Ngoại hải, đây là nơi lớn nhất thế giới, cho dù một đại lục lớn như Nội hải cũng không thể so sánh cùng Ngoại hải. Ở nơi này đồng dạng tồn tại vô số sinh vật cường đại.
Đặc biệt lúc này thiên địa lực lượng khôi phục, Thần đạo trở lại, sinh vật Ngoại hải càng cường đại hơn. Vì vậy nơi này đã nguy hiểm nay chính thức trở thành cấm địa của nhân loại. Bất quá lúc này có hai nhân loại đặt chân tới Ngoại hải.
Đi trước là một vị lão nhân y phục màu đen. Nếu đám Thần đạo như Hạ Nhất Minh tại đây khẳng định sẽ kinh hô tên lão. Bởi lão chính là một trong những Ngụy thần cảnh cường giả đương thời, Hắc ám nghị viện Tây phương Lô Khắc đại nhân.
Theo sau lão tiến vào Ngoại hải chính là Tôn giả kiệt xuất nhất Hắc ám nghị viện, Cách Lâm Đốn.
Sau khi bọn họ tiến vào phạm vi Ngoại hải cứ thế đạp sóng mà đi, quang thân thể Cách Lâm Đốn xuất hiện một vật lục lăng kỳ dị.
Đây là một kiện Thần đạo bảo khí với tính chất đặc biệt kiên cố, cho dù dùng Thần khí chặt chém cũng không hề suy chuyển.
Trên kiện Thần đạo bảo khí lúc này mơ hồ ẩn hiện quang mang hắc ám. Bất quá quang mang này không khuếch tán mà chỉ ngưng tụ một phía như bị lực lượng nào đó hấp dẫn.
Lô Khắc đôi mắt khép hờ đột nhiên lóe lên quang mang, miệng lão thì thào:
- Quả đúng như vậy. Lục giác tinh mang chỉ tại Ngoại hải mới phát huy tác dụng.
Cách Lâm Đốn ánh mắt tràn ngập dao động, nói:
- Đại nhân. Kiện Thần đạo bảo khí này thật sự có thể dẫn đường tới Thần đảo?
Lô Khắc cười hắc hắc, đối với người kế thừa kiệt xuất nhất nghị viện, thái độ của lão giống như lão gia gia, một chút hắc ám cũng không xuất hiện.
- Cách Lâm Đốn. Chúng ta sớm đã có được minh chứng rồi. Chính là năm đó Ngả Đức Văn sử dụng Lục giác tinh mang tìm được Thần đảo, hơn nữa đạt được Chân thần truyền thừa.
Lô Khắc an ủi nói:
- Bởi thế ngươi cứ yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ tới được Thần đảo.
Cách Lâm Đốn trịnh trọng gật đầu, bất quá trong lòng vẫn có chút không yên.
Lô Khắc nhìn hắn, trong đôi mắt mơ hồ xuất hiện tiếu ý.
Cách Lâm Đốn mặc dù không nói rõ nhưng lão sao không thể nhìn ra chút tâm tư này.
Ngàn năm kinh nghiệm đủ để Lô Khắc nhìn thấu lòng người. Mặc dù Cách Lâm Đốn có hơn trăm năm kinh nghiệm nhưng so sánh thời gian chênh lệch mười lần, hiển nhiên không thể qua mắt Lô Khắc.
- Cách Lâm Đốn. Ngươi phải nhớ kỹ. Thánh địa không phải chỉ thuộc về Quang minh Thần điện, nơi này còn thuộc về Hắc ám Nghị viện. Thần điện có được Chân thần truyền thừa, Hắc ám Nghị viện nhất định sẽ có.
Âm thanh Lô Khắc nhẹ hơn tựa hồ như xuất hiện ma lực khiến người ta không thể kháng cự:
- Ta sẽ để Chân thần sứ giả biết rõ. Thần điện chỉ là thứ dòi rúc xương bám riết không rời. Hắc ám Nghị viện chúng ta mới hành động có ân tất báo.
Đôi mắt Cách Lâm Đốn sáng ngời, hắn khom người tới tận thắt lưng, nói:
- Đúng vậy đại nhân.
Lô Khắc cười hắc hắc nói:
- Từ nay về sau Chân thần sứ giả hẳn sẽ có cái nhìn rõ ràng hơn.
Cách Lâm Đốn khẽ gật đầu, bất quá hắn không cam lòng nói:
- Đám Thần điện đã đạt không ít chỗ tốt.
Sắc mặt Lô Khắc thoáng trầm xuống, lão khẽ thở dài, nói:
- Lý Áo Ba Đặc không ngờ ở lại Thần đảo ba năm. Ba năm nay khẳng định hắn chiếm không ít chỗ tốt. Bất quá ngươi yên tâm. Ta sẽ khiến Nghị viện đạt nhiều chỗ tốt hơn.
Lão vung tay bay nhanh theo hướng Lục giác tinh mang chỉ dẫn.
Lục giác tinh mang nếu rời xa đại dương sẽ mất đi tác dụng chỉ dẫn, bởi vậy Lô Khắc mặc dù không thể nhẫn nhịn nhưng cũng chỉ có thể chạy trên mặt biển. Bất quá cho dù là vậy tốc độ của họ không phải Ngả Đức Văn lúc trước có thể so sánh. Chỉ là trong quá trình phi hành, ngay cả Lô Khắc cũng cảm nhận rõ ràng hơn về Ngoại hải.
Ở nơi này sinh vậy cao giai không ít, mặc dù chưa gặp đám Thần thú xưng bá hải vực nhưng sinh vật đạt tới Tôn giả cảnh giới nhiều tới độ khiến người phẫn nộ.
Nếu không phải lão phóng thích khí tức Thần đạo, e rằng không thể thuận lợi đạt được mục đích. Sau khi có cảm nhận này, trong lòng Lô Khắc không khỏi xuất hiện nghi ngờ cực độ.
Bởi bất luận lão phán đoán ra sao cũng không thể tưởng tượng, năm đó một vị Tôn giả như Ngả Đức Văn lại có thể vượt qua khoảng cách cùng đông đảo thú tới được Thần đảo. Cứ thế hơn mười ngày sau bọn họ rốt cuộc cũng chứng kiến một khối đá khổng lồ phía trên tràn ngập sương trắng. Lục tinh quang mang hướng tới chính là đám vụ khí này.
Bất quá Lô Khắc không phải Ngả Đức Văn vì vậy lão không lỗ mãng tiến vào. Chậm rãi di chuyển vòng quanh, hơn một ngày sau lão mới xác định đây chính là mục tiêu cần tìm.
Mục tiêu này chính là địa phương tràn ngập vụ khí kia. Ngay khi lão hạ quyết tâm tiến vào đột nhiên từ trong truyền ra hai tiếng hống kinh thiên động địa.
Hai tiếng hống ẩn giấu lực lượng cường đại khiến tình thần người nghe không khỏi chấn động. Lô Khắc bất quá chỉ khẽ biến sắc nhưng thân thể Cách Lâm Đốn run lên, cho dù hắn kiệt lực thủ hộ tâm thần nhưng không khỏi mềm nhũn hai chân, tựa hồ sắp rơi vào lòng nước. Lô Khức vung tay thoáng chốc đã ổn định thân thể Cách Lâm Đốn. Vẻ mặt Cách Lâm Đốn đỏ bừng, thấp giọng nói:
- Đại nhân. Cách Lâm Đốn vô dụng.
Lô Khắc khoát tay nói:
- Không liên quan tới ngươi. Đây là hai đầu Thần thú, một Tôn giả như ngươi nếu có thể chống đỡ chúng đã không phải Thần thú.
Sắc mặt Cách Lâm Đốn lúc này mới thư thái hơn, Thần thú cùng Tôn giả chênh lệch quá lớn, nếu bản thân đã không thể chống lại, hắn cũng không để trong lòng.
- Bỉ nhân Lô Khắc tới từ Hắc ám nghị viện. Cầu kiến Thần đảo sứ giả.
Lô Khắc cao giọng nói. Âm thanh lão truyền xa ngay cả trong tiếng hống kia cũng có thể nghe rõ ràng.
Tiếng hống cự thú dần nhỏ lại, sau một lát từ đám sương trắng xuất hiện hai đầu quái vật to lớn.
Một đầu bạch kình đi trước, theo sau là một đầu Thiết Giáp Long hình thể tương đương.
Bốn ánh mắt lạnh như băng nhìn Lô Khắc cùng Cách Lâm Đốn trên không tạo ra áp lực cực lớn.
Lô Khắc dù sao cũng là Ngụy thần cảnh cường giả, mặc dù đối phương thân thể to lớn nhưng khí tức trên người còn xa mới khiến lão sợ hãi. Bất quá Cách Lâm Đốn không tự chủ thân thể run lên. Mặc dù hắn kiệt lực áp chế, muốn bản thân biểu hiện xuất sắc nhưng vô cùng xui xẻo khi bao cố gắng đổ sông đổ bể.
Mặt không đổi, tay cầm Lục giác tinh mang đưa ra, Lô Khắc cùng hai đầu Thần thú mắt đối mắt.
Sau một lát đôi mắt Bạch Kình dần trở lên hòa nhã, tuy nhiên ánh mắt Thiết Giáp Long vẫn tràn ngập vẻ hung ác. Bạn đang đọc truyện được tại
Bất quá sau khi nó nhìn thấy Lục tinh quang mang cùng cảm nhận khí tức trên đó, ánh mắt mơ hồ nhiều thêm vài phần sợ hãi.
Lô Khắc trong lòng lấy làm lạ, lão đương nhiên biết biết Thần thú Thiết Giáp Long cơ bản không sợ hãi mình mà sợ hãi khí tức chủ nhân Lục giác tinh mang.
Khí tức này thuần túy là Hắc ám, cũng là khí tức truyền thừa khi xưa của Quang Ám Thánh Tử. Chỉ là Lô Khắc nghĩ không ra, đầu Thần thú kia vì sao sợ hãi Lục tinh quang mang nhưng vẫn làm bộ dạng hung dữ với hai người bọn họ. Tâm niệm vừa chuyển lão lập tức đoán ra việc này có liên quan tới Quang minh thần điện.
Chỉ là kinh nghiệm hơn ngàn năm của lão cũng nghĩ không ra. Đầu Thiết Giáp Long này không phải do chủ nhân Thần đảo nuôi dưỡng mà chỉ là bằng hữu Bạch Kình.
Hơn nữa Thiết Giáp Long bị vài cường giả nhân loại đuổi khỏi địa bàn vì vậy nó hiển nhiên không có hảo cảm với hai người Lô Khắc.
- Khách nhân tới từ Nghị viện. Mời vào.
Bạch Kình phe phẩy chiếc đuôi lớn, xoay người tiến vào đám sương mù.
Lúc trước Thần điện Ngả Đức Văn lỗ mãng tiến vào nơi này chỉ là Tôn giả nhỏ bé, đương nhiên không thể so sánh cùng Ngụy thần cảnh cường giả như Lô Khắc. Thiết Giáp Long hung hăng nhìn hai người Lô Khắc, theo sau quay người tiến vào.
Lô Khắc bất đắc dĩ mang theo Cách Lâm Đốn tiến vào, chỉ là trong lòng không khỏi lo lắng. Không hiểu vì sao Thần thú hộ đảo lại có biểu hiện địch ý với bọn họ như vậy?
Sau nửa canh giờ nhàn nhã di chuyển trên biển, Bạch Kình rốt cuộc cũng dừng lại. Theo sau nó phát ra tiếng hống vang dội khắp nơi.
- Lô Khắc. Ngươi không ở Nghị viện, tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngay cả Hắc ám nghị viện cũng tới hồi sinh tử?
Âm thanh này không xa lạ với Lô Khắc, đúng là của người đeo mặt nạ trước đây từng xuất hiện tại Nam Cương.
Lão không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Chân thần sứ giả vĩ đại. Hắc ám nghị viện kế thừa Chân thần vẫn vững vàng phát triển tại Tây phương.
- Các ngươi hết thảy đều ổn vì sao còn muốn tới đây?
Lô Khắc đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân đố kỵ Thần điện, bởi thế chờ khi Lý Áo Ba Đặc trở lại Thần đảo mới bôn ba vạn dặm tới nơi này.
Lúc này ánh mắt lão ngưng trọng, nghiêm nghị nói:
- Bỉ nhân tới đây vì muốn bẩm báo Chân thần sứ giả một việc.
- Việc gì?
- Chuyện về Đông phương Thần long cùng Hạ Nhất Minh.
Từ trong đám sương mù đột nhiên xuất hiện một nam tử đeo mặt nạ, đôi mắt ẩn hiện tinh quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...