Vu Thần Kỷ

Hoang mạc, núi hoang, hang đá hoang vắng.

Mạnh Ngao và hai đồng bạn kêu thảm bị đè xuống đất, giống như con lật đật ngã dính lấy nhau.

Trong từng cái vu huyệt trên thân bọn hắn đều quấn quanh một đám lục khí. Vu độc Vũ Mục bí chế giống như giòi trong xương, dây dưa cùng máu thịt, tinh khí bọn hắn, ngoan cố chiếm cứ ở sâu trong vu huyệt của bọn hắn.

Mỗi khi một tia vu lực mới nảy sinh, kịch độc liền đem vu lực đồng hóa thành độc khí, máu thịt phụ cận bị độc hóa sẽ nhiều thêm một phần. Đến cuối cùng, ba người bọn Mạnh Ngao đã mặt xám ngắt, cả người bủn rủn đau đớn, thiếu chút nữa ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Cơ Hạo ngồi xổm trước mặt Mạnh Ngao, túm mái tóc dài của hắn, trước bất chấp tất cả, nhằm vào mặt hắn liên tục đấm một phen. Nắm đấm nặng nề đánh cho mũi Mạnh Ngao sụp xuống, máu mũi giống như nước suối phun ra, Mạnh Ngao đau đến mức khàn giọng kêu thảm thiết.

“Vì sao đánh ta?”

Mạnh Ngao đau đến nước mắt cũng phun ra, hắn khàn giọng rít gào, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.

“Quá khứ mười năm, Bồ Phản có ba vạn thiếu nữ vô cớ mất tích, lúc tìm được các nàng, các nàng đều quần áo hỗn độn chết thảm ở vùng hoang vu dã ngoại, trước khi chết đều từng bị người ta dùng thủ đoạn vô sỉ nhất lăng nhục.” Cơ Hạo lại là một quyền nện ở trên hốc mắt Mạnh Ngao: “Chuyện này, là ngươi làm!”


“Cái gì?” Man Man tức giận rít gào lên: “Gã này giết nhiều nữ hài tử vô tội như vậy? Ta đập chết hắn!”

‘Vù’ một tiếng trầm nặng, Man Man vung chùy đã sắp hướng trên đầu Mạnh Ngao nện xuống. May mắn có Vũ Mục tay mắt lanh lẹ, vội vàng kéo lại Man Man, cây chùy cực lớn nghiêng nghiêng cọ sát da mặt Mạnh Ngao hạ xuống, đập ra ở trên mặt đất lỗ thủng cực lớn.

Mạnh Ngao bị dọa thét chói tai tức giận mắng: “Ta chưa từng làm, ngươi đừng có vu hãm ta! Cơ Hạo, ta sao có thể làm loại chuyện đó?”

Dừng một chút, Mạnh Ngao đột nhiên mắng: “Hoang đường, nói hươu nói vượn. Bồ Phản trong mười năm quá khứ, căn bản không có thiếu nữ mất tích!”

Cơ Hạo rút ra hắc thạch trường đao, sạch sẽ lưu loát ở trên đùi Mạnh Ngao đâm một lỗ thủng trong suốt. Cây đao đá này từng ở Kim Ô bộ đảm đương đồ dùng cúng tế một đoạn thời gian tham lam cắn nuốt máu tươi của Mạnh Ngao, trong chớp mắt đã hút làn da đùi hắn cũng biến thành màu trắng bệch.

“Chúng ta tận mắt nhìn thấy, chính là ngươi làm.” Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Bồ Phản mất tích ba vạn thiếu nữ, thế mà một chút tin tức cũng chưa lộ ra. Mạnh Ngao, ngươi thực có thể lấy thúng úp voi sao. Ngươi cấu kết vị trưởng lão nào của Vu điện, mới giúp ngươi đem sự tình che dấu?”

Vô duyên vô cớ trúng một đao, Mạnh Ngao vừa đau vừa oan uổng thét chói tai: “Cơ Hạo, ngươi phải giảng đạo lý, ta chưa từng làm! Bồ Phản chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Không phải ta làm, ta chưa từng làm, ngươi tập kích chấp sự Vu điện, đây là tội chết đó!”

Cơ Hạo dùng thanh âm cực kỳ lạnh lùng nói: “Ta có nhân chứng. Mọi người ở đây đều nhìn thấy là ngươi làm việc này. Nếu ngươi cần nhiều nhân chứng hơn, ta có thể từ Nam Hoang tìm cho ngươi một ngàn vạn nhân chứng, có một ngàn vạn con dân Nam Hoang Kim Ô bộ có thể làm chứng cho ta, là ngươi tàn sát ba vạn thiếu nữ!”


Tùy tay cho một bạt tai ở trên mặt Mạnh Ngao, đánh cho nửa bên răng của Mạnh Ngao đều phun hết ra.

Cơ Hạo lãnh khốc vô tình nói: “Nếu ngươi còn cần nhân chứng mà nói, ta có thể mời Chúc Dung Đồng Cung thái tử làm chứng.”

Mạnh Ngao quả thực bị ép sắp điên rồi. Toàn thân hắn run rẩy, giống như cá sắp chết điên cuồng nhảy lên.

“Không có. Không có… Người Nam Hoang Kim Ô bộ? Bọn hắn có thể nào làm nhân chứng? Ngươi, ngươi. Ngươi, Cơ Hạo, chuyện này lại có cái gì quan hệ với Chúc Dung Đồng Cung thái tử? Chúc Dung, Chúc Dung, hắn là thái tử Chúc Dung thần quốc? Ngươi, ngươi…”

Trong đầu Mạnh Ngao một mảng hỗn loạn. Hắn thật sự sắp điên mất rồi.

“Ồ, tộc nhân Nam Hoang Kim Ô bộ không thể làm nhân chứng? Vì sao lời của đám người Mậu Sơn bộ có thể làm chứng cứ?”

“Các ngươi đã dám vu hãm ta, ta chỉ là muốn cho ngươi thử xem bị người ta vu oan, lại không có cách nào biện bạch là mùi vị gì.”


Cơ Hạo trào phúng cười lạnh: “Bớt nói nhảm. Cộng Công Vô Ưu cùng cái gọi là Húc đế tử kia đem ngươi kêu vào, nói những gì?”

Ngón tay khẽ ngoắc, túi da buộc bên hông Mạnh Ngao bị Cơ Hạo đoạt lấy, tùy tay run lên, mấy chục khối hỗn độn vu tinh to bằng đầu người liền bay ra, ‘Đinh đinh đang đang’ rơi đầy mặt đất.

“Được thôi, đây là vu tinh trong quặng vu tinh chúng ta phát hiện.” Phong Hành kích động cầm lên một khối vu tinh, sau đó dùng hết khí lực hung hăng vỗ vào trên mặt Mạnh Ngao: “Khốn kiếp, thứ này là tới từ đâu? Cộng Công Vô Ưu bọn hắn là đầu óc hỏng rồi, không có việc gì cho ngươi mấy thứ này?”

Mạnh Ngao con mắt đảo loạn, muốn tìm một ít lí do thoái thác hợp tình hợp lý.

Nhưng Cơ Hạo không cho hắn chút cơ hội nào. Hắn thét dài một tiếng, hai tay kết một cái pháp ấn, một tiếng chân ngôn phun ra, pháp ấn hung hăng vỗ ở mi tâm Mạnh Ngao, nhất thời linh hồn Mạnh Ngao kịch liệt chấn động hẳn lên, thiếu chút nữa bị một đòn của Cơ Hạo đem linh hồn hắn đánh nát.

“Vũ Mục, có vu dược có thể khiến hắn trở nên càng thêm mẫn cảm hay không. Cũng chính là vu dược, ta nếu cho hắn một đao, thống khổ hắn trải qua sẽ là một trăm lần, một ngàn lần bình thường. Ta nhớ rõ, trong điển tịch Vu điện có ‘Cửu Tử Toái Hồn Tán’, nhưng ta chưa kịp có được dược tề điều phối có sẵn.”

Vũ Mục hàm hậu cười cười, sau đó từ trong tay áo lấy ra một lọ vu dược: “Vừa lúc… trên tay ta có một lọ. Ừm, ta còn ở bên trong bỏ thêm ‘Thiên Nghĩ Thảo’, ‘Ngô Công Thảo’, ‘Huyết Hạt Diệp’, ‘Hắc Xà Hoa’, ‘Bạch Mao Tri Chu Đằng’… vài loại dược thảo, sau khi ăn vào, không cần ngươi động thủ, cũng có thể làm hắn đau đến chết đi sống lại.”

Phong Hành theo bản năng hướng một bên nhảy ra vài bước, nghiêng đầu nhìn Vũ Mục mắng: “Mập mạp chết tiệt, ngươi điên rồi.”


Cơ Hạo thì nghe mà mừng rỡ, đoạt lấy bình thuốc, tùy tay trút cho Mạnh Ngao non nửa bình.

Không bao lâu, trong hang liền truyền đến tiếng rú thảm khàn cả giọng. Mạnh Ngao thở hổn hển thét chói tai, ở dưới phép di hồn của Cơ Hạo khống chế, Mạnh Ngao đau đến linh hồn hầu như sụp đổ tru lên chói tai, đem việc Cộng Công Vô Ưu và Húc đế tử muốn hắn làm một năm một mười nói ra.

Như Cơ Hạo dự liệu, Cộng Công Vô Ưu và Húc đế tử dùng thân phận mình hù dọa Mạnh Ngao một phen, sau đó cho hắn một chút chỗ tốt, Mạnh Ngao đã đáp ứng phối hợp cách nói của bọn hắn, đem tội danh đoàn người Cơ Hạo tham sống sợ chết, lâm trận bỏ chạy, hơn nữa ham mạch khoáng Mậu Sơn bộ mới phát hiện, ác ý lừa bịp tống tiền Mậu Sơn bộ thông cáo cho Vu điện.

Sau đó chỉ cần Cộng Công Vô Ưu và Húc đế tử bên kia vận dụng thế lực của mình nhẹ nhàng đẩy, đám người Cơ Hạo bị chụp mũ tội danh ở Vu điện là tuyệt đối không nán lại nổi nữa, cho dù có Tự Văn Mệnh ra mặt đảm bảo, bọn họ cũng sẽ bị đuổi khỏi Vu điện.

Sau đó lấy thân phận Cộng Công Vô Ưu và Húc đế tử, tùy ý phái mấy cao thủ đuổi giết, có thể dễ dàng đem đám người Cơ Hạo nghiền thành phấn.

“Tính toán được lắm.” Cơ Hạo lại hung hăng cho Mạnh Ngao một trận, lúc này mới lấy ra một miếng da thú đặc chế tốt, mở ra ngón tay Mạnh Ngao, để hắn đem lời khai của mình viết tỉ mỉ ở trên da thú.

Sau đó là hai đồng bạn của Mạnh Ngao cũng theo nếp bào chế, ba phần lời khai được Cơ Hạo cẩn thận thu lại.

“Hiện tại, cần đi Bồ Phản tìm người, không có một đại nhân vật giúp chúng ta ra mặt, chúng ta muốn hòa một ván này vẫn là rất khó.”

Cơ Hạo nhẹ nhàng thở dài một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui