Kiệt đứng lên, chạy đuổi theo cái bóng dáng đó nhưng kết quả lại là con số 0. Kiệt buồn bã ngồi xuống một cái ghế gần đó. Từ xa có một cô gái tiến lại gần anh
-Chào anh đẹp zai – Cô gái đó nói rồi ngồi luôn lên lòng anh
Mặc dù Kiệt không thích kiểu này nhưng anh chưa bao giờ “thất lễ” với các cô gái
-Xin chào cô! Nhưng nếu cô không phiền thì cô đứng lên được chứ! Kiệt nói rồi nở nụ cười mê hồn quen thuộc
Sau đó, Kiệt cố gắng nói nốt chuyện với cô gái đó rồi đi ra chỗ đám bạn mình
Từ xa, có một cô gái đã nhìn thấy cảnh này và đang tức sôi máu
-Anh dám nói chuyện thân mật với cô gái khác sao? Anh chờ đấy, sẽ biết tay em! Chi nói xong thì bỏ đi luôn ra ngoài
=======Kết thúc bữa tiệc
-Này Triều! Đưa Ly về đi chứ? Kiệt giúp Triều
-OK- Triều trả lời vui vẻ
-Thế còn em thì sao? Kì quay sang nhõng nhẽo với Triều
-Để tôi đưa cô về – Kiệt nói
-Thôi cũng được. Rất hân hạnh khi được làm quen với một hotbot khác – Kì nói và nở nụ cười
-Rất hân hạnh được làm quen với bạn của Ly và Nhi. Nào chúng ta về chứ! – Kiệt nói và đi ra mở cửa xe cho Kì
-Rất cảm ơn anh – Kì nói rồi bước vào xe
………………………………………………..
Trong xe của Triều và Ly
-Sao em lại không muốn người khác biết anh là bạn trai của em? – Triều quay sang hỏi Ly
-Tại vì… tại vì…. Ly ấp úng trả lời
Triều tấp xe vào lề đường rồi dừng lại nói chuyện với Ly
-Sao em không trả lời anh. Hay là em không yêu anh – Triều buồn bã nói
-Không! Không phải. Em rất yêu anh nhưng mà em chưa chuẩn bị tâm lí – Ly e thẹn trả lời
-Chỉ cần em yêu anh là đủ rồi. Anh cũng rất yêu em! Nói rồi Triều đặt lên môi Ly một nụ hôn. Tuy chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nó chứng tỏ được tình yêu của Triều dành cho Ly
-Thôi được rồi! Anh thích làm gì thì cứ làm đi nhưng mà đừng biểu hiện tình cảm thái quá nha – Ly nói rồi nở nụ cười hiền
=========Quay lại đôi Kiệt – Kì
-Này anh! Chúng ta khoan đi về được chứ? Kì quay sang nói phá vỡ không gian yên tĩnh
-Được thôi! Chúng ta đi đâu bây giờ? Kiệt cũng hưởng ứng ý kiến của Kì vì bây giờ có về nhà cũng rất chán
-Ừm… Chúng ta đi bar nha – Kì suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến
-Cũng không tồi. Sẽ đến bar New Life quen thuộc của tôi được chứ
-Ok
Trên đường đi, Kiệt rất chăm chú nhìn đường vì vậy đã để ý thấy một chiếc xe đang đi theo mình. Kiệt nghĩ “Nếu anh đoán không nhầm thì chiếc xe đó là của em. Em sẽ biết tay anh vì cái tội dám bỏ anh mà đi. Mặc dù tôi không thích cô lắm Kì à nhưng lần này thực sự rất cảm ơn cô” Kiệt nói xong rồi nhếch mép cười bí hiểm
=======Tại bar New Life
-Lâu lắm mới đến bar này. Vui thật – Kiệt nói
-Này anh! Chúng ta ra uống chút gì chứ?
-Được thôi
…………………………………..
-Chúng ta ra nhảy chứ?Kiệt nói rồi đưa tay ra mời Kì
-Lâu lắm rồi tôi mới nhảy đó. Được lời mời của anh chàng đẹp zai thì tôi sẵn sàng đồng ý
Thế rồi Kiệt cùng Kì ra nhảy. Kiệt cố gắng làm cho hai người nổi bật nhất trên sàn nhảy để một người có thể để ý đến
-Anh tưởng làm như vậy có thể dụ em ra sao? Chi nói rồi lại nâng một ly rượu lên uống
Đối với Kiệt thì một lúc sau không có động tĩnh gì nên anh biết rằng Chi thật khó lòng để có thể dụ ra như thế nên anh đổi sang phương án B
Kiệt nói thầm vào tai Kì: Này! Anh thấy hai chúng ta đều là Hotgirl à hotboy nên hai chúng ta chơi một trò nhé
-Trò gì vậy?
-……………………… – Kiệt nói nhỏ vào tai Kì
Lần này em mà không ra thì anh nghĩ em bỏ chồng rồi đấy!
=============Tại một căn phòng Vip
-Sẵn sàng chưa nào cô bạn – Kiệt nói thầm vào tai Kì
-Anh cũng hay ghê. Trò này cũng nghĩ ra được! Nói rồi cả hai cùng tách nhau ra nhảy và xem xem ai là người có bạn nhảy quấn hút nhất
…………………………………………………..
-Kiệt à! Em biết anh lắm trò nhưng đừng dở mấy trò tốn sức này nữa – Chi nói rồi lắc đầu chịu thua với ông chồng trẻ của mình
Sau một lúc mệt nhọc trên sàn nhảy thì Kiệt cũng bắt đầu chịu thua bà vợ của mình và thôi không chơi nữa
-Này! Tôi mệt rồi! Chúng ta đi ăn rồi về thôi – Kiệt ra nói với Kì
-Tôi cũng mệt rồi. Chẳng hiểu chơi trò này làm gì nữa. Chán ngắt – Kì nhăn mặt nói
-Thì tôi thấy thế nên không chơi nữa còn gì. Mà cô đi ăn với tôi không? Coi như đền bù sức lực cho cô
-OK
Nói rồi Kì cùng Kiệt đi đến nhà hàng MEYA (Nhà hàng 5* đó )
-Anh thật là khéo chọn nhà hàng này đẹp thiệt. Tôi chưa đến bao giờ – Kì đúng là phục Kiệt vì cái gì cũng biết được
-Chuyện. Tôi mà lại. Vào thôi
…………………………………..
-Cô ngồi đợi tôi một lúc nha – Kiệt nói xong rồi bước ra ngoài một lúc
Vừa chỉnh chu lại trang phục anh vừa mỉm cười (Trương Bảo Chi, để anh coi lần này em có chịu ló mặt ra ko? Trốn anh hả? Hahaha, để coi anh ngồi ăn vui vẻ với cô gái này, em sẽ làm gì? Mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây!) Rồi Kiệt lại đi vào ngồi cùng Kì
Kiệt ra hiệu cho người đem thức ăn và rượu đã đặt trước lên, Kì nhìn Kiệt rồi cười tươi. Dù anh vẫn mỉm cười đáp trả, anh thầm nghĩ (chiêu bài tán gái xem ra vẫn chưa bị lục nghề thì phải), nhưng mục tiêu chính vẫn phải được ưu tiên chứ, Kiệt cố tình quay sang trò chuyện vui vẻ với Kì, anh muốn làm cho cô ta nghĩ mình đã gây được sự chú ý của anh:
-Thức ăn vừa miệng chứ Nhã Kì?
-Uhm. It’s so delicious! Kiệt, anh thật là người có phẩm vị!
-Cô quá khen rồi, chỉ là nhà hàng này có một đầu bếp giỏi thôi!
-Nhưng người có phẩm vị mới biết tìm đến nó, ko phải sao? Kiệt lại mỉm cười lịch sự (thật nhạt nhẽo, sao lại tâng bốc người khác lên theo cái cách cũ rích … nhàm chán hết sức, vợ à, sao em còn chưa chịu xuất hiện thế?). Kì lại lên tiếng thì thấy Kiệt có vẻ lơ mình đi:
-Kiệt àh, anh rủ tôi đi ăn thế này mà lại đeo nhẫn sao? Thật ko hay tí nào đấy! Cô ta vờ hờn dỗi và … Bỗng mặt Kiệt hơi tái, anh bắt đầu cảm thấy lạnh xương sống, tay anh bắt đầu lành lạnh và đổ mồ hôi, bụng anh hơi đau và hình như thức ăn ko ổn lắm, nhưng anh đảo mắt khắp cả dãy bàn,mọi người đều ko sao cả. Đây là một nhà hàng danh tiếng, ko thể lại có chuyện sơ suất như vậy được, nhưng quả thực anh đang rất đau bụng. Kiệt đành mạn phép ra về trước khi ko thể đi nổi nữa, anh nhanh trí bấm số khẩn cấp cho Phong rồi cúp máy, đúng như Kiệt đoán Phong nhanh chóng gọi lại và chỉ chờ có thế:
-Ồ tôi xin lỗi, rất xin lỗi nhưng tôi bận bây giờ … Tôi biết …. Nó thực sự quan trọng nên tôi nghĩ phụ nữ đẹp sẽ không để cho tâm trí tôi đi! Ok, tạm biệt, tôi sẽ gọi cho bạn khi tôi đến.. Vội cúp máy khi đầu dây kia Phong vẫn đang ú ớ ko hiểu Kiệt nói gì, anh quay sang cố gắng hết sức giữ cho gương mặt thật bình tĩnh, nhìn Kì và nở nụ cười quyến rũ:
-Xin lỗi cô vì công việc đột xuất! Hân hạnh tối nay được dùng cơm cùng các quý cô xinh đẹp Kì đây. Cô cứ dùng ngon miệng nhé! Chúng ta sẽ gặp lại vào ngày đẹp trời và gần nhất. Khó khăn hoàn thành câu nói, Kiệt cố gắng trở ra xe và nói với tài xế của mình:
-Mời bác sĩ đến nhà ngay! Điện thoại lại reng, và người đó ko ai khác là Phong:”Này, cậu ổn chứ, tớ lo cho cậu quá! Chuyện gì vậy?”
==========Trở về với Chi
Sao chồng lại bỏ đi nhỉ? Mà hình như chồng định từ bỏ rồi hay sao ý? Thôi đi theo xem sao? – Nói rồi Chi liền ra nhà xe và đi theo Kiệt
Không hiểu chồng trở cô ta đi ăn làm gì thế không biết? Chồng hay thật đó. Không nghĩ đến mình mà lại trở con nhỏ đó đi ăn. Bực thật. Thôi đi về – Nói xong Chi đi về nhà luôn
=======Trở lại với Kiệt
Kiệt thở dốc nói: “Giờ đau lắm, ko nói nữa, lát tớ đỡ hơn tớ sẽ gọi ngay cho cậu, ok, gặp lại cậu sau!”
===========Tại nhà Kiệt
Anh chàng tài xế lo lắng hỏi bác sĩ khi ông vừa khám cho Kiệt xong, anh vừa tiễn bác sĩ ra ngoài thì một người đã chụp ngay tay anh ta, dù khá bất ngờ nhưng vì đã bị hù 2 tuần nay nên anh chàng ko còn giật mình mà quay sang cuối chào lễ phép:
-Chào cô chủ?
-Nam, anh ko phải khách sáo với em như vậy, cứ gọi em Chi là được, nhưng tuyệt đối ko được lỡ miệng trước mặt Kiệt đó! Nam cười nhẹ và đáp lại, anh cảm thấy thật thú vị khi cô cậu chủ như đang chơi trò cút bắt vậy, anh gật đầu và mỉm cười với Chi. “Anh Kiệt sao rồi, lúc nãy em thấy mặt anh ấy tái lắm! Chỉ là thuốc làm rối loạn tiêu hóa thôi mà, sao trông anh ấy có vẻ mệt vậy?”
-Bác sĩ bảo vì thành phần của thuốc bị kích ứng với loại rượu đỏ mà cậu chủ uống cho nên mới gây ra tình trạng đau bụng dữ dội và sốt cao.
-Nghiêm trọng vậy sao? Sao bây giờ? Nhìn gương mặt sắp khóc của Chi mà Nam khẻ mĩm cười:
-Ko sao đâu mà, Chi đừng lo, cậu chủ đã uống thuốc rồi nhưng tối nay chưa kịp ăn gì cả nên bác sĩ bảo cậu ấy cần ăn cháo! Anh đang định đi mua!
-Ko, anh về nhà nghĩ đi! Em sẽ nấu cho anh ấy và đem sang! Tối nay em sẽ chăm sóc cho Kiệt!
-Nhưng tối rồi em chạy qua chạy lại như vậy ko an toàn, dù hai nhà gần nhau nhưng vẫn ko chắc ăn lắm! Àh, trong bếp có thức ăn mà, Chi vào nấu luôn đi, sáng hẵng về!
-Ơ, em cứ tưởng Kiệt ko nấu ăn?
-Cậu chủ sợ ra đường, cậu ấy bảo thấy người ta nắm tay nhau trên đường làm cậu ấy buồn lắm nên cậu chủ đều tự làm thức ăn và ăn tại nhà! (Chồng àh, anh cô đơn sao? Em … em …. ) “Thôi em vào nhanh đi, ngoài này lạnh lắm! Có em chăm sóc cậu chủ thì anh cũng yên tâm, anh về nhé! Mai anh sẽ đến sớm! Chi cuối chào Nam và nhanh chóng đi vào nhà!
Không phải lần đầu tiên Chi bước vào căn nhà này và cô ko hề có cảm giác lạ lẫm nhưng bây giờ bất ngờ hơn trong phòng đầy hình của cô, cô bắt đầu thắc mắc tại sao mà mình có nhiều hình thế. Chi mỉm cười thích thú rồi nhìn anh đang nằm trên giường trong tình trạng hôn mê và nói:
-Người gì đâu mà ngốc thấy sợ! Nói rồi cô bắt đầu đi vào bếp và lục lọi đồ đạc để nấu cháo. Sau một tiếng đồng hồ loay hoay thì Chi cũng cho ra lò được món cháo thịt bằm nóng hổi, cô từ từ đi lại phía Kiệt và đặt chén cháo lên chiếc tủ đầu giường. Chi bắt đầu có thời gian ngắm nhìn gương mặt của anh, nó vẫn như ngày nào (người gì đâu mà ngày càng đẹp vậy? Trách sao con gái cứ nhè anh mà quấn lấy!), nghĩ vậy Chi càng thấy bực hơn, cô đưa tay tính béo mạnh vào má anh rồi lại sợ anh đau nên liền buông tay và xoa xoa chỗ đó, mà thật ra Chi đã nhéo cái nào đâu.
Kiệt từ từ mở mắt ra, đầu anh vẫn còn choáng váng bởi cơn đau và tác dụng từ thuốc, anh lờ mờ mở mắt nhưng mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt đến mức Kiệt chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mờ mờ mà thôi. Cổ họng anh khô ran, đôi mắt cay xè và người ko còn chút sức lực. Thoáng giật mình khi thấy Kiệt mở mắt, Chi gần như vụt chạy nhưng cô nàng tinh ý đã nhanh chóng phát hiện ra hình như Kiệt vẫn ko nhận ra sự có mặt của mình. Hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, Chi lại ngồi xuống chiếc giường và bắt đầu cầm chén cháo lên, cô mút một muỗng nhỏ và nhẹ nhàng thổi nguội và từ từ đút nó cho Kiệt.
Quá mệt mỏi để phản ứng nhưng cái bụng hầu như trống trơn từ chiều cùng với hương thơm của gạo và vị ngon của thịt với một ít hành đã làm cho Kiệt ngoan ngoãn thưởng thức nó, đôi mắt nặng trĩu buộc anh nhắm lại nhưng tiềm thức vẫn thúc giục Kiệt cảm nhận hương vị ấm áp và ngọt ngào của nó. Anh cảm nhận được chén cháo kia đã lấp đầy cơn đói cũng như sự khó chịu trong dạ dày, thật ấm và dễ chịu! Một lúc sau, anh lại cảm nhận vị đắng của một thứ chất lỏng nhưng ngay đầu lưỡi anh lại cảm nhận sự ngọt ngào của một vật gì đó mềm và ấm áp. Là đôi môi, một đôi môi ko xa lạ, thứ cảm giác vẫn nguyên vẹn như ban đầu đang từ từ xâm chiếm Kiệt, đôi môi kia như một thứ ma thuật đã biến chất thuốc đắng ngét trở nên ko vị và từ từ chuyển sang vị của mật ong. Kiệt ước sau nó đừng mãi ngừng lại, hỡi đôi môi kia hãy tiếp tục ở lại bên anh, nhưng một hồi sau nó lại rời xa anh và Kiệt cảm nhận một làn nước ấm lại tràn đến. Cơn buồn ngủ một lần nữa xâm chiếm lấy anh, nhưng ko khó chịu như ban đầu, nó như một vị thần đang nhẹ nhàng đưa anh vào giấc ngủ, thật nhẹ nhàng và đầy mê hoặc. Ko biết từ bao giờ anh đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng phảng phất đâu đây là sự tiếc nuối về một cái gì đó mà bản thân Kiệt cũng đang mơ hồ….
-Cậu chủ, cậu chủ …. Tiếng của Nam vang lên và Kiệt cảm nhận rõ Nam đang lay tay của Kiệt và cố đánh thức anh “Cậu chủ, cậu phải dậy để uống thuốc, bác sĩ dặn sáng 7h thì cậu phải uống thuốc …”
-Uhm… Tôi mệt quá! Thuốc để sau đi! Kiệt nói trong tình trạng ngáy ngủ nhưng đầu óc đã bớt quay vòng vòng như tình trạng hôm qua, và Nam biết chỉ có cách này mới có thể thuyết phục Kiệt dậy và ngoan ngoãn uống thuốc, anh hắng giọng và nói:
-Cậu chủ, cậu ko muốn biết vì sao đêm qua đột nhiên mình lại bị vậy sao? Câu nói làm Kiệt bừng tĩnh, đầu óc của anh bắt đầu hoạt động lại và người đầu tiên có thể giúp anh hiểu được cái quái gì đang diễn ra là tên Phong …
-Nam, đưa tôi điện thoại!
-Cậu chủ dậy ăn sáng và uống thuốc trước đã, nếu ko lát sẽ ko có sức đi làm rõ đâu ạ! Kiệt gật gù vì anh biết Nam nói đúng, anh bắt đầu lò mò ngồi dậy và dùng chén cháo Nam vừa đưa, một hương vị quen thuộc len lỏi trong các giác quan của anh và bắt đầu kích thích trí nhớ của Kiệt. Anh từ từ thưởng thức hết chén cháo vì nó thật sự rất ngon và cũng vì nó đang giúp anh từng bước khơi gợi những tiềm thức đêm qua. … Kiệt đưa chén cháo ko lại cho Nam và hỏi một cách khôn ngoan:
-Cháo ngon quá, chiều nay tôi muốn ăn nữa. Anh tinh ý phát hiện sự thay đổi rất nhanh trên nét mặt của Nam, anh cũng khẻ mĩm cười và anh tin chắc rằng Nam ko thể nào phát hiện được. Nhưng Kiệt cũng khá khâm phục câu nói láo ko chớp mắt của anh:
-Cháo do nhà hàng đem đến để xin lỗi việc đêm qua, nhưng nghe bảo do đầu bếp của họ nấu và người này vừa mới về hưu ngày hôm qua! (Trời Nam ơi mày điên rồi, trí thông minh thường ngày ở đâu mà phát ngôn thiếu suy nghĩ thế. Haiz, cứ mỗi lần nói chuyện với cậu chủ là cứ y như rằng ko tài nào nói dối được, cô Chi àh, cô làm khó tôi rồi! Hai tuần nay vẫn sóng yên biển lặng tự nhiên sao hai vợ chồng phá nhau làm chi cho bây giờ Nam tôi tự đưa vào thế kẹt thế này. Chết rồi cậu chủ bắt đầu nhìn tôi và tôi biết chắc ý của ánh nhìn đó … làm sao đây?)
(Nam àh, tôi biết tính anh sẽ ko thể nói dối đâu vì lời nói dối của anh thật là tệ hết sức! Sự khôn khéo thường ngày của anh đâu hết rồi? Haha, chắc do quen biết người vợ bé nhỏ của tôi nên bị lây bệnh ngốc của cô ấy rồi đúng ko? Anh yên tâm, tôi ko làm khó anh đâu vì tôi vừa có một kế hoạch thú vị hơn, tôi sẽ tự tìm ra chân tướng việc này và buộc “hung thủ giấu mặt” phải tự ra “đầu thú”.)
-Nam, đưa thuốc cho tôi, tôi đi đây có chuyện. (Thật buồn cười khi thấy Nam thở phào nhẹ nhỏm, có lẻ anh ấy tin rằng tôi ko nghi ngờ câu nói lúc nãy, Nam àh, bệnh ko làm não của tôi bị hỏng đâu do vậy anh đừng có mơ là tôi sẽ tin nhé! Chỉ là tôi giã vờ thôi, người thông minh luôn làm vậy mà!) Khi Nam đi rồi thì Kiệt cũng bắt đầu ngồi dậy và đi đến chiếc điện thoại của mình, anh bấm số và gọi cho một người quan trọng, tiếng chuông đổ ko lâu thì đầu dây bên kia bắt đầu la lối:
-Ya, thằng kia, sao giờ mới gọi hả? Lo chết đi được.
-Cậu bắt đầu thói quen la hét bao giờ vậy?
-Lại còn cười, tự nhiên hôm qua gọi, nói một tràng rồi cúp máy tỉnh bơ!
-Hôm qua bị đầu độc! Kiệt nói tỉnh bơ và anh đột nhiên cười lớn sau câu nói của mình, còn Phong thì giọng nói lộ rõ sự lo lắng:
-Cái gì? Tên nào dám? Giờ cậu sao rồi? Aihz, nói cho tớ biết, tớ sẽ tìm hắn trả thù cho bạn của tớ!
-Được rồi, được rồi, sao lại nóng quá vậy?
-Cậu còn đùa được sao? Mà khoan, sao bị đầu độc mà giọng khỏe thế, lại còn có vẻ khá vui vẻ nữa? Chi … Mặt Phong xanh méc khi biết mình đã lỡ lời nên vội vàng chuyển hướng, “Chi, em ấy sẽ lo lắm nếu biết cậu ko khỏe đó Kiệt!”
-Oh vậy sao? (Ack sao thằng này nó tỉnh quá vậy? Bình thường mà nghe đến Chi là nó nhảy dựng lên mà, sao hôm nay nó tỉnh quá vậy? Phong thầm nghĩ. Thôi kệ phải bình tĩnh ko thì lộ mất, á Nhi)
-Kiệt àh, Nhi vào rồi, tớ phải đưa cô ấy đi dự tiệc, thôi vậy nhé! Bye!
-Thằng này, lúc nào cũng vợ …. Thôi kệ cậu, tớ cũng có việc phải giải quyết với vợ của tớ! Hahaha! Mọi chuyện thú vị sắp bắt đầu và (Kiệt đưa tay trái của mình lên, nhìn vào chiếc nhẫn của mình và hôn lên đó!) “vợ yêu, anh mới phát hiện một công dụng của nó đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...