43. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (8): Chẳng lẽ không có cách phá giải tai ương sao?
Edit: Ry
Thư viện vô cùng vắng vẻ, có lẽ một phần là do diện tích của mỗi tầng quá lớn, mà sinh viên đến mượn sách đọc vào khung giờ này lại ít. Không thấy thủ thư hay nhân viên nào khác, thầy giáo dẫn theo các học sinh theo thứ tự nhận diện khuôn mặt, xếp hàng vào trong. Trên màn hình hướng dẫn của bảng điện tử được dựng bên cạnh cho thấy tầng hai được chia ra làm một khu vực riêng, thầy giáo chỉ tay vào, trầm giọng nói: "Các em ở đây tìm một cuốn sách khiến mình thấy hứng thú. Đừng tới các khu vực hay các tầng khác, 10 giờ tập trung lại."
Sau khi tuyên bố giải tán, nhìn những khuôn mặt còn non nớt này, thầy bỗng hạ giọng dặn dò thêm: "Nhớ đấy, phải nhớ nội quy trường học."
Lúc đi lên tầng hai, Tăng Bạch còn nghĩ, câu nhắc này của thầy giáo cũng thật thú vị, chẳng lẽ họ sẽ gặp phải tình huống khiến họ vi phạm nội quy trường?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có quy định thứ ba là phù hợp --- "Đừng để ý tới những gì giáo viên không mặc đồng phục cố định nói".
Có lẽ lúc tập hợp, bọn họ sẽ gặp phải một "giáo viên" giống với người thầy vừa rồi như đúc, thần thái cũng giống, chỉ là sẽ không mặc đồng phục.
Tình huống này có nhiều khả năng xảy ra nhất, thế nên Tăng Bạch thử mô phỏng trong đầu một lần, bắt đầu cảnh giác, cảm thấy mình sẽ không thể mắc mưu. Trong lúc suy tư thì đã tới tầng hai của thư viện.
Khu thầy giáo chỉ định cho họ chính là khu tạp văn, nhìn trên bản đồ thì nghĩ là không lớn, nhưng thực tế thì biển sách trong này có thể khiến người ta nổi lòng tôn kính.
Giá sách hình bán nguyệt được dựng lên cao tới tận vòm, mỗi tầng chật kín sách được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Giá sách nối đuôi nhau không thấy được điểm cuối, tạo thành những núi sách, mỗi giá sẽ dựng một cái cái thang gỗ để tiện cho người lấy sách ở các ngăn trên. Không nói có tiện hay không, nhưng về mặt thị giác chúng thật sự khiến người nhìn chấn động.
Học sinh của hai lớp tản ra trong khu vực sách báo này, rất khó để gặp nhau, trừ khi là hẹn trước cùng nhau chọn sách.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết lướt trên giá sách tìm kiếm.
Cậu không biết rằng phải tìm chỗ ngồi, chọn cuốn nào thì đứng luôn bên cạnh giá giở sách, động tác lật trang còn rất nhẹ nhàng. Đọc hết một quyển rồi lại lấy một quyển khác, cứ lặp lại như vậy --- Giới Chu Diễn đi theo cậu, cũng chọn một cuốn y hệt, giữa hai giá sách chật hẹp chỉ còn lại âm thanh lật trang ăn ý.
Cho đến khi đầu kia của giá sách đột nhiên xuất hiện một người.
Tằng Bạch nhìn Nguyên Dục Tuyết, thiếu niên có dáng người dong dỏng ngay thẳng. Dù cùng là bộ đồng phục xấu xí giống tất cả mọi người, Nguyên Dục Tuyết mặc vào lại làm bật lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài, cứ như vậy đứng cạnh giá sách, toát ra khí chất trí thức, còn rất đẹp. Tăng Bạch thấy động tác tùy ý lật trang của cậu, tưởng là vẫn chưa tìm được sách để đọc, dứt khoát đi qua chào hỏi.
"Đường Viễn qua kia chiếm ghế rồi, hai người tìm được chỗ ngồi chưa? Qua đó ngồi cùng luôn đi, trong này ít ghế trống lắm." Không hiểu sao mà một cái thư viện lớn như vậy, sách chiếm đến 99% diện tích, chỉ có một góc nhỏ là khu đọc, bày bàn ghế ít giá sách.
Tăng Bạch lại giơ cuốn sách trong tay lên với Nguyên Dục Tuyết, đó là một cuốn lịch sử trường đại học Hòe Âm, có thể nói là phát hiện quan trọng. Thế là anh ta mời: "Bọn mình còn có thể trao đổi sách với nhau nữa."
Nếu như Nguyên Dục Tuyết là người chơi, hành vi này tương đương với chủ động chia sẻ tin tức.
Nguyên Dục Tuyết sửng sốt, cậu nghĩ, hóa ra đọc sách phải về chỗ ngồi mới được đọc sao --- Mặc dù cậu có thể nhận biết hầu hết các loại thường thức của con người từ kho dữ liệu, nhưng với mấy chi tiết nhỏ như vậy thì chưa hẳn nắm được. Ví dụ như cậu cần phải quan sát hành động của những người khác mới có thể mua được đồ trong nhà ăn, thế là ậm ờ đáp lại.
Giới Chu Diễn lặng lẽ khép sách: "Cùng đi."
Mục đích ban đầu của Tăng Bạch chỉ là mời Nguyên Dục Tuyết, không ngờ Giới Chu Diễn cũng sẽ nhận lời... Nhưng không sao. Anh ta vẫn còn khá kiêng kị Giới Chu Diễn, tạo dựng được quan hệ cũng tốt.
Bọn họ cầm sách tới chỗ Đường Viễn, quả nhiên còn trống ba ghế, các vị trí khác xung quanh đều đã bị chiếm. Tăng Bạch đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đường Viễn --- Anh ta bỗng cảm thấy Đường Viễn lườm mình một cái.
... Ảo giác à?
Tăng Bạch nhìn sang, quả nhiên Đường Viễn đang cúi đầu nhìn sách, không để ý tới anh ta.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn tự nhiên ngồi xuống hai ghế trống ở đối diện. Khi chuẩn bị đọc tiếp, Nguyên Dục Tuyết mới nhận ra được một vấn đề.
Hình như cách đọc của những người khác không giống với cậu.
Âm thanh lật từng trang từng trang trong bầu không khí tĩnh lặng hết sức rõ ràng.
Nguyên Dục Tuyết như có điều suy nghĩ nhìn Giới Chu Diễn: "..."
Giới Chu Diễn: "..."
Giới Chu Diễn im lặng một hồi, sau đó thì thầm với Nguyên Dục Tuyết: "Bọn họ, đọc quá chậm."
Nguyên Dục Tuyết đáp: "Đúng."
Hóa ra là những người khác đọc quá chậm... Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Nhưng để không có vẻ quá khác biệt, Nguyên Dục Tuyết vẫn giở trang chậm hơn.
Nội dung cuốn sách bỗng trở nên kì quái.
Trang trước còn là giới thiệu nguyên lí máy móc, trang sau đã chuyển thành kiểu chữ đỏ tươi, kể một câu chuyện rất quỷ dị.
"Tôi đứng trong thư viện, xếp những cuốn sách lên thành một chồng cao thật cao, lại thật cẩn thận giẫm lên chồng sách quý giá đó, đặt đầu vào trong một sợi dây thừng được tạo thành từ một cái cổ thắt nút rủ xuống từ trên trần nhà.
Cổ rất mềm, mát lạnh lại bóng loáng, tôi rất thích. Thế là tôi đá đổ chồng sách kia, hưởng thụ cảm giác ngạt thở khi cổ bị siết lại.
Cái cổ dây thừng đang rũ xuống từng chút từng chút kéo lên. Từ cuốn sách bị đá mở cũng vươn ra một đôi tay, ôm lấy vai tôi, giúp tôi kéo người xuống.
Thế là cổ của tôi cũng trở nên thật dài.
Thật dài thật dài thật dài thật dài...
Ngày hôm sau, có người tới thư viện, nhìn thấy tôi treo cổ trên trần nhà.
Mọi người đặt cơ thể tôi lên xà nhà, thắt đầu và vai tôi lại thành cái nút, thả cái cổ dài ngoằng xuống không trung --- Lắc qua lắc lại, lắc qua lắc lại..."
Nguyên Dục Tuyết còn chưa đọc hết đã nghe thấy Tăng Bạch ở đối diện thô bạo gập sách lại, đồng thời còn khẽ chửi một câu.
Sắc mặt Đường Viễn cũng rất khó coi.
"Tự dưng đọc phải truyện ma." Tăng Bạch nói: "Ngôi thứ nhất, một người bị nhốt trong thư viện rồi chết cháy."
"Tôi cũng vậy. Nhưng là bị đè chết." Đường Viễn nói, liếc Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "Tôi cũng vậy."
Đúng lúc này, từ chiếc bàn đằng sau đột nhiên vang lên tiếng khóc rất nhỏ, còn có tiếng phàn nàn của những người khác: "Gì vậy, cái quái gì vậy, dọa chết người ta rồi, sao trong thư viện lại có loại sách này..."
"Chắc in nhầm à? Nhưng lỗi này nặng đấy, hay bọn mình báo lại cho thầy cô hoặc nhà trường đi?"
"Tôi cũng thấy, không dám đọc kĩ, phải đóng sách lại luôn, thật khủng khiếp..."
Xem ra người đọc được truyện ma không chỉ có mấy người bọn họ.
Tăng Bạch quan sát một chút, có đến 2/3 người đọc phải truyện ma. Mà có vài người còn đọc phải cùng một câu truyện, ví dụ như chết cháy trong thư viện, Tăng Bạch đã nghe được bốn năm người nhắc tới.
Những sinh viên mới này vốn khá nghe lời, luôn duy trì yên tĩnh trong thư viện, không ai lớn tiếng trò chuyện. Nhưng lúc này thật sự không giữ im lặng nổi, gần như tất cả đều đang nói về những câu truyện ma đột nhiên xuất hiện, có vài người nhát gan đã bị dọa cho phát khóc, nhỏ giọng thút thít.
Khóc dữ nhất vẫn là nữ sinh tên Đặng Xu Xu kia.
Tăng Bạch biết cô là người chơi, nhưng hẳn là tân binh mới qua vài phó bản, nền tảng tâm lý không được tốt, mới chơi đã gặp phải phó bản cấp A thế này thì e là cũng không được hên cho lắm. Thế nên so với những người khác --- Ví dụ như đám học sinh NPC kia, trông cô có vẻ sợ hãi hơn hẳn. Bởi vì cô biết rõ, người thật sự có nguy cơ tử vong trong thế giới thần quái này là người chơi như cô, thậm chí còn dễ bị quỷ quái nhằm vào hơn hẳn những NPC qua đường kia.
Ngay khi tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, một ông lão chắp tay sau lưng bước vào cửa.
Trông ông ta có vẻ khá lớn tuổi, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn rất khỏe mạnh, con ngươi sáng ngời. Chỉ là lúc này ông có vẻ tức giận, mặt cũng giương lên, không mấy vui vẻ quan sát đám học sinh ồn ào: "Từ xa đã nghe thấy nhao nhao lên rồi, nhóm sinh viên năm nhất này bị làm sao thế, không biết trong thư viện cấm làm ồn à? Còn như vậy nữa thì đi ra ngoài hết cho tôi!"
Vốn đang thấp thỏm vì nhìn thấy truyện ma, không hơi đâu nghĩ tới việc phải nhỏ giọng nói chuyện, đám học sinh bị thái độ của ông lão dọa cho sững sờ, lập tức tắt tiếng. Nhưng vẫn có người gan lớn nói ra: "Ông ơi, là thế này ạ. Hình như có rất nhiều sách bị in ấn sai. Chúng cháu có rất nhiều người đọc phải..."
"Đọc phải cái gì?" Ông lão giật mình, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm, nhìn chằm chằm bọn họ truy hỏi: "Có phải mấy đứa đột nhiên giở sang... Một trang sách có chữ màu đỏ, nội dung không được tốt lắm không?"
Các học sinh nhìn nhau, thành thật gật đầu.
Ánh mắt ông cụ u ám hơn, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn họ một hồi như nhìn thần ôn dịch, mở miệng đuổi người: "Mau ra ngoài đi, đừng có tới thư viện nữa."
Đám học sinh bị dọa cho một trận, thấy ông lão có vẻ biết chuyện, đâu dễ rời đi như vậy, cả đám bắt đầu cầu xin. Hiểu Vân đứng dậy, đi lên phía trước, thái độ cũng rất cung kính: "Thưa ông, có phải trước đây cũng đã xảy ra chuyện tương tự không ạ? Chúng cháu đều là sinh viên mới, không biết đã làm trái quy định ở chỗ nào, hi vọng ông có thể chỉ bảo một chút."
Ánh mắt của cô thật sự rất chân thành, dường như cũng có đôi phần sợ hãi, âm thanh hơi run rẩy: "Xin nhờ ông."
Ông lão cau mày, nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi này, đột nhiên hỏi: "Có bao nhiêu người thấy được trang sách kì quái đó?"
Lần lượt có người giơ tay lên.
"Nhiều vậy sao..." Ông lão lẩm bẩm, đột nhiên âm u nói: "Tôi nói thật cho các em biết, người đọc được những câu truyện đó, đều sẽ gặp phải chuyện tương tự."
Một câu nói, thật sự còn đáng sợ hơn truyện ma vừa rồi.
Rất nhiều học sinh có vẻ nửa tin nửa ngờ... Nhưng người tin chiếm nhiều hơn hẳn.
Ngay cả Tăng Bạch cũng vô thức ngồi thẳng người lại.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết bình thản nhìn ông cụ kia, vẻ mặt không có bất cứ biến hóa nào... Vừa rồi ông lão hỏi có những ai trông thấy trang sách đỏ, cậu cũng không giơ tay.
Lúc này sắc mặt Hiểu Vân đã tái nhợt, cô cắn môi, đột nhiên hỏi: "Nếu ông đã biết những việc này, vậy có ai, có ai thành công trốn thoát khỏi tai ương không ạ?"
Thật ra tất cả đều biết, điều cô muốn hỏi là có cách phá giải tai ương không.
Ông lão hơi nhìn đi chỗ khác, nhưng dường như vẫn có chút không đành lòng mà nói: "Tôi cũng coi như là một nửa giáo viên của các em nên không muốn làm ngơ mặc kệ. Nhưng tôi thật sự không có năng lực gì, chỉ có thể cố gắng tìm người giúp mấy đứa... Vậy đi, tất cả những người thấy được trang sách kì lạ kia để lại số điện thoại cho tôi, có cách giải quyết tôi sẽ liên lạc lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Trong thư viện cũng có chuyện tâm linh đó, ví dụ như chỗ ngồi trống, nhưng lúc bạn đi qua lại nghe được người bên cạnh bảo "ghế đó có người rồi".
________________________________
Tui lại lọt hố mới, hẳn 2 hố, 1 vô hạn lưu 1 vườn trường =))))))))))))))))))))))))) Đào không thì chưa biết nhưng chắc chắn bé A sẽ hoàn trong tháng 11 nhé, vì từ cuối tháng 11 là cửa ải cuối năm tui sẽ rất rất bận ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...