Vũ Cực Đỉnh Phong

Cũng khó trách La Lương hận nàng ta, cũng bởi vì nàng, chính mình ngày hôm nay mới phải dạo qua quỷ môn quan một vòng… Nếu không phải nàng cần mình tìm người thay nàng giặt quần áo, thế nào dẫn tới vị sát tinh kia động nộ?

Nói xong, hắn đưa mắt âm trầm nhìn về phía đám người phụ nhân, hằn giọng:

- Ta cũng nhắc lại một lần, chuyện hôm nay của Dật thiếu gia, một chữ cũng không được truyền ra ngoài… Bằng không, chưa đợi Dật thiếu gia tìm đến các ngươi, tự ta sẽ không tha cho các ngươi trước.

- Dạ… Dạ…

Cả đám phụ nhân, nhất thời run rẩy toàn thân, hoảng sợ vâng dạ…

Trong gian nhà trệt thấp bé thiếu ánh sáng, cũng vì hôm nay đẹp trời mà thêm được vài phần quang thoáng. Trên chiếc giường cũ, Xuân di đang nằm, La Dật ngồi bên cạnh chỉnh lý chăn đệm…

- Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!... Ô ô…

Xuân di nằm trên giường, nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống, trong miệng liên tục lẩm bẩm ‘ông trời phù hộ’. La Dật ngồi bên cạnh khẽ thở dài, người phụ nhân này thật đáng thương cảm, bởi vì ‘Dật thiếu gia’ đã khiến nàng chịu liên lụy bao nhiêu ủy khuất. Hôm nay vị thiếu gia phế tài trong miệng thế nhân rốt cuộc đã chuyển mình, nàng sao có thể không vui mừng tới bật khóc được? Bao nhiêu ủy khuất cứ thế đi ra, thoáng chốc khó mà điều chỉnh tốt lại được.

“Kẻ không may kia, tuy rằng ra chiếm thân thể của ngươi, nhưng cũng mang đến một chút hi vọng cho người Xuân di ngươi thương cảm… Nếu ngươi còn có linh hồn, dưới suối vàng nếu biết được, hẳn cũng được an nghỉ.


Trong lòng La Dật than nhẹ.

- Xuân di, thân thể ngươi không được tốt lắm, đừng khóc than làm gì nữa. Nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi…

La Dật làm dáng tươi cười, cất giọng an ủi khuyên giải.

- Hài tử ngoan… Hài tử ngoan…

Xuân di lại nỉ non, nước mắt vẫn chảy xuống, một lúc lâu, một lúc lâu…

Đủ qua một đoạn lâu, tiếng khóc của Xuân di mới dần dần ngưng lại. Sau khi phát tiết toàn bộ những áp lực tích đọng trong mười sáu năm qua, trên khuôn mặt chưa già đã yếu cuối cùng cũng hiện ra một tia sinh cơ.

- Dật thiếu gia, ngươi hôm nay mặc dù đã có thực lực nhất định, nhưng ở tình hình hiện tại, càng phải cẩn thận đề phòng… Gặp chuyện gì có thể nhẫn nên nhẫn. Bằng không, ta sợ sẽ có ngươi gây bất lợi với ngươi…

Khóc lóc qua đi, Xuân di lại lo lắng nhìn về phía La Dật… Là thiếp thân tỳ nữ của tiểu thư thế gia, hơn nữa còn sống qua mười sáu năm tủi khổ, khiến Xuân di đã sớm có nhận thức sâu đậm với chuyện tranh quyền đoạt lợi trong những đại gia tộc.

- Hôm nay, ngươi thực không nên xuất thủ… Ta bị bọn họ chèn ép cũng chẳng sao… Chết được đã chết rồi. Nhưng ngươi không nên bại lộ mình… Bằng không nếu bị đám người xấu thám thính được ngươi đã trưởng thành, sẽ gây bất lợi với ngươi… Nếu là vậy, ta chết cũng không dám đối mặt với nhị gia và tiểu thư…

Nét mặt Xuân di đau khổi, vừa nhíu mày vừa tự lẩm bẩm.

La Dật không khỏi thầm than một tiếng, bất kể chuyện gì, Xuân di đều xuất phát từ suy nghĩ cho ‘Dật thiếu gia’… Chỉ sợ ngoài tình thân mủ, không còn ai quan tâm lo lắng tới ‘Dật thiếu gia’ được như nàng. Trong lúc nhất thời, La Dật có chút hâm mộ với vị ‘Dật thiếu gia’ kia… Dù hắn có bao đau khổ, nhưng bên cạnh vẫn còn có người quan tâm lo lắng cho hắn như vậy…

- Xuân di, người yên tâm đi, ta tự biết lo lắng cho mình…

La Dật lộ dáng tươi cười, khẽ giọng nói với Xuân di.

- Nhưng…


Xuân di đang còn muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy dáng tươi cười của La Dật, thần tình nàng đột nhiên chấn động, lập tức, thần sắc của nàng bỗng nhiên xuất hiện một tia hoảng hốt.

Ngày trước, hắn… Cũng thường cười như vậy với tiểu thư…

Trong hoảng hốt, La Dật ở ngay trước mắt, phảng phất như dung hợp lại thành một bóng hình ai khác… Khó có thể phân chia…

- Xuân di? Xuân di?...

Thấy bộ dáng này của Xuân di, La Dật nhịn không được kêu lên hai tiếng.

- A… Ừ, ngươi đã có thể tự lo cho mình, ta cũng an tâm… Ngươi đói bụng chưa? Ta đi làm cơm…

Xuân di lấy lại tinh thần, thần sắc đã bớt vài phần hoảng loạn. Khi nàng đừng lên, sâu trong đôi mắt vẫn còn một tia buồn bã và bi ai…

La Dật hơi ngoài ý nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc… Nhưng cũng không hỏi gì nhiều thêm.

Không bao lâu sau, bữa cơm đã hoàn tất. Dùng cơm xong, Xuân di vẫn không nói gì với La Dật, chỉ căn dặn hắn phải hành sự cẩn thận, rồi lại như lâm vào tâm sự, đi trở về nhà…

Đợi đến khi Xuân di rời khỏi, La Dật lại có chút nghi hoặc, không biết có chuyện gì đột nhiên khiến Xuân di biến hóa. Nhưng suy nghĩ nửa ngày không ra, rồi liền bỏ lại sau đầu.

Ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt La Dật nửa nhắm nửa mở, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia suy tư.


- Hôm nay thấy được thực lực của ta có ba mươi sáu người, tuyệt đại bộ phận đều là thị nữ trong La gia, bản thân cũng không có thực lực cao thâm gì, hẳn bên dòng chính sẽ không xếp đặt cơ sở ngầm nào trong đó, mình đã có phen đe dọa trước, hẳn là có tác dụng…

- Chỉ không biết được La Lương kia có phải là cơ sở ngầm của dòng chính khác không… Bất quá không không quá khả năng, dù sao vị trí hắn cũng không tính làm quan trọng, còn chưa có tư cách thêm vào vòng tranh đấu quyền lợi trong gia tộc… Đáng tiếc hắn là một trong những phó tổng quản chuyên quản lý khu vực này, bằng không hôm nay thẳng tay giết đi, ngược lại không phải bận tâm như vậy nữa.

La Dật rất minh bạch, Hồng Nhi kia tuy là tỳ nữ bên người Lục phu nhân, thân phận khong thấp, nhưng dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi, giết chết rồi, mặc dù Lục phu nhân cố tình muốn tra, nhưng cũng rất khó tra tới… Đơn giản là vì thân phận nàng ta không thấp, muốn đi chỗ nào cũng không mấy ai dám chặn hỏi. Phủ đệ Lục phu nhân tuy cách nơi này không xa, nhưng cũng không gần, muốn tra tới đây cũng không phải dễ.

Nhưng La Lương lại khác… Thân phận hắn tuy so ra kém Hồng Nhi, nhưng bởi vì trong tay có chút quyền quản lý, hơn nữa còn quản lý đúng khu chỗ ở của La Dật… Nếu hắn bỏ mình, tổng quản cấp trên tất nhiên sẽ tra rõ. Đến lúc đó, chỉ cần tra hỏi mấy phụ nhân kia, vừa đe vừa dỗ, chỉ sợ có không ít người chịu không nổi mà khai… Nếu là vậy, phiền phức không nhỏ rồi.

La Lương chỉ là một phó tổng quản, nếu đã kiến thức được thực lực của mình, nói vậy hắn cũng biết đưa ra lựa chọn…

La Dật rất rõ ràng, ‘Dật thiếu gia’ vì sao lại có thân phận thấp kém như hiện tại, một là vì phụ thân La Thiên Phong của hắn, nhưng cũng còn do thiên tư hắn có vấn đề…Thử nghĩ, nếu như hắn có thiên tư ngút trời, lúc này có được thực lực Triều Tịch Quyết tầng thứ tám… Bất kể phụ thân hắn có làm sao, địa vị của hắn liệu có thấp kém như hiện tại? Chỉ sợ đã sớm trở thành nhân vật hết sức trọng yếu của La gia rồi.

Dù sao hắn cũng là đích hệ La gia. Ngay cả nô bộc La gia, chỉ cần có thực lực đều có thể thăng chức rất nhanh, càng đừng nói tới là đích hệ…

Chỉ là hạng gia nô tầng thấp của La gia, nói vậy La Lương hẳn sẽ có lựa chọn sáng suốt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui