đùa , chính mình du ngọan cũng không nên quá sơ ý .
Kim Chiến Dịch đem bọc vải trên lưng đưa cho Hạ Nhất Minh, nói: "Hạ huynh, đây lễ vật của ta tặng cho ngươi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Hạ Nhất Minh kinh ngạc tiếp nhận cái bọc vải, mặc dù hắn không có mở ra xem, nhưng mà xúc giác lại nói cho hắn biết, đồ vật bên trong là một ít bình nho nhỏ , còn có một một đồ vật hình tròn lõm xuống , số còn lại hắn đóan không ra .
Kim Chiến Dịch thần bí cười, nói: "Đây là một phần tâm ý của ta, ngòai biển khơi chắc chắn sẽ có ích với ngươi."
Hạ Nhất Minh hồ nghi hỏi: "Đây rốt cuộc là cái gì?"
Kim Chiến Dịch mặt mày hớn hở nói: "Đây là ta chọn lựa rất kỹ càng nồi , niêu xoong ,chảo, và hàng loạt gia vị, đủ ngươi sử dụng trong hai năm thời gian ."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui