FBI? Án mạng thật sự kinh động FBI, tất cả mọi người biết án mạng lần này không tầm thường, có lẽ bọn họ cũng không quá kinh ngạc, phải nói là chuyện này đã sớm nằm trong dự kiến của mọi người.
“Là ngài Wirth đúng không?” Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Vu Duy Thiển, bước chân quyết đoán dứt khoát, cho dù giẫm lên những trang nhạc phổ cũng không hề lộ ra áy náy, “Ngươi thật sự khó tìm, ta có một chút chuyện muốn hỏi ngươi về vụ án lần này.”
Không hỏi han dài dòng mà chỉ đi thẳng vào vấn đề, Reid đột nhiên phá vỡ bầu không khí giống như đang hàm chứa dung nham tại nơi này.
Reid mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng và thắt cà vạt đen, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt hõm sâu, cái mũi giống như mỏ diều hâu càng khiến cho khuôn mặt gầy gò của hắn thêm phần sắc bén và lão luyện, mái tóc màu nâu rám nắng, khi hắn nói chuyện, đôi mắt màu xanh nhạt của thủy tinh giống như chó săn đang quan sát biểu tình của những người ở xung quanh.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Vu Duy Thiển đứng lên, Lê Khải Liệt giữ chặt tay của hắn, “Ta đi cùng với ngươi.” Lê Khải Liệt vẫn chưa thể tiêu hóa vụ án này, dòng chữ bằng máu, còn có chữ ký của tên kia – Reese.
“Mỗi một vị ngồi ở đây đều sẽ được ta thẩm vấn, ngài Leo không cần phải sốt ruột.” Reid mỉm cười rất có lễ nghi, nhưng biểu hiện trên mặt của hắn lại không đạt tiêu chuẩn, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như nhúc nhích da mặt.
Lê Khải Liệt quay đầu lại nhìn chằm chằm Reid, “Ta muốn đi cùng với hắn.” Hắn lặp lại một cách chậm rãi, âm điệu trầm thấp, với tâm tình hiện tại của hắn mà nói, hắn hoàn toàn không muốn để cho Vu Duy Thiển rời khỏi tầm mắt của hắn, cũng bởi vì như vậy nên thái độ của hắn rất cứng rắn.
Có thể là thái độ cứng rắn của Lê Khải Liệt xuất phát từ trong dự kiến làm cho Reid cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn đối phương ước chừng vài giây, “Được rồi.”
Reid tránh đường để cho bọn họ đi trước, ở ngoài cửa xuất hiện một khuôn mặt mà Vu Duy Thiển khá quen thuộc, Richard. Người nọ đang đứng tại hành lang, cầm áo choàng trong tay, thấy Vu Duy Thiển nhìn sang, hắn gật đầu một cái, hơi lộ ra nụ cười ngại ngùng, đến khi nhìn thấy Lê Khải Liệt đang bám sát ở phía sau thì lại trở thành vài phần địch ý.
“Vị này là Richard, quận trưởng cảnh sát, vì án mạng đầu tiên xảy ra tại San Francisco, hơn nữa lại ở địa hạt của hắn, ta mời hắn cùng đến đây để tiến hành điều tra.” Reid giải thích như vậy, sau đó nhìn biểu tình khi hai bên gặp mặt, giống như đang muốn tìm kiếm cái gì đó, “Ta nghĩ các ngươi cũng không xa lạ gì nhau.”
Lê Khải Liệt không thay đổi sắc mặt mà chỉ hừ lạnh, “Quả thật không hề xa lạ.” Hắn không có cách nào lộ ra thái độ hữu nghị, tâm tư của Richard đối với Vu Duy Thiển đã quá rõ ràng, nếu đây là một cuộc tranh chấp thì xem như hắn giành được thắng lợi, Richard cơ hồ còn không được tính là đối thủ của hắn, nhưng hắn vẫn không thể có một chút thiện cảm nào với người này.
“Liệt, đợi một chút!” Owen từ phía sau đuổi theo, hành lang bên ngoài có khá đông nhân viên đang vây xem, hắn đẩy cửa ra rồi len qua đám đông để gọi lại bọn họ, “Kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Đầu tiên là có người muốn điều tra, sau đó lại liên quan đến án mạng, đây thật sự là một cách để tuyên truyền rất tốt, không phải hay sao?” Matthew mỉa mai tình trạng hiện tại, album mới lần này liên tục gặp chuyện bất lợi, thật sự rất khó làm cho hắn lộ ra vẻ mặt hòa nhã.
Các thành viên khác đều lặng lẽ đi ra, Lê Khải Liệt quay về là chuyện tốt, nhưng vấn đề tiếp theo phải làm gì bây giờ, dù sao mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Lời nói bình tĩnh truyền khắp hành lang, bao gồm tất cả mọi người ở bên cạnh Lê Khải Liệt đều đang nhìn hắn, trong làng giải trí không có ai dám nói rằng bọn họ không hề đặt ý kiến của Takeda Koichi ở trong lòng.
“Giải quyết? Làm cách nào để giải quyết?” Deer lắc đầu, Luke còn đang suy nghĩ về đề nghị mà hắn đã nhắc đến mới vừa rồi, “Như vậy ngươi có đáp ứng điều kiện mà Takeda Koichi đã đề ra hay không?”
Vu Duy Thiển vẫn chưa trả lời thì Owen ở phía sau đã âm thầm xua tay với đám nhân viên đang tụ tập nơi hành lang, muốn bọn họ quay về làm việc, nói ra những lời này ngay tại đây cũng không quá thích hợp, nhưng đặc vụ Reid thoạt nhìn cũng không bận tâm, tương phản với biểu hiện thiếu kiên nhẫn như mới vừa rồi, hắn đi đến một bên để chờ đợi, tựa hồ cảm thấy hứng thú khi lắng nghe bọn họ đối thoại.
“Rất đơn giản, cứ như lời hắn nói, từ đây về sau không cần hắn soạn nhạc là được.” Vu Duy Thiển nói một cách lãnh đạm, hắn khinh địch như thế, giống như đây chỉ là một vấn đề rất đơn giản.
Nhân viên xem náo nhiệt ở hành lang đều quay về làm việc, nhưng nghe thấy như vậy thì đều cơ hồ nghi ngờ lỗ tai của mình, bọn họ đều dừng lại động tác.
“Cái gì? Ngươi đang nói giỡn hay sao?” Nếu không phải Owen ngăn cản thì Matthew đã xông lên, “Ngươi cho là chuyện gì cũng đơn giản như vậy hay sao? Takeda Koichi là kẻ hủy diệt! Ngươi có hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này hay không?”
“Quên đi, Matthew, kỳ thật hắn chỉ là người ngoài giới, hắn không biết chuyện này đâu.” Deer cũng rất mất hứng, nhưng Lê Khải Liệt ở ngay bên cạnh, Vu Duy Thiển lại là bạn của hắn, ở trước mặt mọi người, không ai muốn làm cho chuyện này trở nên khó xem.
“Chẳng lẽ một chút tự tin mà các ngươi cũng không có hay sao? Không có ca khúc của hắn thì các ngươi không thể cho ra một ca khúc hay hơn? Nhất định phải có bậc thầy âm nhạc chế tác thì các ngươi mới dám đem âm nhạc của mình bán ra ngoài? Mới có tự tin chiếm lĩnh thị trường?” Vu Duy Thiển giống như đổ thêm dầu vào lửa, tựa hồ đang mỉa mai bọn họ vô dụng, ánh mắt vô tình lạnh lẽo liếc nhìn mọi người.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem–” Cả người Matthew như nổi điên, mấy người khác cũng bắt đầu rống giận, những lời này của Vu Duy Thiển tổn thương lòng tự trọng của bọn họ, trong lúc nhất thời bọn họ bất chấp đặc vụ Reid vẫn còn ở bên cạnh, Luke chỉ xăm xăm tung ra nắm đấm.
Ầm, nắm đấm chưa đụng vào Vu Duy Thiển thì Luke đã té xuống đất mà ôm mũi, Vu Duy Thiển nhẹ nhàng thu tay về, “Còn người nào muốn xông lên hay không?”
Hắn ra đòn cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Matthew và Deer còn chưa kịp đến trước mặt hắn thì Luke đã bị hắn đánh ngã, trong đôi mắt của đặc vụ Reid bất chợt lóe lên.
“Các ngươi nên nghe ta nói cho xong.” Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua Lê Khải Liệt, người nọ không hề lo lắng cho các thành viên trong ban nhạc của mình, nhưng thật ra giống như đang xem một màn kịch hay, tựa lưng vào tường, khuôn mặt mang theo ý cười và một chút tà khí, hắn thật sự cảm thấy thú vị.
“Liệt, ngươi không nói cái gì hay sao?” Owen dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Vu Duy Thiển, nếu Vu Duy Thiển cứ như vậy thì thật sự rất khó ở cùng với các thành viên trong nhóm.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lúc này Lê Khải Liệt mới mở miệng, “Chỉ cần ngươi không diễn tấu cho lão già kia thì những chuyện khác đều không thành vấn đề.” Những lời này của hắn không phải dành cho Owen mà là dành cho Vu Duy Thiển, “Âm nhạc của ngươi chỉ có thể là của ta, nếu ngươi muốn diễn tấu cái gì thì cũng chỉ có thể cho ta, cho ban nhạc của ta.”
Ánh mắt tự tin mà ngông cuồng, thể hiện thái độ rõ ràng, giống như đang tuyên cáo, nếu không phải mọi người đều nghe hắn nói Âm nhạc của ngươi, thì tất cả đều sẽ nghĩ rằng đây là cáo thị. (cáo thị=thông báo của chính phủ)
“Liệt! Rốt cục ngươi đang nghĩ cái gì?” Ngay cả Owen cũng bắt đầu nóng nảy, “Ý của ngươi là cho dù Wirth đồng ý thì ngươi cũng không chấp nhận, có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Hắn trả lời không hề do dự.
Vu Duy Thiển nhếch khóe môi, quả là cách làm của Lê Khải Liệt. Người này đã bày tỏ thái độ thì hắn cũng sẽ có cách làm của hắn, “Ta nói rồi, ta rước lấy phiền toái thì ta sẽ giải quyết cho các ngươi. Takeda Koichi chẳng là cái gì cả, một ngày nào đó hắn sẽ cầu các ngươi để cho hắn chế tác âm nhạc, nếu không có tự tin như vậy thì các ngươi còn đứng ở nơi này làm cái gì? Còn chơi nhạc rock làm cái gì?”
Ánh mắt tràn ngập uy nghiêm lần lượt đảo qua trên người bọn họ, vừa nghiêm khắc lại vừa lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhìn gần, hành lang thoáng chốc lặng ngắt như tờ, ngay cả những người vốn muốn đi ngang qua nơi này cũng đều phải dừng bước.
“Bất quá chỉ là mấy ca khúc, chẳng lẽ không có hắn thì không được hay sao?” Vu Duy Thiển nhặt lên một tờ nhạc phổ ở dưới đất, ở trước mặt mọi người, hắn xé nát tờ giấy, từng mảnh vụn rơi lả tả từ trong tay xuống đất, “Ta sẽ soạn nhạc cho các ngươi, một ca khúc mới, tự tay ta soạn.”
Những lời này được nói một cách mạnh mẽ, nhưng khi nói ra những lời này thì Vu Duy Thiển kỳ thật cũng do dự một chút, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài. Kỳ thật hắn cũng không muốn nhận trách nhiệm này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đột ngột trở nên nóng rực của Lê Khải Liệt thì bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt. (yêu, thương chồng thế)
“Duy–” Lúc đầu Lê Khải Liệt hơi sửng sốt một chút, hắn thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, sau đó hung hăng ôm lấy Vu Duy Thiển, “Ngươi quá tuyệt vời, ta quả thật không biết nên nói cái gì cho phải.” Lời nói nhiệt tình ngay tại bên tai của Vu Duy Thiển, hắn thậm chí còn hôn lên gò má của Vu Duy Thiển ở ngay trước mặt nhiều người như vậy.
“Ngươi không lo lắng ta không thể hoàn thành hay sao?” Vu Duy Thiển vừa buồn cười vừa lắc đầu.
“Chỉ cần ngươi nói như vậy thì ta tin tưởng nhất định có thể làm được.” Lê Khải Liệt đáp lại, ánh mắt luôn tràn ngập sự ngông cuồng lại ẩn chứa thâm tình, cũng giống như mỗi một lần quyết định chuyện gì thì đôi mắt này đều luôn vững chãi.
Càng tiếp cận thì càng có nhiều điều kinh ngạc xuất hiện trước mắt hắn, Lê Khải Liệt hiện tại không thể xác định người hắn yêu rốt cục là người như thế nào, người này đã trải qua những chuyện gì trong ngần ấy năm lâu dài? Vu Duy Thiển ngoại trừ biết sử dụng vi-ô-lông thì có phải cũng biết sử dụng những loại nhạc cụ khác hay không? Không chỉ hiểu được âm nhạc mà còn biết soạn nhạc, động tác dùng súng cũng rất lão luyện, về phương diện đánh đấm cũng hoàn toàn không hề thua kém hắn.
Duy, còn có bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết? Ngoại trừ kinh ngạc còn có một loại tâm tình bức thiết, Lê Khải Liệt khó có thể miêu tả, hắn chỉ biết người ở trước mặt hắn mà nói là một bí ẩn, cũng có thể nói là một kỳ tích hoàn hảo.
Hai người bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, đáy mắt đều hiện lên ý cười, trong khi những người khác đã trợn mắt há hốc mồm. Chuyện này là sao? Miracle Leo lại tin tưởng một người ngoài nghề?
“Liệt?” Owen bán tín bán nghi, hắn hiểu rõ ánh mắt của Lê Khải Liệt, bất quá, “Hiểu và soạn nhạc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cổ điển và hiện đại cũng bất đồng, đặc biệt là nhạc rock, Wirth….”
Mọi người đều biết ý tứ của hắn, Vu Duy Thiển cho dù có là thiên tài âm nhạc thì cũng không nhất định có thể viết nhạc rock. Nhạc rock cũng chia ra vài loại, hắn có lẽ sẽ làm được một loại, nhưng chưa chắc sẽ thích hợp để biểu diễn, cũng có thể không hợp với chất giọng của Lê Khải Liệt.
“Đến lúc đó ta sẽ bảo Lê Khải Liệt đem bản nhạc dạy lại cho các ngươi.” Không để ý đến phản ứng của những người đó, Vu Duy Thiển nói ngắn gọn, sau đó đi về hướng của đặc vụ Reid, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...