“Valentine,” Jace sựng người. Gương mặt anh trắng bệch khi nhìn xuống thành phố.
Qua những lớp khói, Clary nghĩ cô gần như có thể thấy thoáng qua những con phố ngoằn ngoèo chật hẹp, đầy ứ những người đang chạy ngược chạy xuôi trong tuyệt vọng như một đàn kiến vỡ tổ - nhưng cô nhìn lại và chẳng có gì, ngoài những luồng khói đen dày đặc, mùi lửa và khói. “Anh nghĩ Valentine gây ra chuyện này?” Cổ họng Clary đắng nghét vị khói. “Hình như dưới đó xảy ra hỏa hoạn. Có thể lửa bén lên từ đâu đó…”
“Cổng Bắc mở.” Jace chỉ về cái gì đó mà Clary hầu như chẳng nhìn ra, do khoảng cách xa và khói cản trở tầm nhìn. “Cổng đó chưa bao giờ mở. Và tháp quỷ đã mất đi ánh sáng. Các kết giới hẳn đã bị hạ.” Anh rút con dao thiên thần từ thắt lưng, nắm chặt tới nỗi các mấu tay trắng bệch. “Anh phải sang đó.”
Cảm giác sợ hãi nghẹn lại trong cổ Clary. “Simon…”
“Người ta sẽ đưa cậu ấy rời khỏi Gard. Đừng lo mà Clary. Có lẽ cậu ta ở dưới đó lại hóa may. Thường thì lũ quỷ không động tới cậu ta. Chúng thường kệ xác cư dân Thế Giới Ngầm.”
“Em xin lỗi,” Clary thì thào. “Còn anh em nhà Lightwood…Alec…Isabelle…”
“Jahoel,” Jace nói, và lưỡi dao thiên thần bừng sáng, rực rỡ như ban ngày trong bàn tay trái băng kín của anh. “Clary, anh muốn em ở lại đây. Anh sẽ trở lại tìm em.”
Cảm xúc giận dữ theo anh từ lúc rời khỏi trang viên Wayland giờ đã biến mất. Giờ anh chỉ còn là một người lính mà thôi.
Cô lắc đầu. “Không. Em muốn đi cùng anh.”
“Clary-” Anh ngừng nói, người cứng đờ. Một lát sau Clary cũng nghe thấy - một tiếng thình thình nặng nề, có nhạc điệu, và những tiếng lách tách của một đám cháy lớn. Clary mất một hồi lâu mới nhận ra âm thanh đó, phải bẻ nhỏ nó như chia một bản nhạc để nghe ra từng nốt nhạc trong nó. “Đó là-”
“Người sói.” Jace đang nhìn ra sau cô.
Nhìn theo anh, cô thấy họ, đang ào xuống từ ngọn đồi gần nhất như một vùng tối đang dần lan rộng ra. Trong bóng tối, thi thoảng có những ánh sáng vàng lấp lánh - những đôi mắt sói dữ tợn. Một đàn người sói – nhưng nói một đàn là chưa đủ để miêu tả; phải có tới hàng trăm, có khi cả ngàn người sói. Những tiếng sủa, tiếng tru của họ chính là âm thanh lúc nãy cô tưởng là tiếng lửa cháy, và nó cứ văng vẳng trong màn đêm, nghe cao chót vót tới đau tai. Bụng dạ Clary cồn cào. Cô biết những người sói. Cô đã kề vai sát cánh cùng họ. Nhưng đây không phải những người sói của chú Luke, không phải những con sói được ra lệnh chăm sóc cô và không làm hại cô. Cô nhớ lại sức mạnh giết chóc từ đàn người sói của chú Luke, khi họ xông vào trận địa-
Jace chửi thể một tiếng, độc địa. Giờ không còn thời gian để tìm thứ vũ khí khác; anh kéo cô sát mình, cánh tay tự do ôm vòng lấy cô, và với tay kia anh giơ Jahoel cao quá đầu. Ánh sáng từ lưỡi dao thật chói mắt. Clary nghiến răng-
Và đàn sói đã tới chỗ họ. Cảm giác giống như một cơn thủy triều ào tới – và đột nhiên, những âm thanh điếc tai, những cơn gió tạt tới theo khi những con sói đầu tiên trong đàn lao lên và nhảy - những đôi mắt rực cháy và những cái miệng sói há rộng – Jace ôm chặt eo Clary-
Và những con sói đứng ở hai bên họ, cách họ hai foot. Clary ngó quanh trong tâm trạng choáng váng khó tin - một con gầy và nâu đốm, con kia to lớn và màu xám thép - nhẹ nhàng tiếp đất sau họ, dừng lại và chạy tiếp, thậm chí ngoảnh đầu nhìn. Những con sói khác vây quanh họ, nhưng không một con nào chạm tới họ. Họ lao qua, như một cơn lũ của những bóng đen, dưới ánh trăng, những bộ lông sói nhoang nhoáng ánh bạc tạo cho người nhìn cảm giác cả đàn là một dòng sông đang cuồn cuộn đổ về phía Jace và Clary - rồi rẽ ra như nước gặp đá. Đối với cả đàn người sói, hai Thợ Săn Bóng Tối này chắc chỉ giống như hai pho tượng. Những cái miệng sói há to, đôi mắt tập trung nhìn về phía trước.
Và rồi họ đi mất, Jace quay nhìn những con sói cuối cùng phóng qua và nhanh chân đuổi theo đồng bọn. Giờ toàn bộ không gian lại chìm vào im lặng, chỉ có những âm thanh từ thành phố văng vẳng lại.
Jace buông tay khỏi Clary, hạ thanh Johoel xuống. “Em ổn không?”
“Chuyện gì thế?” Cô thì thào hỏi. “Những người sói đó - họ cứ thế đi lướt qua chúng ta-”
“Họ vào thành phố. Tới Alicante.” Anh rút con dao thiên thần thứ hai khỏi thắt lưng và đưa cho cô. “Em sẽ cần cái này.”
“Anh sẽ không bỏ em lại chứ?”
“Không. Giờ chẳng còn nơi nào an toàn cả. Nhưng-” Anh chần chứ. “Em sẽ cẩn thận chứ?”
“Em sẽ cẩn thận,” Clary nói. “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Jace nhìn xuống Alicante, giờ đang chìm trong trận lửa đỏ ngút trời. “Giờ chúng ta chạy.”
Clary chưa bao giờ chạy theo kịp Jace, và khi anh chạy như bay thế này, đuổi kịp anh lại càng là điều không thể. Clary biết anh cố hết sức để kìm tốc độ, để cô theo kịp nổi, nhưng điều đó hẳn làm anh hao tổn sức lực ghê gớm.
Con đường bằng phẳng ở chân đồi và vòng qua một rặng cây cành lá đan xin xít cao cao, khiến cô có cảm giác đang chạy qua một đường hầm. Khi Clary sang bên kia hầm, cô thấy mình đang đứng trước Cổng Bắc. Nhìn qua, Clary thấy những cột khói và những ngọn lửa đang liếm lên trời. Jace đứng trong cổng, đợi cô. Một tay anh cầm thanh Johoel còn tay kia cầm một con dao nữa, nhưng cả ánh sáng của hai lưỡi dao cũng bị ánh sáng rực rỡ hơn của thành phố đang bừng bừng cháy sau lưng họ nhấn chìm.
“Những lính gác,” cô thở hổn hển khi đã tới chỗ anh. “Sao họ không ở đây?”
“Ít nhất một trong số họ đang ở trên chạc cây.” Jace hất hàm về hướng họ vừa từ đó tới. “Các mảnh thì đúng hơn. Không, đừng nhìn.” Anh cúi xuống. “Em cầm sai rồi. Cầm như thế này mới đúng.” Anh chỉ cho cô. “Và em cần đặt tên cho nó. Cassiel có lẽ là cái tên phù hợp đấy.”
“Cassiel,” Clary nhắc lại và con dao lóe sáng.
Jace nghiêm túc nhìn cô. “Anh ước có thời gian dạy em dùng dao thiên thần. Tất nhiên, theo luật mà nói, một tay mơ như em không được phép sử dụng nó. Trước đây em từng khiến anh ngạc nhiên vì khả năng của em, nhưng giờ chúng ta biết Valentine đã làm gì-”
Clary không muốn nói về chuyện Valentine đã làm. “Hoặc có thể anh chỉ đang lo lắng xem nếu anh dạy em đầy đủ, em có giỏi hơn anh không,” cô nói.
Một nụ cười nhạt hiện ra ở khóe môi anh. “Dù cho chuyện gì xảy ra, Clary,” anh nói, nhìn thẳng về phía cô qua ánh sáng của Jahoel, “hãy ở cạnh anh. Em hiểu không?” Anh chăm chú nhìn, bắt cô phải hứa.
Vì một lý do nào đó, ký ức về nụ hôn trên bãi cỏ tại trang viên nhà Wayland hiện lên trong trí óc cô. Việc đó như đã xảy ra cả triệu năm trước vậy. Giống điều gì đó xảy ra với một người nào khác. “Em sẽ ở cạnh anh.”
“Tốt.” Anh quay đầu đi, không nhìn cô nữa. “Chúng ta đi.”
Họ chậm rãi bước qua cổng, song bước bên nhau. Khi họ bước vào thành phố, lần đầu tiên cô đã ý thức được âm thanh của trận chiến – tràng âm thanh hợp thành từ tiếng hét, tiếng gào rú của con người và của những sinh vật không phải người, tiếng kính vỡ loảng xoảng và lửa cháy lách tách. Clary nghe thấy tiếng máu chảy rần rần trong tai.
Khoảnh sân ngay sau cổng trống hươ trống hoác. Ở đó chỉ còn những xác chết nằm co quắp trên nền đá sỏi; Clary cố không nhìn họ quá lâu. Cô không hiểu vì sao chỉ cần nhìn là bạn đã biết ai còn sống, ai đã chết. Bạn sẽ không bao giờ nhầm một người chết là một người đang bất tỉnh được; bạn sẽ có cảm giác rằng có gì đó đã lìa bỏ thân thể họ, những tia lửa của sự sống nơi họ đã lụi tàn.
Jace lôi cả hai đi qua sân – Clary biết anh không thích vùng không gian thoáng đãng, không được bảo vệ này – và bước vào một con đường dẫn khỏi nơi này. Họ thấy nhiều cảnh tượng hỗn loạn hơn. Cửa sổ của các cửa hàng bị đập tan tành và những món hàng bên trong bị cướp phá và quăng đầy đường. Trong không khí nồng nặc một thứ mùi – giống mùi rác hôi rình và thức ăn ôi thiu. Clary biết cái mùi đó. Mùi quỷ.
“Đường này,” Jace kêu khe khẽ. Họ chui vào một con đường khác, chật hẹp hơn. Đám cháy bùng lên ở tầng trên một căn nhà bên đường, dù có vẻ, chẳng tòa nhà liền kề nào bị ảnh hưởng. Clary tự dung nhớ tới những bức hình cô được thấy về chiến dịch Blitz tại Luân Đôn, nơi những người dân bỗng dung phải hứng chịu tai họa từ trên trời rơi xuống[1].
[1] Blitz là tên một chiến dịch của Đức Quốc Xã bắn phá nước Anh trong những năm 1940-1941 vào Thế chiến II. Lực lượng không quân Đức đã bắn phá Luân Đôn trong suốt 57 ngày liên tiếp. Tính đến cuối tháng 5 năm 1941, chỉ tính riêng tại Luân Đôn đã có hơn hai mươi ngàn dân thường bị sát hại, một triệu ngôi nhà bị phá hủy.
Ngước lên, cô thấy pháo đài sừng sững phía trên thành phố bị bao bọc trong màn khói đen. “Gard.”
“Anh đã bảo em là họ sẽ sơ tán-” Jace ngừng nói khi họ rời khỏi con đường hẹp, bước vào một con đường lớn rộng rãi hơn. Trên đường lăn lóc vài thi thể. Một vài trong số đó là xác trẻ nhỏ. Jace lao lên, Clary đi theo có chút lưỡng lự hơn. Khi tới gần hơn, cô nhận thấy có tất cả ba xác trẻ con – Clary nghĩ mà thấy có chút nhẹ nhõm tội lỗi, trong đó không đứa nào đủ lớn để là Max. Bên cạnh chúng là xác của một ông già, vòng tay vẫn mở rộng như muốn dùng cơ thể mình để che chở cho ba đứa cháu.
Gương mặt Jace cau lại. “Clary, quay lại. Chậm thôi.”
Clary quay lại. Đằng sau họ là cửa sổ của một cửa hàng đã bị đấp nát. Bên trong có bày vài cái bánh - phủ băng sáng lấp lánh. Giờ chúng nằm lăn lóc trên sàn giữa đống kính vỡ liểng xiểng, và có máu dính trên con đường đá cuội, trộn cùng với băng thành những vệt dài màu hồng hồng. Nhưng đó không phải là cội nguồn của lời cảnh báo từ Jace. Có gì đó đang bò ra khỏi cửa sổ - một thứ to lớn, trơn nhớt và dị dạng. Cái gì đó có hai hàng răng chạy dọc cơ thể thuôn dài, đang đè nghiến qua lớp băng và dính bột kính vỡ trông như được rải lớp đường lấp lánh.
Con quỷ rơi từ ô cửa sổ xuống con đường lát đá cuội đánh phịch và bắt đầu trườn về phía họ. Có gì đó trong cách chuyển động không xương, ồ ồ của nó khiến dịch mật dâng lên tận cổ họng Clary. Cô lùi lại, suýt ngã vào người Jace.
“Đó là quỷ Behemoth,” anh nói, nhìn chằm chằm vào cái thứ đang trườn trước mắt họ. “Chúng ăn mọi thứ.”
“Chúng có ăn-?”
“Thịt người? Có,” Jace nói. “Đứng sau anh.”
Cô lùi thêm vài bước ra đứng sau anh, mắt vẫn dán vào con quỷ Behemoth. Có gì đó về nó khiến tim cô đập còn nhanh hơn khi nhìn thấy những con quỷ trước kia. Nó giống như một con sên đất mù có răng, và cái cách nó nhả nhớt…Nhưng ít nhất nó di chuyển không nhanh. Jace sẽ giết nó mà không gặp nhiều khó khăn.
Như thể được thúc đẩy bởi suy nghĩ của cô, Jace lao tới, dùng con dao thiên thần mà chém xuống. Nó cắm sâu vào lưng Behemoth với tiếng như tiếng trái cây chin nẫu bị giẫm bẹp. Con quỷ dường như bị đau, rồi rùng mình và biến hình, đột nhiên biến đi cách chỗ vừa đứng vài foot.
Jace rút cao dao Jahoel lại. “Anh đã sợ điều này,” anh thì thào. “Nó chỉ bán hữu hình. Khó giết lắm.”
“Vậy đừng giết.” Clary giật ống tay áo anh. “Ít nhất nó không di chuyển nhanh. Chúng ta hãy rời khỏi đây.”
Jace hơi để cô kéo anh đi. Họ quay lại định chạy về hướng họ vừa từ đó tới-
Và con quỷ đã ở đó, trước mặt họ, chắn ngang con đường. Nó dường như đã to hơn, và nó đang kêu rừ rừ, một dạng tiếng ríu rít của côn trùng đang giận dữ.
“Anh không nghĩ nó muốn chúng ta đi,” Jace nói.
“Jace-”
Nhưng anh đã chạy về phía thứ đó, chém Jahoel xuống thành một đường vòng cung dài định cắt đứt đầu nó, nhưng sinh vật kia lại rùng mình và biến hình, lần này đằng sau anh. Nó đứng dựng lên, khoe những lằn gợn dưới bụng như ở loài gián. Jace quay phắt lại và đâm thanh Johoel xuống, cắt vào phần giữa sinh vật. Chất lỏng màu xanh lá, đặc như nước mũi, bắn vọt lên khắp lưỡi dao.
Jace lùi lại, gương mặt nhăn nhó vì kinh tởm. Behemoth vẫn kêu những tiếng ríu rít như cũ. Càng nhiều chất lỏng chảy ra, nhưng nó có vẻ không thấy đau. Nó tiếp tục lừ lừ tiến lên.
“Jace!” Clary kêu. “Con dao của anh-”
Anh nhìn xuống, chất nhầy của con Behemoth đã phủ lên con dao Johoel, che đi ánh sáng của nó. Khi anh nhìn, con dao thiên thần sáng chập chờn rồi tắt ngóm như một ngọn lửa bị cát dập. Anh thả vũ khí xuống kèm tiếng chửi thề trước khi bất cứ chất nhầy nào của sinh vật có thể chạm tới anh.
Behemoth lại đứng lên, sẵn sáng tấn công. Jace lùi tránh – và rồi Clary ở đó, lao vào giữa anh và con quỷ, con dao thiên thần vung lên. Cô đâm vào ngay dưới hàng răng, lưỡi dao cắm phập vào cơ thể to tường của nó tạo thành một âm thanh ướt át, ghê sợ.
Cô rút dao, nín thở, khi con quỷ co rút lần nữa. Dường như con quỷ cần một lượng năng lượng nhất định để phục hồi sau mỗi lần bị thương. Nếu họ có thể làm nó bị thương đủ số lần-
Có gì đó di chuyển ngoài rìa quan sát của Clary. Một chuyển động màu xám và nâu, rất nhanh. Họ không hề phải những kẻ duy nhất có mặt trên con phố này. Jace quay lại, mắt mở to. “Clary!” anh hét. “Đằng sau em!”
Clary quay phắt lại, Cassel sáng lên trong nắm tay, ngay khi con sói lao vào cô, gầm ghè nhe răng dữ tợn, cái miệng há rộng.
Jace hét gì đó; Clary không biết, nhưng cô thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt anh, thậm chí khi cô lăn sang bên, tránh khỏi đường của con sói. Nó bay qua cô, móng vuốt xòe rộng, cơ thể cong lên – và đâm trúng mục tiêu, con Behemoth, đánh nó ngã úp lưng xuống đất trước khi dùng răng xé nát nó ra.
Con quỷ hét lên, hoặc kêu gì đó gần với tiếng hét nhất - một tiếng xì xì chói lói, giống như bóng bị xì hơi. Người sói đang ngồi trên người con quỷ, cắn nó, hàm răng ngập sâu vào lớp da nhầy nhụa của đối thủ. Behemoth rùng mình và cố gắng trong tuyệt vọng để biến hình và lành vết thương, nhưng con sói không cho nó cơ hội. Hàm răng của nó ngoạm sâu vào da quỷ, xé tung những mảng da như thạch khỏi cơ thể Behemoth, chẳng thèm để ý tới chất lỏng nhầy nhụa màu xanh đang phun như suối xung quanh. Behemoth bắt đầu một chuỗi những co giật rối loạn cuối cùng, tuyệt vọng, hàm răng cưa đánh vào nhau lập cập khi quẫy đạp lần cuối – và rồi biến mất, chỉ còn lại đống chất lỏng màu xanh lá sền sệt bốc hơi trên mắt đường đá cuội nơi nó từng hiện hữu.
Người sói kêu lên – một tiếng gầm gừ thoải mái và quay lại nhìn Jace và Clary bằng cặp mắt chuyển sang màu xám dưới ánh trăng. Jace rút một con dao khác khỏi thắt lưng và giơ cao, vẽ lên một đường sáng dữ đội trong không trung giữa họ và người sói.
Con sói gầm ghè, lông dựng ngược dọc theo sống lưng.
Clary nắm lấy tay anh. “Không…đừng.”
“Nó là người sói mà, Clary-”
“Nó giết con quỷ giùm chúng ta! Nó theo phe chúng ta.” Cô rời khỏi anh trước khi anh kịp ngăn cô lại, chầm chậm bước tới chỗ con sói, tay giơ ra, lòng bàn tay mở rộng. Cô nói bằng giọng trầm, bình tĩnh: “Tôi xin lỗi. Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi biết ngươi không muốn làm hại chúng tôi.” Cô ngừng lại, tay vẫn duỗi ra, khi con sói nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng. “Ngươi – ngươi là ai?” cô hỏi. Cô liếc nhìn Jace đằng sau lưng và nhíu mày. “Anh bỏ cái thứ đó đi được không?”
Jace có vẻ như thể định nói với cô rằng cô không thể bỏ một con dao thiên thần đang phát sáng khi gặp nguy hiểm, nhưng trước khi anh kịp nói gì, con sói đã gầm ghè một âm thanh trầm nữa và dần cao lên. Chân nó dài ra, sống lưng duỗi thẳng, quai hàm co rút lại. Chỉ trong vài giây, một cô gái đứng trước mặt họ - trong bộ váy liền màu trắng ố vàng, mái tóc xoăn bện lại thành nhiều bím nhỏ, một vết sẹo chạy ngang cổ họng.
“Ngươi là ai?” cô gái nhắc lại trong ghê tởm. “Tớ không thể ngờ là đằng ấy không nhận ra tớ. Không phải là sói đâu mà giống nhau y chang. Bọn tớ là người đấy.”
Clary thở dài an tâm. “Maia!”
“Là tớ. Cứu mạng cậu, như thường lệ.” Cô nàng cười toe toét. Trên người cô gái sói dính máu và vết máu khô – nó không rõ trên lớp lông sói, nhưng giờ những vệt máu màu đỏ và đen nổi bật tới giật mình trên làn da nâu của cô nàng. Cô nàng đặt tay lên bụng. “Và ghê quá cơ. Tớ không thể tin rằng tớ đã đánh chén hết con quỷ đó. Tớ mong là tớ không bị dị ứng.”
“Nhưng cậu làm gì ở đây?” Clary hỏi. “Ý tớ là, không phải bọn tớ không mừng khi được thấy cậu, nhưng-”
“Cậu không biết sao?” Maia hết nhìn Jace lại nhìn Clary trong cơn bối rối. “Chú Luke đưa bọn tớ tới đây.”
“Chú Luke?” Clary nhìn trân trân. “Chú Luke - ở đây?”
Maia gật đầu. “Chú ấy liên lạc với đàn và một toán người sói nữa, tất cả những ai chú ấy nghĩ ra, và bảo toàn bộ tới Idris. Bọn tớ phi qua biên giới và tới đây. Có vài đàn khác, họ Dịch Chuyển tới khu rừng và gặp với bọn tớ ở đây. Chú Luke nói Nephilim sẽ cần bọn tớ giúp-” Maia ngừng lời. “Cậu không biết gì sao?”
“Không,” Jace nói, “và anh cũng không nghĩ là Clave biết. Họ chẳng thích được cư dân Thế Giới Ngầm giúp đỡ lắm đâu.”
Maia đứng thẳng dậy, mắt sáng lên giận dữ. “Nếu không nhờ bọn tôi, các anh đã bị tàn sát hết cả rồi. Lúc bọn tôi tới đây, chẳng có ai bảo vệ thành phố hết-”
“Đừng,” Clary liếc xéo về phía Jace. “Mình thực sự, thực sự cám ơn cậu đã cứu mạng bọn tớ, Maia, và Jace cũng thế, dù anh ấy quá cứng đầu nên thà đâm con dao thiên thần vào mắt còn hơn là nói ra. Và đừng nói rằng cậu mong anh ấy làm như thế nhé,” cô vội bổ sung, nhìn thấy vẻ mặt cô gái kia, “vì điều đó không thực sự hữu ích đâu. Giờ chúng tớ cần tìm anh em nhà Lightwood, và tớ cần gặp chú Luke-”
“Nếu Alec ở đó, những người khác hẳn cũng phải ở đó.” Vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt Jace làm Clary muốn đặt tay lên vai anh. Nhưng cô không làm. “Mang mọi người tới Sảnh là khôn ngoan; quanh đó có kết giới.” Anh nhét con dao thiên thần đang phát sáng vào thắt lưng. “Thôi – đi nào.”
Ngay khi bước vào trong Sảnh, Clary nhận ra cô biết nơi này. Đó là nơi cô đã mơ đến, nơi cô đã khiêu vũ cùng Simon rồi Jace.
Đây là nơi mình cố tới khi đi qua Cổng Dịch Chuyển, cô nghĩ, nhìn những bức tường trắng nhạt và trần nhà cao với giếng trời lớn bằng kính cô có thể thấy bầu trời đêm. Căn phòng, dù rất lớn nhưng không hiểu sao lại nhỏ hơn và dơ dáy hơn trong mơ. Đài phun nước nàng tiên cá vẫn ở chính giữa phòng, vẫn phun nước, nhưng nó có vẻ bị xỉn, và những bậc thang dẫn tới đó giờ đầy ắp người, rất nhiều người đang băng bó vết thương. Nhưng Thợ Săn Bóng Tối chen nhau san sát trong Sảnh, những người đang vội vã đi đi lại lại chỗ này chỗ kia, đôi lúc ngoái lại nhìn gương mặt những người đi qua như thể mong tìm được bạn bè hay một người họ hàng. Sàn nhà bẩn thỉu vì đất, dính những dấu chân bùn và máu.
Điều khiến Clary ấn tượng hơn mọi thứ là sự im lặng. Nếu đây là sự việc xảy ra sau một thảm họa nào đó trong thế giới người thường, sẽ có nhiều người kêu gào, hoảng loạn gọi tên nhau. Nhưng căn phòng gần như không có lấy một tiếng động. Mọi người ngồi im lìm, một vài dang tay ôm lấy đầu, vài người mơ hồ nhìn về phía trước. Những đứa trẻ ngồi sát gần bố mẹ, nhưng không một đứa nào khóc. Cô nhận thấy một điều khác nữa, ngay khi đặt chân vào phòng, Jace và Maia ở hai bên. Có một nhóm những người trông có vẻ lôi thôi lếch thếch đứng bên đài phun nước thành một vòng tròn chẳng lấy gì làm tròn. Không hiểu sao họ tách biệt hẳn với những người khác, và khi Maia nhìn thấy họ và mỉm cười, Clary nhận ra lý do.
“Đàn của tớ!” Maia reo lên. Cô nàng vụt chạy về phía họ, chỉ dừng lại để liếc ra nhìn Clary sau lưng. “Mình chắc chắn chú Luke đang ở quanh đây,” cô nàng nói và biến mất trong nhóm, lúc này đang đứng vòng quanh cô ta. Clary tự hỏi, trong một giây lát, rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô theo cô gái sói bước vào đó. Liệu họ có chào đón cô như một người bạn của chú Luke hoặc chỉ dè chừng cô vì cô là một Thợ Săn Bóng Tối?”
“Đừng,” Jace nói, như đọc được ý nghĩ của cô. “Không phải lúc-”
Nhưng Clary không biết anh định nói gì, vì có tiếng hét “Jace!” và Alec xuất hiện, thở hổn hển trong khi rẽ đám đông tiến về phía họ. Mái tóc đen của anh rối bù và quần áo dính máu, nhưng đôi mắt anh sáng lên vẻ nhẹ nhõm hòa cùng bực bội. Anh nắm lấy vạt áo khoác của Jace. “Cậu bị sao thế?”
Jace có vẻ như bị sỉ nhục. “Tớ bị làm sao á?”
Alec lắc anh, không hề nhẹ nhàng chút nào. “Cậu nói muốn đi dạo! Đi dạo kiểu gì mất tới sáu tiếng hả?
“Đi chặng đường dài?” Jace gợi ý.
“Tớ có thể giết cậu,” Alec nói, buông áo Jace ra. “Tớ đã nghĩ rất nghiêm túc về chuyện đó đấy.”
“Nhưng thế thì có vẻ buông xuôi quá nhỉ?” Jace nói. Anh liếc nhìn quanh. “Mọi người đâu rồi? Isabelle, và-”
“Isabelle và Max đang ở nhà Penhallow cùng với Sebastian,” Alec nói. “Bố mẹ đang trên đường tới đó đón hai đứa. Aline cũng ở đây, cùng bố mẹ nó, nhưng cô ấy không nói gì nhiều. Cô ấy trải qua khoảng thời gian kinh hoàng với một con quỷ Rezkor bên dòng kênh. Nhưng Izzy đã cứu cô ấy.”
“Và Simon?” Clary lo lắng hỏi. “Anh có gặp Simon không? Cậu ấy phải đi xuống đây cùng với những người khác khỏi Gard chứ.”
Alec lắc đầu. “Không, anh chưa – nhưng anh cũng chẳng thấy Điều Tra Viên, hoặc Quan Tổng Tài đâu cả. Có lẽ cậu ấy ở với một trong hai người đó. Có thể họ dừng lại ở đâu đó, hoặc-” Anh ngừng nói, khi những tiếng rì rầm vang khắp phòng; Clary thấy nhòm người sói nhìn lên, hoảng hốt hệt như một nhóm chó săn đánh hơi thấy một vụ hay ho. Cô quay người-
Và thấy chú Luke, mệt mỏi và bê bết máu, đi qua cánh cửa đôi của Sảnh.
Cô chạy về phía chú. Cô quên hết tất thảy, quên mất cô đã thất vọng thế nào khi chú bỏ đi, quên mất chú đã giận cô thế nào về chuyện cô mang họ tới nơi này, quên đi mọi thứ trừ việc cô mừng thế nào khi thấy chú. Chú có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô lao tới – rồi chú mỉm cười và giơ tay, nhấc bổng cô lên khi ôm cô, theo cách chú vẫn làm hồi cô còn rất nhỏ. Chú có mùi máu, mùi vải flannel và khói, và trong một lát cô nhắm mắt lại, nghĩ tới cách Alec nắm lấy áo Jace khi anh ấy thấy Jace trong sảnh, vì đó là điều bạn sẽ làm với những người thân trong gia đình khi lo lắng về họ, bạn nắm lấy áo họ rồi nói với họ bạn giận tới mức nào, và chuyện sẽ ổn, vì dù cho bạn giận thế nào, họ vẫn thuộc về bạn. Và điều cô đã nói với Valentine là sự thực. Chú Luke là gia đình của cô.
Chú đặt cô xuống, hơi nhăn mặt một chút. “Cẩn thận,” cô nói. “Một con quỷ Croucher đã làm vai chú bị thương lúc ở cầu Merryweather.” Chú đặt tay lên vai cô, nhìn kỹ gương mặt cô. “Nhưng cháu ổn, đúng không?”
“À, đây là một cảnh cảm động đấy,” một giọng lạnh lùng vang lên. “Đúng không nào?”
Clary quay lại, tay chú Luke vẫn đặt lên vai cô. Đằng sau cô là một người đàn ông cao dong dỏng mặc áo choàng xanh lam hơi bay bay quanh chân khi ông ta tiến về phía họ. Gương mặt ông ta khuất sau mũ áo choàng là gương mặt của một bức tượng điêu khắc: gò má cao với các đường nét của loài đại bàng và đôi mắt sụp mí.
“Lucian,” ông ta nói mà không nhìn Clary. “Tôi phải nghĩ anh là người đằng sau vụ - vụ xâm phạm này chứ?”
“Xâm phạm?” chú Luke nhắc lại và đột nhiên, cả đàn người sói đã đứng sau lưng chú. Họ vào vị trí rất nhanh và im lặng, như thể họ tự nhiên hiện ra vậy. “Chúng tôi không phải người xâm phạm thành phố của ông đâu, Quan Tổng Tài ạ. Đó là Valentine. Chúng tôi chỉ cố gắng giúp các anh thôi.”
“Clave không cần giúp đỡ,” Điều Tra Viên quát. “Không phải từ những kẻ như anh. Anh đã phá Luật khi tiến vào Thành phố Pha Lê, dù có hay không có kết giới. Anh phải biết điều đó.”
“Tôi nghĩ sự đã quá rõ ràng rằng Clave cần giúp. Nếu chúng tôi không tới, giờ số người tử vong của các ông còn nhiều hơn đó.” Chú Luke nhìn quanh phòng; vài nhóm Thợ Săn Bóng Tối đã tiến tới chỗ họ, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra. Vài người nhìn thẳng vào mắt chú Luke; vài người cụp mắt như thể xấu hổ. Clary đột nhiên thấy bất ngờ vì không một ai có vẻ bực bội. “Tôi làm điều này để chứng minh một điều, Malachi ạ.”
Giọng Malachi vẫn lạnh. “Và điều đó là gì nhỉ?”
“Rằng các ông cần chúng tôi,” chú Luke nói. “Để đánh bại Valentine, các ông cần chúng tôi giúp. Không chỉ sự giúp đỡ của người sói, mà của toàn bộ Thế Giới Ngầm.”
“Thế Giới Ngầm có thể làm gì để chống lại Valentine nào?” Malachi khinh bỉ nói. “Lucian, anh hiểu chuyện hơn chứ. Anh đã từng là một trong chúng tôi. Chúng tôi luôn một mình chống lại mọi sự hiểm nguy và bảo vệ thế giới khỏi quỷ dữ. Giờ chúng tôi sẽ chặn đứng Valentine bằng chính sức mạnh của chúng tôi. Thế Giới Ngầm nên tránh xa ra. Chúng tôi là Nephilim; chúng tôi tự chiến đấu trong trận chiến của mình.”
“Điều này không hoàn toàn đúng, phải không nhỉ?” một giọng mượt như nhung vang lên. Đó là Magnus Bane, mặc áo khoác dài lấp lánh, tai đeo khá nhiều khuyên tròn và vẻ mặt có phần gian xảo. Clary không biết anh ta tử đâu tới. “Trong quá khứ, các người đã nhờ cậy pháp sư nhiều hơn một lần, và trả khá nhiều tiền cho chuyện đó.”
Malachi nhăn mặt. “Tôi không nhớ là Thành phố Pha Lê có mời anh tới, Magnus Bane.”
“Không,” Magnus nói. “Kết giới bị hạ ấy mà.”
“Thật sao?” giọng Quan Tổng Tài ngập sự mỉa mai. “Tôi không nhận ra đó.”
Magnus có vẻ quan tâm. “Thật tệ quá. Có người phải nói cho ông biết chứ.” Anh liếc nhìn chú Luke. “Nói với ông ta là kết giới bị hạ đi.”
Chú Luke có vẻ cáu. “Malachi, vì Chúa, cư dân Thế Giới Ngầm rất mạnh; chúng tôi đông đảo. Tôi nói với ông rồi, chúng tôi giúp được.”
Giọng Quan Tổng Tài lên cao. “Và tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi không cần các anh giúp.”
“Magnus,” Clary im lặng tới bên cạnh anh và thì thầm gọi. Một đám nhỏ đã tụ tập, quan sát chú Luke và Quan Tổng Tài lời qua tiếng lại; cô khá chắc là chẳng ai để ý tới cô hết. “Đi nói chuyện với tôi. Trong khi họ đang bận cãi nhau nên không để ý.”
Magnus nhìn cô vẻ dò hỏi, gật đầu rồi kéo cô đi, xuyên qua đám đông như một cái mở nắp chai. Không ai trong những Thợ Săn Bóng Tối hay người sói đang tụ tập quanh đó muốn đứng chắn đường người pháp sư cao sáu foot mang đôi mắt mèo và nụ cười ngoác tới tận mang tai. Anh ta kéo cô vào một góc yên tĩnh hơn. “Cái gì thế?”
“Tôi có cuốn sách rồi.” Clary rút nó ra khỏi túi ao khoác bẩn thỉu, để lại một dấu tay trên bìa sách màu ngà. “Tôi đã từng tới trang viên của Valentine. Nó ở trong thư viện như ông nói. Và-” Cô ngừng lại, nghĩ tới thiên thần bị cầm tù. “Không có gì đâu.” Cô đưa anh ta cuốn Sách Trắng. “Đây. Ông cầm đi.”
Magnus dùng bàn tay với những ngón dài ngoằn cầm lại cuốn sách khỏi tay cô. Anh ta lật qua các trang, mắt mở lớn. “Nó còn tuyệt hơn điều thiên hạ đồn đại,” anh ta vui vẻ tuyên bố. “Tôi không thể đợi để bắt đầu mấy cái phép thuật này.”
“Magnus!” giọng quát nạt của Clary mang anh ta trở lại trái đất. “Mẹ tôi trước đã. Tôi hứa rồi.”
“Và tôi hứa là làm.” Pháp sư gật đầu trịnh trọng, và có gì đó trong đôi mắt anh ta, một điều gì đó khiến Clary khó lòng tin nổi.
“Còn một điều này nữa,” cô nói thêm khi nghĩ về Simon. “Trước khi ông đi-”
“Clary!” một giọng hổn hển vang lên từ phía sau, gọi tên cô. Cô ngạc nhiên nhận ra Sebastian đang đứng cạnh. Anh ta đang mặc đồ đi săn, và không hiểu sao trông nó hợp với anh tới thế, như thể anh ấy sinh ra để mặc nó. Ở nơi mà người người đều bê bết máu khô và lôi thôi lếch thếch, anh ta lại không hề hấn gì – trừ có hay vết xước trên má trái, như thể một bàn tay móng vuốt sắc nhọn của một sinh vật nào đó đã cào lên. “Anh rất lo cho em. Anh đi qua nhà cô Amatis trên đường tới đây, nhưng em không ở đó, và cô ấy bảo không thấy em-”
“À, em ổn.” Clary hết nhìn Sebastian lại nhìn Magnus, người đang ôm chặt cuốn Sách Trắng trước ngực.
Lông mày kiếm của Sebastian nhướn lên. “Thật sao? Mặt em-”
Cô đưa tay chạm vào vết thương của anh. Từ vết xước vẫn rỉ ra khá nhiều máu.
Sebastian nhún vai, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra. “Một con quỷ cái đã quần thảo với anh lúc ở gần nhà Penhallow. Nhưng anh chẳng sao cả. Chuyện gì thế này?”
“Không có gì. Em đang nói chuyện với Ma – Ragnor,” Clary vội nói, đột nhiên hoảng sợ nhận ra rằng Sebastian không hề biết Magnus thực sự là ai.
“Maragnor?” Sebastian nhướn này. “Cứ cho là vậy đi.” Anh tò mò nhìn Sách Trắng. Clary ước gì Magnus đã cất nó đi – cái cách anh ta đang giữ nó làm những con chữ mạ vàng trở nên quá rõ ràng. “Cái gì thế?”
Magnus nhìn một lúc, đôi mắt mèo tỏ vẻ cân nhắc. “Một cuốn sách thần chú ấy mà,” cuối cùng anh ta nói. “Chẳng có gì gây hứng thú với một Thợ Săn Bóng Tối đâu.”
“Thực ra, bác gái tôi sưu tầm thần chú đấy. Tôi xem được không?” Sebastian giơ tay ra, nhưng trước khi Magnus kịp từ chối, Clary đã nghe thấy ai đó gọi tên cô, và Jace cùng Alec đã tiến về phía họ, rõ ràng không hề hài lòng khi thấy Sebastian. “Tôi tưởng tôi đã bảo cậu ở lại cùng Max và Isabelle!” Alec quát Sebastian. “Cậu để họ lại một mình sao?”
Đôi mắt của Sebastian chậm rãi rời từ Magnus sang Alec. “Bố mẹ anh đã về nhà, đúng như anh nói.” Giọng anh ta thật lạnh lùng. “Họ bảo tôi tới thẳng đây để nói với cậu rằng họ, kể cả Izzy và Max, đều ổn. Họ đang trên đường tới.”
“Được,” Jace nói, giọng nhuốm đầy sự mỉa mai, “cám ơn đã mang tin đó ngay giây phút anh tới đây.”
“Tôi không thấy cậu ngay giây phút tôi vào đây,” Sebastian nói. “Tôi thấy Clary.”
“Vì anh đang tìm em ấy.”
“Vì tôi muốn nói chuyện với em ấy. Chuyện riêng.” Anh ta lại nhìn vào mắt Clary, và sự căng thẳng trong đó khiến cô ngừng lại. Cô muốn nói với anh ta rằng đừng nhìn cô như vậy khi Jace ở đây, nhưng nghe có vẻ vô lý và điên khùng, mà hơn nữa, có thể anh ta thực sự có điều quan trọng muốn nói với cô. “Clary?”
Cô gật đầu. “Được rồi. Đợi em một giây đã.” Cô nói và nhìn nét mặt Jace đang thay đổi: anh không cau mày, nhưng gương mặt anh chẳng có chút cảm xúc. “Em sẽ về ngay,” cô nói thêm nhưng Jace không nhìn cô. Anh đang nhìn Sebastian.
Sebastian nắm lấy cổ tay cô và lôi cô rời xa những người khác, kéo cô về nơi đông đúc nhất. Cô liếc nhìn ra sau. Tất cả đều đang quan sát cô, thậm chí cả Magnus. Cô thấy anh ta lắc đầu một cái, rất khẽ.
Cô dừng khựng lại. “Sebastian. Dừng lại. Cái gì nào? Anh muốn nói với em gì đây?”
Anh quay lại nhìn cô, vẫn nắm lấy cổ tay cô. “Anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài,” anh ta nói. “Nói chuyện riêng-”
“Không. Em muốn ở đây,” cô nói và nghe thấy giọng hơi run, như thể bản thân cô cũng không chắc chắn. Nhưng cô chắc chứ. Cô giật tay lại khỏi tay anh ta. “Anh làm sao thế?”
“Cuốn sách đó,” anh nói. “Cuốn sách mà gã Fell kia đang giữ - Sách Trắng – em có biết hắn lấy nó từ đâu không?”
“Đó là điều anh muốn nói với em?”
“Đó là cuốn sách thần chú cực kỳ quyền năng,” Sebastian giải thích. “Và là cuốn mà - ừm, mà rất nhiều người đã tìm kiếm trong thời gian dài.”
Cô thở dài chán nản. “Được rồi, Sebastian, nghe này,” cô nói. “Đó không phải Ragnor Fell. Đó là Magnus Bane.”
“Đó là Magnus Bane?” Sebastian quay phắt lại nhìn trước khi quay lại với Clary kèm theo một cái nhìn buộc tội. “Và em biết ngay từ đầu, đúng không? Em biết Bane.”
“Đúng và em xin lỗi. Nhưng anh ta không muốn em nói cho anh biết. Và anh ta là người duy nhất có thể giúp em cứu mẹ. Đó là lý do em đưa Sách Trắng cho anh ta. Trong đó có câu thần chú có thể giúp mẹ em.”
Có gì đó lóe lên trong mắt Sebastian, và Clary có cùng cảm giác cô có sau khi anh ta hôn cô: đột nhiên thấy sai lầm, như thể cô đã bước lên một bước tường đặt chân vào chỗ đất cứng thì đột nhiên chơi với rơi xuống. Anh ta vươn tay và nắm lấy cổ tay cô. “Em đưa cuốn sách – Sách Trắng – cho một pháp sư? Một cư dân Thế Giới Ngầm bẩn thỉu?”
Clary cứng đơ người. “Em không thể tin nổi anh vừa nói thế.” Cô nhìn xuống nơi tay Sebastian đang giữ rịt lấy cổ tay cô. “Magnus là bạn em.”
Sebastian lỏng tay hơn, chỉ một chút ít. “Anh xin lỗi,” anh ta nói. “Anh không nên nói thế. Chỉ là – em hiểu Magnus Bane đến đâu?”
“Nhiều hơn em biết về anh,” Clary lạnh lùng nói. Cô liếc nhìn về nơi cô vừa bỏ Magnus đứng cùng Jace và Alec – và ngạc nhiên cực độ. Magnus đã biến mất. Jace và Alec đang đứng đó, quan sát cô và Sebastian. Cô có thể cảm thấy nhiệt độ của sự không đồng tình rõ rệt của Jace như một lò nướng đang mở. Sebastian nhìn theo, đôi mắt đen lại.” Đủ để biết hắn biến đi đâu cùng cuốn sách của em chứ?”
“Đấy không phải sách của em. Em đưa nó cho anh ta rồi,” Clary quát, nhưng có cảm giác lành lạnh trong dạ dày, nhớ tới cái nhìn đen tối trong ánh mắt Magnus. “Và em không thấy đó là việc của anh. Nghe này, em rất mừng vì anh đã đề nghị giúp đỡ em tìm Ragnor Fell ngày hôm qua, nhưng giờ anh thực sự làm em sợ đấy. Em sẽ trở lại với những người bạn của em.”
Cô bắt đầu quay đi, nhưng anh ta đã chặn đường cô. “Anh xin lỗi. Anh không nên nói điều anh đã nói. Chỉ là – có nhiều điều mà em chưa biết.”
“Cứ nói với em xem.”
“Ra ngoài cùng anh. Anh sẽ nói cho em mọi chuyện.” Giọng anh ta rất căn thẳng, lo lắng. “Clary, làm ơn.”
Cô lắc đầu. “Em phải ở lại đây. Em phải đợi Simon.” Điều này có phần đúng, và có phần chỉ là lời thoái thác. “Alec nói với em rằng họ sẽ mang tù nhân tới đây-”
Sebastian đang lắc đầu. “Clary, không ai nói với em sao? Họ bỏ tù nhân lại. Anh nghe Malachi nói thế. Thành phố bị tấn công, và họ di tản khỏi Gard, nhưng họ không thả tù nhân. Malachi nói tù nhân là đồng minh của Valentine. Rằng không thể nào mà thả họ ra mà không gây nguy hiểm cho Clave.”
Đầu Clary dường như đang chứa đầy sương mù; cô cảm thấy chóng mặt và có chút buồn nôn. “Không thể nào.”
“Đúng thế đấy,” Sebastian nói. “Anh thề.” Anh ta lại nắm chặt lại, và cô lảo đảo. “Anh có thể đưa em lên đó. Lên Gard. Anh có thể giúp em cứu cậu ta ra. Nhưng em phải hứa với anh rằng em sẽ-”
“Con bé sẽ không hứa gì hết,” Jace nói. “Sebastian, thả Clary ra.”
Sebastian giật mình, thả lỏng cổ tay Clary ra. Cô giằng tay lại, ngoái nhìn Jace và Alec, cả hai đều đang cau mày. Tay Jace đang nhẹ nhàng đặt lên trên chuôi dao thiên thần ở thắt lưng.
“Clary làm điều gì em ấy muốn,” Sebastian nói. Anh ta không cau mày, nhưng trên mặt anh ta có nét gì đó kỳ dị khiến cô cảm thấy sợ hơn. “và giờ Clary muốn đi cùng tôi để cứu bạn. Người bạn mà các cậu đã ném vào tù.”
Mặt Alec tái nhợt, nhưng Jace chỉ lắc đầu. “Tôi không thích anh,” anh trầm ngâm nói. “Sebastian, tôi biết những người khác thích anh, nhưng tôi thì không. Có lẽ vì anh quá vất vả để làm mọi người thích anh. Có lẽ tôi chỉ là một thằng khốn nạn khó bảo. Nhưng tôi không thích anh và tôi chẳng ưa cái cách anh đang nắm lấy cổ tay em gái tôi. Nếu con bé muốn lên Gard để tìm Simon, được thôi. Con bé sẽ đi với bọn tôi. Không phải anh.”
Vẻ mặt cứng nhắc của Sebastian không hề thay đổi. “Tôi tưởng em ấy có quyền lựa chọn chứ,” anh ta nói. “Đúng không nhỉ?”
Cả ba đều nhìn Clary, cô liếc qua họ, về phía chú Luke, vẫn đang tranh cãi với Malachi.
“Em sẽ đi với anh trai em,” cô nói.
Có gì đó lóe lên trong mắt Sebastian – cái đó biến mất quá nhanh nên Clary không thể xác định nổi, dù cô cảm thấy lạnh buốt sau gáy, như bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ. “Tất nhiên rồi,” anh ta nói và bước sang một bên.
Alec di chuyển đầu tiên, đẩy Jace đi trước, bắt anh phải đi. Họ đang đi gần tới cửa thì nhận ra cổ tay cô bị đau – nhói lên như thể bị bỏng. Nhìn xuống, cô nghĩ sẽ thấy dấu tay Sebastian trên cổ tay cô, nhưng chẳng có gì hết. Chỉ có một vệt máu trên cổ tay áo cô ở nơi cô vừa chạm vào vết xước trên mặt anh ta. Nhíu mày, với cổ tay vẫn nhoi nhói đau, cô kéo tay áo xuống và vội vàng rảo bước theo kịp mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...