-------------
Reid kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt cũng vô cùng kinh ngạc của hai người, Amy Lee cầm trong tay những thứ không hề có thật ở trong cái hộp, trong phòng bật đèn, không thể nhận ra đây là phòng khách hay phòng ngủ, bởi vì khắp nơi đều chất các linh kiện và dán vô số bản vẽ kết cấu của đủ loại nhạc cụ.
Amy Lee đứng bên cạnh một cái xác đàn vi-ô-lông, hắn để ý vẻ mặt rất kỳ quái của ba người, vì thế liền cầm lấy quyển nhật ký ở trong hộp rồi đưa qua với thái độ nghi ngờ, “Chẳng phải các ngươi cũng muốn xem một chút hay sao?”
“Ta không nghĩ là nó tàng hình.” Vu Duy Thiển đi lên, sắc mặt không hề thay đổi, hắn nói như vậy đối với một vật bằng không khí ở trong tay của Amy Lee, Amy Lee liền biến sắc, “Cho dù ngươi là…..bề trên của ta thì ngươi cũng không nên nói như vậy đối với chúng nó, đây chính là quá khứ của ngươi a.”
“Nhưng ngoại trừ ngươi ra thì chúng ta đều không nhìn thấy sự tồn tại của nó.” Reid tiếp nhận cái hộp, ánh mắt giống như tia X muốn nhìn thấu cái hộp, “Chẳng có cái gì cả.”
Lê Khải Liệt dựa vào cửa, phát ra ánh mắt không thể khinh thường khiến người ta sởn gai óc, hắn đứng bên khung cửa tối tăm càng làm cho đáy mắt tăng thêm phần u ám. “Amy Lee, tính kiên nhẫn của ta có hạn! Xem ra ngươi muốn đùa với chúng ta, được lắm!”
Lê Khải Liệt bước đến, Amy Lee muốn trốn cũng trốn không kịp, trên cổ tay còn có một vết trày, đó là bị chiếc ly cắt ngang, Lê Khải Liệt hiểu rõ nhược điểm của mỗi người, đối với Amy Lee mà nói, hai tay của hắn chính là đồng tiền bát gạo của hắn, cũng giống như những nghệ sĩ đàn dương cầm rất quý trọng bàn tay của mình.
“A a a a a—” Cổ tay bị bẻ ngược, Amy Lee kêu lớn một tiếng thảm thiết, mặt mũi tái nhợt, toàn thân run rẩy sợ hãi giống như có kim châm đang đang đâm vào người, nhìn thấy một đôi mắt thú mang theo ý cười ở trước mặt hắn, Lê Khải Liệt đang mỉm cười một cách tàn nhẫn, “Trò chơi này cũng không tệ có phải hay không?”
Hắn ném Amy Lee xuống đất, khi hắn chuẩn bị giẫm chân xuống cổ tay của người này thì Reid liền xông lên ngăn cản, “Ít nhất đừng ở trước mặt ta mà làm ra chuyện này, Leo, ngươi không thể làm hắn bị thương.”
“Ngươi nói ta không thể?” Những lời này chỉ càng phản tác dụng, Lê Khải Liệt cười lạnh, trong đồng tử chớp động ánh lửa, hắn gạt Reid sang một bên, chuẩn bị giẫm chân xuống một cách tàn nhẫn thì lại nghe thấy Vu Duy Thiển lắc đầu, “Đừng giận cá chém thớt, như vậy có tác dụng hay sao?”
Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng giống như trước kia, dễ dàng quát bảo Lê Khải Liệt ngưng lại, Lê Khải Liệt thu chân về, tạm dừng động tác rồi mới xoay người lại, sau đó vừa cười khẽ vừa nhún vai, “Ta chỉ dọa hắn một chút thôi mà.”
Hiền lành một cách giả tạo nhưng vẫn không thể che giấu ánh mắt như quỷ sa tăng, bất quá Vu Duy Thiển đã sớm quen với việc này, “Đủ rồi, không cần đóng kịch ở chỗ này, ngươi lại đây.” Hắn vươn tay, Lê Khải Liệt không thể cự tuyệt mà chỉ ngoan ngoãn bước qua.
Là đóng kịch để dọa người hay là giận cá chém thớt, cố ý tra tấn Amy Lee, Reid rất giàu kinh nghiệm phá án, nhưng hắn vẫn không thể phán đoán chuẩn xác, hắn chỉ biết rõ Lê Khải Liệt không phải là người sẽ tuân thủ quy tắc, từ rất nhiều phương diện có thể nhìn ra người này từng là Tham Lang.
Amy Lee nằm xụi lơ trên mặt đất, thỉnh thoảng hắn rất láu cá, đôi khi lại nói năng khoa trương, thật may là cuối cùng đều tai qua nạn khỏi, “Ta không nói dối, ta nói đều là sự thật, chúng nó ở ngay trước mặt ta…..Vì sao các ngươi không nhìn thấy? Nhìn không thấy thì không thể trách ta….”
Cổ tay đau buốt, đừng bảo là sẽ bị tàn phế, Amy Lee thật sự sắp bật khóc, “Những gì ta nói là thật, đặc vụ Reid, nó ở ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm khổ ta hay sao?”
Nhìn thấy hắn nằm khóc nức nở dưới đất, Reid thật sự có ảo giác như đang bắt nạt con nít, bất quá nếu nói Amy Lee chính là con cháu của Vu Duy Thiển thì hắn có một chút nghi ngờ về vấn đề di truyền gien, người đàn ông kia cho dù như thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt trước mặt người khác.
Vu Duy Thiển không biết Reid đang nghĩ chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn trấn an Lê Khải Liệt, “Ngươi sao vậy, gần đây cảm xúc của ngươi không ổn định, là vì trăng rằm hay sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Là vì trăng rằm hay là vì ngươi thì ta không biết, ta chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt hết thảy, ai cản đường ta thì ta sẽ xử lý kẻ đó, chỉ đơn giản như vậy.” Từng chữ được phun ra từ giữa khe hở của hàm răng đang nghiến chặt, Lê Khải Liệt như cười như không mà chạm vào cổ của Vu Duy Thiển, bên dưới cổ áo của người này có một vết thương bên phía tay trái.
“Duy yêu, có phải đến khi toàn thân của ngươi đầy thương tích thì ngươi mới không lấy cớ gạt ta, mới có thể nói thật với ta hay không?” Cũng là cười nhưng sắc mặt lại cứng ngắc, dần dần trở nên u ám bi ai, Vu Duy Thiển biết cảm giác khi bị người thân yêu nhất giấu diếm, “Được rồi, là ta sai, nhưng ai bảo gần đây tình trạng của ngươi có biến hóa, ta sợ ngươi lại làm ra chuyện gì đó.”
Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng trong mắt của Lê Khải Liệt lại bị phóng đại rất lớn, hắn vẫn không quên ngày đó hắn đã tổn thương Vu Duy Thiển như thế nào.
“Ta đã hứa ta sẽ không để ngươi bị ai tổn thương nữa, một chút cũng không thể.” Cho nên Lê Khải Liệt không có cách nào tha thứ cho chính mình, một vết thương nhỏ nhưng cũng có nghĩa sẽ có nhiều khả năng lớn hơn nữa, nếu hắn vô thức làm ra chuyện gì đó….
Sau đó hai người đều trầm mặc, tâm tư của Reid không đặt trên người bọn họ, hắn đang nghiên cứu Amy Lee, hơn nữa có phát hiện mới, “Các ngươi có muốn lại đây xem hay không? Thật sự rất kỳ lạ.”
Tạm thời buông xuống cảm xúc hỗn độn, bọn họ đi qua, Amy Lee đang dùng bông băng để xức thuốc cho mình, trước mặt của Reid là cái hộp trống rỗng, “Chúng ta đều nhìn không thấy thứ mà hắn quả thật đang nhìn thấy, đây không chỉ là ảo giác cũng không phải hiện tượng nhất thời, các ngươi có thể giải thích hay không?”
Amy Lee thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn bọn họ, hắn vừa cười khổ vừa nói, “Ta cảm thấy chính mình tựa như một người bệnh tâm thần, các ngươi quả thật không nhìn thấy nó hay sao? Ở trong mắt của ta thì chúng nó đang ở ngay trước mặt, ngay ở đây, ta thậm chí có thể nói ra cảm xúc khi chạm vào quyển nhật ký này, trang bìa là màu rám nắng, trang giấy bên trong đã ố vàng, nhưng sờ lên rất có độ dai….”
Hắn lần lượt tự thuật trước mắt đang nhìn thấy cái gì, vì thế mà trở nên mơ hồ, “Nếu những thứ này không phải thật thì còn cái gì là thật? Ta nhìn thấy được chẳng lẽ không phải là thật?” Vài người ở trước mặt có thật hay không?
Amy Lee cảm thấy tinh thần của mình sắp hỗn loạn, hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy nhưng nếu thứ mà hắn nhìn thấy không có thật thì thật sự không có cách nào để phân biệt thật hay giả.
“Chính là như vậy, các ngươi cũng thấy được, ta nghi ngờ điện não đồ của hắn đã bị quấy nhiễu, tạo thành ảo giác.” Tuy rằng Reid đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện siêu thực nhưng hắn vẫn tìm đáp án theo góc độ của khoa học, “Chúng ta đều biết cảm giác của chúng ta đến từ não, nếu điện não đồ bị quấy nhiễu thì rất có khả năng sẽ xuất hiện tình trạng này, nhưng với kỹ thuật khoa học hiện tại thì chuyện này chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cho dù có người có thể làm được thì cũng chỉ có thể là trong một thời gian ngắn chứ không lâu dài giống như hắn.”
“Trí nhớ của ta có vấn đề? Chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ ta bị thôi miên hay sao? Ngươi thấy ta giống bị thôi miên lắm sao? Ta rất thanh tỉnh.” Vì tỏ vẻ chính mình trong sạch, Amy Lee cực lực muốn làm sáng tỏ nhưng ánh mắt quỷ dị của Lê Khải Liệt đang nhìn hắn khiến hắn thật sự sợ hãi, hắn lại cảm thấy cổ tay bắt đầu buốt đau trở lại.
“Ngươi còn nhớ rõ câu hỏi của ta chứ? Vì sao ngươi nhận định là hắn? Cho dù khuôn mặt giống nhau nhưng cũng có thể chỉ là tương tự, chẳng lẽ cho đến bây giờ ngươi vẫn không nghĩ đến? Còn ngươi họ gì? Nhà của ngươi họ gì? Ngươi xem trong nhật ký ắt hẳn là sẽ biết lịch sử của dòng họ ngươi! Ngoại trừ hắn thì trong nhật ký còn ghi lại cái gì nữa?” Những câu hỏi liên tiếp giống như những cú búa bổ không ngừng nện xuống, bị ánh mắt của Lê Khải Liệt hìn chăm chú giống như xương cốt và máu thịt đều bị thiêu rụi.
“Ta….” Ánh mắt của Amy Lee trở nên vô hồn, trong đầu hỗn loạn, hắn không thể nghĩ ra đáp án, tất cả những hình ảnh trong đầu chỉ là từ quyển nhật ký và mẫu báo được cắt ra, “Vì sao ta lại nhớ không được? Rõ ràng đây là trí nhớ của ta cơ mà, vì sao ta lại nghĩ không ra? Vì sao? Vì sao?”
“Nhớ ra, nhớ ra cho ta!” Amy Lee thì thào tự nói, hắn ôm đầu của mình giống như đột ngột phát điên, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, hắn vừa quay cuồng dưới đất vừa kêu gào, bất cứ ai nhìn thấy tình cảnh này có lẽ đều sẽ nghĩ rằng hắn là một kẻ mắc bệnh tâm thần hoang tưởng, nhưng tình huống trước mắt rất kỳ lạ, mới một phút trước Amy Lee rõ ràng vẫn còn rất ổn.
“Xem ra ngươi đã hỏi ra điểm mấu chốt.” Vu Duy Thiển tin tưởng trên người của Amy Lee có bí mật, câu hỏi của Lê Khải Liệt chạm đến nơi không thể chạm đến, Lê Khải Liệt dường như không hề cảm thấy bất ngờ, “Hắn chính là một con rối.”
Nói ra hai từ con rối khiến bầu không khí như có cái gì đó rung chuyển, Amy Lee bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng rồi té xuống đất, Lê Khải Liệt tiến lên nhìn xem, “Hắn không chết, rất đáng tiếc lại là một con rối bị lấp đầy ký ức giả dối trong đầu, ngươi nghĩ xem ai có thể làm được như vậy?”
Sắc mặt của Vu Duy Thiển cũng rất trầm trọng, khi nghe đến từ con rối thì hắn cũng hiểu được, chỉ có Reid là không rõ cho lắm, “Như vậy là sao? Các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói như vậy những gì Amy Lee nhìn thấy và nhớ rõ cũng không phải là thật?”
Cái hộp trống rỗng vẫn nằm đó, Vu Duy Thiển bước đến rồi cầm lấy nó, đôi mắt màu đen ngưng kết hàn ý trong không khí, “Người có thể làm ra chuyện này cũng không nhiều lắm, chỉnh sửa ký ức, đem chuyện không tồn tại đặt vào trong đầu của người khác….”
“Bode có lẽ làm được nhưng một mình hắn thì không thể, trừ phi còn có người khác, hoặc là người nào đó có năng lực làm như vậy, cũng phải là người biết rất rõ quá khứ của ngươi–” Âm cuối kéo dài, ánh mắt mang theo hàm nghĩa đang nhìn thẳng vào Vu Duy Thiển, “Hình như đã lâu không thấy cô bạn gái của ngươi đến tìm ngươi, không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”
“Ngươi nói Vivian?” Vu Duy Thiển cũng nghĩ đến chuyện này nhưng mà, “Không thể, nàng sẽ không làm như vậy.” Kiên quyết phủ định, Vu Duy Thiển thậm chí không cần suy nghĩ quá lâu, hắn không tin Vivian sẽ làm ra chuyện này.
Lê Khải Liệt nghe Vu Duy Thiển khẳng định tin tưởng Vivian như vậy thì bất giác sắc mặt liền trở nên âm trầm, Vu Duy Thiển cũng phát hiện, hắn liền hạ thấp giọng điệu, “Nàng sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn với ta, Vivian quả thật có năng lực này, nhưng người của Davila ở xã hội hiện đại có cách để tồn tại riêng của bọn họ, thân tín của nàng còn có tập đoàn tài chính Barthory, bọn họ đã che giấu thân phận từ rất lâu, sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy.”
“Nếu bọn họ cũng biết sự tồn tại của thuốc đồng hóa thì ngươi còn có thể khẳng định như vậy hay sao?” Reid ngắt lời, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng không nhằm vào ai, hắn có thể nghi ngờ bất luận kẻ nào, hắn luôn luôn là như thế, đó là lý do vì sao Vu Duy Thiển không mất hứng, những lời này có thể cũng là những gì mà Lê Khải Liệt muốn nói, vì lo lắng cho tâm tình của Vu Duy Thiển nên không nói thẳng ra.
Nếu tập đoàn Barthory cũng biết thuốc đồng hóa, nếu bọn họ cũng muốn tham dự vào chuyện này, nếu cũng giống như gia tộc Claudy, bọn họ cũng không cam nguyện yên phận, không muốn tiếp tục che giấu huyết thống đặc thù của mình, muốn giao cho dòng họ Barthory địa vị giống như đấng sáng thế ở thời đại này….
Ba người đối mặt, truy đuổi từ một vụ án thực tế đến một thế giới âm u khác, sự phát hiện và suy đoán này đã nghiệm chứng lời nói của Reid, lần này sự việc rất nghiêm trọng, liên lụy mọi người cũng như tất cả các quốc gia, ai có thể cam đoan một gia tộc có truyền thống xa xưa sẽ không bị tác động?
Vivian muốn làm như vậy hay sao? Nàng sẽ có ý tưởng điên cuồng như vậy? Rất khó có thể tin tưởng một người có nụ cười trẻ thơ, luôn quan tâm đến hắn lại làm như vậy, nhưng nàng quả thật đã lâu không xuất hiện, Vu Duy Thiển bắt đầu lâm vào trầm tư.
………….
P/S: cái khúc Duy mắng Liệt, bảo Liệt ngoan 1 chút í, đáng yêu:>, sói con bé nhỏ của Duy =)) =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...