Yoon Hee cầm theo cây cung và bó tên mà Sun Joon đã chọn cho cô, bước vào Phi Thiên đường. Trong Phi Thiên đường lúc này hầu như không có một ai. Thi thoảng mới thấy vài viên thư lại, quản nô tình cờ đi ngang qua. Yoon Hee nhớ lại lần cùng Sun Joon vật lộn để chen được vào đây. Khi đó cô không hề nghĩ mình sẽ trở thành nho sinh Sung Kyun Kwan như hiện giờ. Nhưng cũng có một điều không khác gì lần đó, Yoon Hee vẫn phải đóng vai một người đàn ông trước mặt Sun Joon.
Sau khi gắn dây cung cho Yoon Hee, Sun Joon gắn cả dây cung ình. Trong Phi Thiên đường có ba tấm bia. Chàng cố định tay áo bằng hai chiếc băng cổ tay, rồi giương cung ngắm tấm bia nằm giữa. Yoon Hee vừa đeo băng cổ tay vừa nhìn theo chàng. Không biết có phải vì bờ vai mở rộng và tư thế đứng của chàng hay không mà nhìn Sun Joon cao lớn khác hẳn mọi lần. Bất giác mặt Yoon Hee đỏ ửng lên giống hệt ban nãy. Rõ ràng chàng đang mặc quần áo rất chỉnh tề, nhưng đột nhiên lại biến thành khỏa thân. Cả phần mông cũng hiện rõ đến từng chi tiết. Yoon Hee mau chóng hiểu ra đó chỉ là ảo giác do trí nhớ của mình tạo ra. Cô tự mắng mình đen tối, cố lắc đầu thật mạnh để xua tan hình ảnh đó, nhưng nó đã in sâu vào trí óc thì rất khó để biến mất.
Sun Joon không hề biết mình đang bị lột trần trong trí óc Yoon Hee, chàng hoàn toàn tập trung kéo mạnh dây cung. Mũi tên bay đi, ghim chính xác vài bia ngắm như để chứng minh cho việc chàng đã luyện tập bắn cung từ lâu lắm rồi. Sun Joon lại rút thêm một mũi tên khác. Rồi như một người đang kính cẩn cầu nguyện, chàng nhẹ nhàng giữ lấy cánh cung và kéo căng dây. Hình ảnh chàng cởi trần trong đầu Yoon Hee ngay lập tức bị phong thái uy nghiêm ấy thổi bay. Thay vào đó là ánh mắt hướng về bia ngắm không chút xao động của chàng.
Sau khi bắn xong mười mũi tên, Sun Joon dừng lại lau mồ hôi trên trán. Yoon Hee vốn nghĩ bắn cung chỉ là một thú vui nhẹ nhàng, nên khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Sun Joon, cô cảm thấy rất lạ. Nhưng sau khi trực tiếp lắp tên, kéo dây cung, Yoon Hee đã hiểu ra đây không phải là chuyện mất sức bình thường. Đàn ông còn như vậy, chẳng trách cánh tay phụ nữ yếu ớt của Yoon Hee cứ run lân từng chập. Yoon Hee đang cố hết sức để kéo dây cung thì Sun Joon bước ra phía sau, vòng tay giữa lấy hai cánh tay cô, nhẹ nhàng nói;
“Đừng cố quá, sức cậu đến đâu thì chỉ cần kéo đến đó thôi.”
Ngay khoảnh khắc hơi ấm từ Sun Joon truyền đến cánh tay mình, Yoon Hee như mất hết toàn bộ sức lực, dây cung cô vật vã kéo nãy giờ lại trở về trạng thái ban đầu. Sun Joon nắm lấy hai vai Yoon Hee, mở rộng ra và nói:
“Khi bắn cung, cậu không nên kéo dây cung ngay.”
“Vậy thì phải làm thế nào?”
Hai bàn tay đang giữ vai Yoon Hee đột nhiên chuyển xuống bụng và lưng cô rồi ấn mạnh từ cả hai phía.
“Bắn cung là một phần trong Lục nghệ mà bất kỳ nho sinh nào cũng phải thành thạo. Đầu tiên cậu phải có tư thế đúng, đồng thời phải tập trung tinh thần. Nếu như không làm được hai bước này thì không thể gọi là bắn cung.”
Đầu óc Yoon Hee còn đang rối tinh rối mù vì tay Sun Joon chạm vào người mình, thì lại thêm cẳng chân chàng luồn vào giữa hai chân cô. Toàn thân Yoon Hee cứng đờ không còn cảm giác. Sun Joon vừa dùng bàn chân mình đẩy chân Yoon Hee giạng ra hai bên vừa nói:
“Cậu phải mở hai chân ra rộng bằng vai…”
Chàng hơi tựa hông vào Yoon Hee, áp một bên thái dương mình vào thái dương Yoon Hee, rồi dùng tay giữ bên thái dương còn lại của cô điều chỉnh hướng nhìn về phía bia ngắm.
“Ngắm bia có thể giúp cho đôi mắt mệt mỏi vì sách vở sáng hơn, nhưng mà…”
Vừa nói chàng vừa đưa tay lên mi mắt.
“…Nếu cậu nhắm tịt cả hai mắt như vậy thì không có tác dụng gì đâu. Khi ngắm bia dù chỉ nhắm một mắt thôi cũng không được.”
Nói đến đây thì đột nhiên Sun Joon khựng lại. Khi đứng gần, mùi hương tỏa ra từ người Yoon Hee rất khác những người đàn ông bình thường. Thứ mùi không phải do cố tình bôi lên, cũng không giống thứ mùi tự nhiên vốn có của đàn ông, khiến chàng cảm thấy dễ chịu. Dĩ nhiên chàng không thể hiểu được lý do tại sao. Sun Joon cố xua mùi hương ấy ra khỏi đầu mình, đưa tay giữ lấy cổ tay đang cầm tên của Yoon Hee, hướng cánh tay cô về phía bia. Rồi chàng hướng dẫn động tác tay cho cô, cho tên lên dây cung và nói:
“Cậu thử kéo dây cung đi. Không phải kèo bằng lực cổ tay, phải dùng bụng, ngực, và phần cơ trên cánh tay…”
Bàn tay của Sun Joon không biết tự lúc nào đã di chuyển lên ngực Yoon Hee.
“Hãy nghĩ rằng trong trái tim, trong lá phổi cậu chứa đầy máu và khí tươi, không chút bụi bẩn, rồi lấy hơi thử xem.”
Trong khi giải thích, lòng bàn tay chàng vô tình chạm vào ngực Yoon Hee. Trước khi cô kịp giật mình, chàng đã vội để tay ra chỗ khác.
“Khi đã kéo hết dây cung, hãy nín thở và buông dây, ũi tên bay về phía bia. Sau đó hạ cung xuống, tống hết những khí độc trong người mình ra, vậy là được rồi.”
Yoon Hee tập trung làm theo lời chàng nói, bắn đi một mũi tên. Sun Joon đứng lui lại, cách cô một khoảng. Nhưng ánh mắt và giọng nói chàng bối rối một cách kỳ lạ. Chàng nắm chặt tay lại, rồi từ từ lỏng tay ra nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Cơ thể mà chàng vừa chạm vào khi nãy cực kỳ mềm mại. Từ vai, cánh tay, lưng, bụng đến cả phần ngực, đều rất khác với cơ thể những người đàn ông bình thường.
Sun Joon không tài nào hiểu được sự kỳ lạ ấy, chàng hắng giọng, bối rối vặn hai bàn tay vào với nhau. Cuối cùng chàng tự trấn an mình bằng kết luận, là do Yoon Sik vốn không được ăn uống đầy đủ nên da thịt mới mềm như vậy.
Mũi tên đầu tiên Yoon Hee bắn hoàn toàn lệch bia, rơi một cách yếu ớt xuống mặt đất. Vốn chỉ nghĩ bắn cung là trò giải trí, Yoon Hee thật không ngờ nó lại khó và tốn sức hơn cô tưởng nhiều. Cô tiếp tục đưa tên lên dây cung, quyết tâm ít nhất cũng phải bắn trúng bia được một lần.
“Cậu không nên vừa kéo dây cung vừa nghĩ đến việc nhất định phải bắn trúng bia.”
Yoon Hee bất ngờ vì suy nghĩ của mình bị đọc thấu, cô buông dây cung, quay người lại. Sun Joon thoải mái nhìn vào bia ngắm, nói:
“Cậu hãy dồn hết những lo lắng và giận dữ trong lòng vào mũi tên. Nếu cậu nhắm vào bia bằng ngạo khí, thì những giận dữ sẽ dồn hết lên gáy. Bắn cung không phải là để sinh bệnh, nên cậu phải tĩnh tâm khi đứng trước bia.”
Yoon Hee lần nữa xoay người về phía tấm bia, điều chỉnh lại tư thế của mình. Cô cố gắng xua hết mọi buồn phiền lo lắng trong đầu, từ từ kéo căng dây cung. Cứ mỗi mũi tên bay đi, lòng cô lại nhẹ nhõm hơn một chút, thì ra đây chính là điều Sun Joon muốn nói. Nhưng vẫn chưa có mũi tên nào bắn trúng bia cả. Yoon Hee xấu hổ nói:
“Hình như tôi tĩnh tâm hơi quá rồi. Hoặc là do tấm bia nhỏ quá.”
“Chậc chậc, đáng thương quá. Bắn từng ấy tên thì ít nhất cũng phải trúng một phát đi chứ.”
Kiểu nói chuyện này rõ ràng là của Jae Shin. Yoon Hee vừa quay lại đã thấy gã nheo mắt nhìn vào giữa thân cô với ánh mắt hết sức tinh quái.”Sao huynh lại nhìn tôi như thế?”
“Ta nghe nói dương vật của ngươi cũng thuộc hàng đệ nhất thiên hạ?”
Rốt cuộc gã ta lại đang nói nhảm cái gì nữa đây? Dương vật, thì rõ ràng là thứ đó của đàn ông rồi. Nhưng Yoon Hee làm sao có thứ đó, sao có thể “đệ nhất thiên hạ” được? Trong đầu cô lúc này rối rung rối mù các suy nghĩ bất an, nhưng vẫn không hiểu gì. Cô quay sang nhì Sun Joon như để tìm lời giải đáp thì vừa hay bắt gặp chàng đang đứng cười một mình.
“Huynh ấy nói cái gì mà đệ nhất thiên hạ? Rốt cuộc là ý gì…?”
Yoon Hee thận trọng hỏi nhỏ, nhưng Sun Joon vô tư giải thích:
“Kiệt Ngao huynh nói về chuyện chiếc váy lót lụa tối qua ấy mà.”
Yoon Hee suy nghĩ. Chiếc váy lót lụa và dương vật, có liên hệ gì với nhau? Rồi cô dần dần hiểu ra phản ứng và những lời nói kỳ lạ của các nho sinh tối qua. Cả ý nghĩa của dòng chữ được viết trên chiếc váy lót nữa. Yoon Hee định xua tay nói với Sun Joon rằng mọi chuyện không phải như chàng đang tưởng tượng đâu, nhưng Sun Joon đã đi về phía những tấm bia để nhặt đống mũi tên về. Yoon Hee có thời gian bình tĩnh hơn để suy nghĩ. Nếu tất cả mỗi người đều đã tin chuyện đó là thật, thì cô cũng không cần cố gắng giải thích làm gì nữa. Chuyện này có thể xua tan đi những nghi ngờ về ngoại hình của cô, khẳng định Kim Yoon Sik là một nam tử hán. Rõ ràng ánh mắt những nho sinh trong trường nhìn cô khác hẳn kể từ tối hôm qua. Tranh thủ lúc không có Sun Joon, Yoon Hee giả vờ ra vẻ kiêu ngạo nói:
“Ha ha ha, mặc dù trông tôi yếu ớt, nhưng nơi không ai nhìn thấy thì lại rất đàn ông đấy.”
Jae Shin đưa mũi tên gắn vào dây cung vừa mang đến, khiêu khích:
“Nếu ngươi tự tin như vậy, thì để đêm nay chúng ta thử thưởng lãm xem sao.”
Yoon Hee nhận ra mình đang bị chế nhạo. Cô liền đưa hai tay chống hông, hất cằm lên, cố nói thật to cho giống đàn ông:
“Nếu huynh là con gái thì tôi rất sẵn lòng. À, nhưng cho dù có là con gái, nếu không phải mỹ nhân cỡ như Điêu Thuyền thì tôi cũng không chấp nhận đâu. Đã được mỗi người công nhận là thiên hạ đệ nhất, làm vậy chẳng phải rất mất giá sao?”
Jae Shin ngạc nhiên, liếc nhìn cậu nhóc đang cố ra vẻ trước mặt mình. Cứ tưởng cậu ta là loại người ngây thơ hay xấu hổ, không ngờ còn biết đáp trả không chịu thua ai, trông cậu ta thế này Jae Shin lại cảm thấy rất đáng yêu. Jae Shin tay tra tên. Kéo cung nhưng không nhắm vào bia, mà lại hướng theo Sun Joon. Sun Joon không hề biết việc mình đang là đích ngắm, vẫn tiếp tục nhổ những mũi têm đang găm trên tấm bia. Mất một lúc sau Yoon Hee mới phát hiện chuyện gì đang diễn ra.
“Huynh định làm gì vậy… Á!”
Yoon Hee chưa kịp ngăn cản lại thì mũi tên trong tay Jae Shin đã lao đi cùng với tiếng thét của cô. Mũi tên cắm thẳng vào bia, chỉ cách Sun Joon một khoảng rất ngắn. Sau khi chắc chắc Sun Joon không bị thương, Yoon Hee mặt tái xanh quay sang giật mạnh cây cung ra khỏi tay Jae Shin, hét lớn:
“Huynh điên rồi sao? Sao lại có thể nhắm tên bắn thẳng vào người khác như thế chứ?”
Jae Shin vẫn không thay đổi nét mặt, cười cười nói:
“Đây là cơ hội duy nhất để ta có thể giết được tên lãnh đạo tương lai của Lão luận.”
“Huynh nói gì? Huynh đùa quá trớn rồi đấy!”
“Không phải lo. Ta có phải kẻ mất trí đâu. Chẳng lẽ lại vừa giết hắn vừa hô lên cho thiên hạ biết? Nhân thời gian hắn còn ở Sung Kyun Kwan, ta phải thật lặng lẽ trừ khử…”
“Huynh là kẻ mất trí, không sai đâu! Cả tên hiệu cũng là Ngựa Điên kia mà.”
“Nếu không làm vậy, chẳng lẽ để cho bàn tay đẹp đẽ kia siết cổ chúng ta trước sao? Ngươi có phải người Nam nhân không đấy?”
Yoon Hee nhìn Jae Shin với ánh mắt oán hận. Không cần gã nhấn mạnh, cô cũng biết chuyện này là sự thật. Jae Shin nghiêm mặt, nói thầm như thể đang cùng Yoon Hee thực hiện âm mưu ám sát ai đó:
“Ngươi vào đây học để làm gì?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tình huống lúc này?”
“Dù có viện ra cớ này cớ nọ, thì lý do vào cái chốn chết tiệt này cũng chỉ có một mà thôi, chính là vì muốn đỗ đạt khoa cử, giữ một chức quan trong triều. Nếu chỉ muốn làm quan ở một vùng quê nào đó thì ở cái trường này thiếu gì người đủ khả năng.”
“Nếu huynh muốn làm quan như vậy, chỉ cần chăm chỉ học hành là được thôi mà? Nếu muốn giết người để giành địa vị, thì huynh không nên, mà cũng không có tư cách làm người học chữ thánh hiền!”
“Chăm chỉ học hành? Đồ ngu ngốc. Chức quan trong triều nhiều lắm sao? Sau khi đám Lão luận giành hết, thì còn lại cho chúng ta được mấy phần? Tuy đương kim hoàng thượng đang hạn chế bớt tầm ảnh hưởng của Lão luận, nhưng ai mà biết được chuyện này có thể kéo dài đến bao giờ. Đến một lúc nào đó ngươi và ta, hai kẻ thuộc Nam nhân còn Thiếu luận, sẽ bị chính tên tiểu tử kia chém đầu cũng nên. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng ngay lúc này, Nam nhân và Lão luận cũng đang đối đầu với nhau sao?”
Yoon Hee cố nén khóc, cô nhìn thẳng vào mắt Jae Shin như đối diện với chính hiện thực, rồi nói:
“Nếu nói như huynh, vậy Thiếu luận và Nam nhân không bao giờ làm hại nhau sao?”
“Phải! Nếu đến một lúc đó ta và ngươi muốn lấy mạng nhau thì hẳn chúng ta đã phát điên rồi.”
“Bây giờ huynh cũng đủ điên rồi đấy! Huynh còn có thể điên hơn mức này nữa sao?”
Sun Joon góm tất cả những mũi tên đã bắn, chỉ để lại mũi tên của Jae Shin rồi bước về chỗ cũ. Jae Shin đang nổi giận, gã dùng tay chộp lấy chiếc cằm đang hất lên trời của Yoon Hee, kéo nó xuống.
“May là giờ ngươi đã biết ta điên. Nhưng nói gì thì nói, ngươi cũng hay thật đấy. Khi ở cạnh tên tiểu tử Giai Lang kia thì hiền lành ẻo lả như con gái, giờ lại mạnh mẽ nam tính hơn bất kỳ đàn ông nào. Đêm qua ta nói không phân biệt nam nữ là nói dối, nhưng kể từ lúc này thì hình như thật rồi đấy.”
“Còn tôi thì phân biệt theo từng người!”
Thấy đến phút cuối mà Yoon Hee vẫn không hề có ý khuất phục, Jae Shin cũng quyết không buông cằm cô ra. Nếu là kẻ khác, hẳn gã đã đấm cho vỡ mặt. Nhưng kỳ lạ là gã lại không thể làm thế với tên nhóc này. Trước cái miệng đang cãi lại kia, Jae Shin không muốn vung nắm đấm ra, mà muốn ập môi mình vào hơn.
Bước chân của Sun Joon đi về phía Yoon Hee và Jae Shin mỗi lúc một nhanh. Vì chàng phát hiện, tay Jae Shin đang bóp chặt lấy cằm của Yoon Hee. Thái dương chàng căng ra khó chịu. Sun Joon sải bước dài đến bên hai người, chụp lấy cổ tay Jae Shin rồi đẩy gã ra xa khỏi Yoon Hee. Sau đó bằng thái độ hết sức lịch sự và điềm tĩnh, chàng lên tiếng:
“Kiệt Ngao huynh đã ăn gì chưa?”
Sun Joon không hề nhận ra rằng chàng đang dồn rất nhiều sức vào tay mình. Dĩ nhiên, Yoon Hee cũng vậy, chỉ có Jae Shin biết điều này. Cổ tay gã bắt đầu tê rần vì máu không lưu thông được. Nhưng lòng tự trọng không cho phép gã thể hiện nỗi đau đớn ra mặt. Jae Shin mỉm cười trả lời như không có gì xảy ra:
“Trong phòng Nữ Lâm lúc nào cũng có thức ăn dự trữ đủ ba tháng, nên ta sang đó giải quyết cơn đói rồi.”
“Kiệt Ngao sư huynh, chẳng lẽ huynh không biết rằng dù có là cao thủ đi chăng nữa thì bắn tên trong khi có người đang đứng gần bia cũng là bất lịch sự sao?”
Jae Shin cho rằng đây chính là lý do Sun Joon bóp chặt tay mình như vậy. Nhưng dù có thế nào gã vẫn không giằng được tay ra. Tên mọt sách này cũng đáng nể thật. Đột nhiên Jae Shin nhớ lại cảnh Sun Joon hạ gục mấy tên giành chỗ chỉ với vài động tác vào cái ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Rõ ràng Sun Joon không phải là một gã thư sinh chân yếu tay mềm chỉ biết đến sách vở.
“Ngươi đang khiêu khích ta phải không? Cứ giữ chặt tay ta không buông là có ý gì?”
Lúc này Sun Joon mới nhận ra hành động của mình, vội vàng buông tay ra.
“Tôi không có ý gì đâu. Mong huynh không hiểu lầm…”
“Giờ học sắp bắt đầu rồi. Các ngươi mau đi đi. Ta bắn hết chỗ tên này rồi sẽ đi.”
Ngay khi hai người vừa cầm cung tên quay đi, Jae Shin liền nắm chặt tay mình rồi bật lên một tiếng thét không thành tiếng. Một dấu tay đỏ au hằn rõ nơi bị Sun Joon bóp chặt.
Yoon Hee quay người bước đi, cô vẫn còn tức giận. Những lời nói bạo lực của Jae Shin làm cô giận dữ, nhưng việc đó là sự thật không thể bàn cãi còn khiến cô bực bội hơn.
“Cái con người đó đúng là điên thật mà. Ngay cả tư cách là nho sinh cũng không có.”
“Tôi lại thấy huynh rất tốt.”
“Huynh suýt chút nữa thì bị gã ta bắn trúng rồi đấy.”
“Có hơi nguy hiểm thật, nhưng vẫn chưa trúng mà.”
“Gã ta cố tình nhắm vào huynh đó!”
Sun Joon khẽ lắc đầu, nói với giọng điềm tĩnh:
“Kiệt Ngao sư huynh là cao thủ bắn tên. Ngay từ đầu huynh ấy đã không hề có ý nhắm vào tôi. Nếu có chuyện đó thật thì tôi đã chết rồi.”
“Sao huynh biết gã ta là cao thủ chứ? Vừa rồi bắn trúng bia cũng có thể do gã ăn may mà thôi.”
“Là cảm nhận của tôi. Mũi tên đó cắm chính xác vào giữa hồng tâm. Hơn nữa trên bia ngắm ấy có vài dấu tên khác, cũng chỉ nằm ở giữa bia.”
“Ở đây đâu phải chỉ mình Kiệt Ngao huynh thôi đâu?”
“Ban nãy khi chọn cung ở Lục Nhất các, tôi có để ý thấy một cây cung. Tôi có cảm giác ai đó đã sử dụng cây cung này rất nhiều lần, nên không thể chạm tay đến được. Nhưng vừa rồi cây cung ấy lại nằm trong tay của Kiệt Ngao sư huynh. Theo tôi suy đoán, huynh ấy là một cao thủ mà cho dù bia ngắm cố định hay di chuyển cũng đều có thể bách phát bách trúng.”
“Dù có là cao thủ đi chăng nữa nhưng gã ta đúng là không giống nho sinh chút nào cả.”
“Trong Kinh lễ, Khổng Tử đã viết ‘Kẻ bắn tên nhắm gì mà bắn, bắn với tư cách gì? Chỉ bắn theo âm thanh mình nghe được mà vẫn trúng hồng tâm, ấy là kẻ hiền giả. Kẻ không ra gì, sao có thể dễ dàng bắn trúng hồng tâm như thế?’. Kiệt Ngao sư huynh tuy xem thường sách vở, nhưng huynh ấy đã đứng trước tấm bia kia rất nhiều lần rồi. Điều này chứng tỏ huynh ấy có lòng kiên trì và tu dưỡng đáng để người ta nể phục.”
Dù Sun Joon từ đầu tới cuối lên tiếng bênh vực Jae Shin, nhưng cơn giận của Yoon Hee vẫn không nguôi ngoai. Cho dù Sun Joon cho rằng Jae Shin là xạ thủ giỏi nhất Jo Seon, cho dù chàng một mực khẳng định không phải gã ta cố tình nhắm vào chàng, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng gã là một kẻ vô lễ và nguy hiểm.
Sun Joon đã nói đúng. Trên tấm bia được dựng sát vách tường Phi Thiên đường vẫn còn nguyên những mũi tên của Jae Shin cắm ngay hồng tâm. Khác với khi hai người họ còn ở đó, lúc này Jae Shin đường hoàng đứng kéo dây cung với tư thế chuẩn xác nhất. Gã nghiêm túc, nhập tâm, như thể đang đấu tranh với chính bản thân mình.
Các nho sinh tập trung ở khoảng sân Minh Luận đường. Tất cả bọn họ đều đội mũ trùm đầu và mặc trang phục màu xanh ngọc với cổ và tay viền đen giống nhau. Yoon Hee và Sun Joon đứng ở cuối hàng. Vẫn chưa biết được mình sẽ được xếp học giờ nào nên họ chỉ có thể đứng nhìn xung quanh. Trong số những nho sinh ở đây cũng có vài người họ từng nhìn thấy trong lễ Phong bảng của kỳ Tiểu Khoa. Sau khi tất cả đều đã tập trung đông đủ, Jae Shin mới xuất hiện sau cùng. Gã mặc quần áo rất chỉnh tề. Không chỉ Yoon Hee mà cả những nho sinh khác cũng bất ngờ trước bộ dáng ấy, họ bắt đầu xì xào trong khi Yong Ha thì vỗ tay cười cợt.
Không có nho sinh nào là không biết chuyện trước kia Jae Shin từng bị cấm học giờ của tiến sĩ Jang. Vào ngày học đầu tiên, Jae Shin đã ăn mặc không phù hợp với tư cách nho sinh, ngày thứ hai thì có tư thế ngồi xấc xược, đến ngày thứ ba thì không trả lời được câu hỏi về bài học trước. Vì chuyện này mà Jae Shin đã bị triệu tập ra trước Trai hội[7] và nhận hình phạt không được bước chân vào nhà ăn trong vòng ba tháng.
[7] Trai hội: tổ chức tự trị của các nho sinh Sung Kyun Kwan.
Sau khi nho sinh Tây trai và Đông trai xếp thành hai hàng riêng, Đại Tư Thành - người đứng đầu Sung Kyun Kwan, đứng trên bục đá giữa Minh Luận đường bắt đầu buổi họp sáng. Ông ta vốn là người hay nói dông dài, hôm nay lại có nho sinh mới nên bài diễn thuyết đã dài càng dài thêm. Đại Tư Thành sử dụng câu chữ rất uyên bác, nhưng nội dung những câu chữ ấy thì gần như chẳng có gì đáng chú ý.
Ông ta liên tục nhắc đến những người từng giữ chức Đại Tư Thành của Sung Kyun Kwan, nhắc đến những học giả mà ai cũng biết như Lee Hwang, Jeong Cheol, Song Sun, Kim Man Jung, Lee Ik,… đồng thời còn nhấn mạnh vị trí Đại Tư Thành của mình là một vị trí được biết bao người tôn kính. Rồi lại tiếp tục nhắc đến những nhân vật kẻ trên, kể về chuyện họ đã trải qua thời thanh xuân học hành và nghiên cứu tại Sung Kyun Kwan như thế nào, nhắc nhở các nho sinh phải lấy làm vinh dự khi được tiếp bước họ học tập tại nơi này. Dần dần bài diễn thuyết chuyển sang chiều hướng oán thán thời đại. Đại Tư Thành lớn tiếng bày tỏ sự phẫn nộ của mình đến độ nước bọt bay phì phì, cho rằng thế sự thời này rối rắm, xem thường học thức, uy tín của những người thầy bị hạ thấp. Nho sinh mới còn ngẩn người ra nghe, những nho sinh cũ thì vì đều đã nghe qua những lời này vài lần, nên chỉ đứng cúi đầu nhìn đất, ngán ngẩm ngáp to không thèm che giấu.
Sau khi buổi họp dài lê thê ấy kết thúc, nho sinh lần lượt bước vào Minh Luận đường để tham gia giờ học của mình. Yoon Hee và Sun Joon cũng đi theo họ. Bỗng tiến sĩ Jang mặc một bộ quan phục màu mận tiến đến trước mặt hai người và lên tiếng:
“Hai trò là Lee Sun Joon và Kim Yoon Sik?”
“Vâng.”
“Hai trò sẽ học giờ của ta. Đi theo ta.”
Ánh nhìn thương cảm của các nho sinh xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía Yoon Hee và Sun Joon, lúc này đang ngơ ngác bước theo tiến sĩ Jang. Vài người còn tỏ vẻ không hiểu tại sao tiến sĩ Jang lại nhận hai tên nhóc mới đến ấy vào giờ học của mình nữa.
Họ bước vào trong gian phòng lớn nhất, nằm giữa Minh Luận đường. Trên trần treo đầy bút tích của các danh nhân, đủ loại lớn nhỏ. Hai gian phòng bên cạnh đang chuẩn bị học giờ Cận Tư lúc và Xuân Thu - Tả Truyện. Còn gian phòng nhỏ nhất của cuối dãy dành cho các nho sinh Hạ trai. Dù nho sinh Hạ trai và nho sinh Thượng trai học cùng một loại sách, nhưng được dạy bằng phương pháp khác nhau, nên phải chia lớp ra như vậy.
Trong gian phòng lớn nhất này, phía trên cùng là bàn của thầy giáo, tiếp theo đó là sáu dãy bàn nhỏ dành cho các nho sinh. Các nho sinh cũ đã quá rành giờ học của tiến sĩ Jang nên tranh nhau giành chỗ ngồi, chỉ chừa lại hai chỗ ở giữa trên cùng. Không còn cách nào khác, Yoon Hee và Sun Joon đành phải ngồi đối mắt với tiến sĩ Jang. Trong khi đó, Jae Shin đá một nho sinh đi chỗ khác và giành lấy chiếc bàn nằm ngay sau cùng.
Trước khi giờ học bắt đầu, cũng giống như các nho sinh khác, Yoon Hee lấy bút nghiên ra mài mực. Cô còn chuẩn bị cả một cây bút lông nhỏ thường dùng để ghi chú và cẩn thận trải một tờ giấy trắng xuống sàn. Trước khi tiến sĩ Jang vào lớp, có một viên thư lại đã đến trước và phát sách cho tất cả các nho sinh. Đại học vốn chỉ là một quyển sách mỏng, nhưng quyển họ được phát lại khá dày. Yoon Hee cảm thấy lạ, cô thôi không mài mực nữa mà giở sách ra xem. Loại sách này đã được làm riêng cho Sung Kyun Kwan, cứ giữa hai dòng lại có một khoảng trắng để các nho sinh ghi chú.
Không bao lâu sau, tiến sĩ Jang bước vào, ngồi xuống chỗ của mình. Tất cả nho sinh đều đứng dậy và cúi chào ông ba lần. Đối với Yoon Hee, ông là người thầy đầu tiên sau cha cô nên Yoon Hee cảm thấy hồi hộp hơn bất kỳ người nào khác. Tiến sĩ Jang nhìn khắp một lượt rồi lên tiếng:
“Chào các trò. Ta là tiến sĩ Jang Sang Gyu, kể từ hôm nay sẽ dạy các trò môn Đại học trong một tháng. Đầu tiên phải chọn lớp trưởng, chúng ta cứ chọn người lớn tuổi nhất, cử nhân Nam Jeong Su là được rồi. Xong, ta cũng không có gì cần dặn dò thêm nữa, chúng ta sẽ bắt đầu giờ học ngay bây giờ.”
Đám học trò bên dưới đến thở cũng không dám thở mạnh, khẽ khàng giở sách ra. Thông thường những thầy giáo khác vào buổi đầu tiên đều chỉ nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tiến sĩ Jang thì khác. Như sực nhớ ra điều gì, ông lại ngẩng đầu lên nói:
“Người ngồi sau cùng kia, Moon Jae Shin!”
Đột nhiên nghe gọi tên mình, Jae Shin giật mình nhỏm đầu dậy. Nhớ tới chuyện bị đuổi vì tội không chỉnh tề lần trước, gã vội vàng nhìn lại bộ trang phục của mình.
“Hy vọng trò có thể qua được tháng này. Còn hai trò mới vào, cứ ngồi phía trước cho đến khi nào ta quen mặt các trò.”
Tiếng chào hỏi và cười đùa từ hai phòng bên cạnh cứ vang lên không ngớt, nhưng tiến sĩ Jang không hề bận tâm, ông vẫn tiếp tục giở sách ra.
“Kim Yoon Sik, trò đọc thử xem.”
Mọi thứ đều lạ lẫm, Yoon Hee vẫn chưa thích ứng được, lại còn bị gọi bất ngờ như thế này, cô lúng túng đọc:
“Đại học chi thư cổ chi đại học sở dĩ giáo nhân chi pháp dã.”
“Được rồi. Câu này có nghĩa là gì?”
“Sách Đại học chính là cách để giảng dạy sự học rộng lớn cho người xưa.”
Việc tiến sĩ Jang tách riêng một câu ra để hỏi khiến Yoon Hee thấy lạ, nhưng cô vẫn trả lời. Tuy nhiên tiến sĩ Jang lại nhìn cô chăm chú và hỏi:
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Dạ? Vâ… vâng…”
Tiến sĩ Jang nhìn Yoon Hee với khuôn mặt vô cảm, vẫn với chất giọng đều đều, ông nói:
“Ta hỏi trò về ý nghĩa của câu này, chứ không bảo trò phân tích từng chữ ra như vậy.”
Mặc kệ Yoon Hee còn đang ngơ ngác, ông tiếp tục nói một cách nghiêm khắc:
“Nếu nói này là thư đường bình thường thì ta sẽ hài lòng với câu trả lời đó và có lẽ sẽ tặng cho trò vài lời khen. Nhưng thật đáng tiếc, đây là Sung Kyun Kwan! Kể từ giờ học sau, nếu còn trả lời kiểu đó thì Kim Yoon Sik sẽ bị cấm giờ học của ta.”
Tiến sĩ Jang giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn Yoon Hee thật lâu, lúc này mặt cô tái mét cắt không còn giọt máu. Yoon Hee vẫn cảm thấy không hiểu ý tiến sĩ Jang muốn hỏi gì, chỉ biết cúi mặt nhìn chăm chăm vào khoảng trống giữa hai câu văn trong sách. Tiến sĩ Jang quay sang hỏi Sun Joon:
“Lee Sun Joon, trò hãy thử nói nghĩa câu này xem.”
Nhưng khác với Yoon Hee, Sun Joon không hề bối rối, chàng ngồi trong tư thế đường hoàng nhất, bình tĩnh trả lời tiến sĩ Jang:
“Trong câu này, vấn đề đầu tiên cần được phân tích là, Đại học hay còn gọi là Thái học được viết theo hai cách khác nhau. Sự khác biệt này bắt nguồn từ việc người xưa đọc theo âm, còn hiện này chúng ta lại đọc theo mặt chữ. Theo Quốc học, Đại học có nghĩa là nơi các Thái tử học tập và sinh hoạt, nhưng cũng có thể hiểu là loại sách được dùng để dạy cho các Thái tử. Khi đặt lời tựa cho cuốn Đại học, Chu Tử có viết Đại học là quyển sách dùng để dạy học ở Đại học, ông đã đọc tên quyển sách này theo mặt chữ, tức là Đại học, được hiểu là học vấn của đại nhân (người lớn), khác với Tiểu học, học vấn của đồng tử (trẻ nhỏ). Từ đó Đại học được xếp vào Tứ thư, được xem là quyển sách ai cũng cần học qua để tu nhân dưỡng tính.”
“Được rồi, đến đó thôi. Theo như lời giải thích của Lee Sun Joon, học vấn của đại nhân là…”
Tiến sĩ Jang bỏ mặc Yoon Hee, bắt đầu bài giảng với tốc độ chóng mặt. Ông giảng giải những ý kiến về tác giả của Đại học, về chuyện những ai phải học Đại học và những ý kiến khác nhau về Đại học bằng thứ ngôn ngữ cực kỳ khó hiểu. Lời giải thích của ông mở rộng hơn từ quan điểm người trưởng thành nào từng học qua Tiểu học cũng cần phải học Đại học của Sun Joon.
Rồi ông tiếp tục giảng về một lý luận khác, rằng dạy đại học cũng có nhiều phương pháp tùy theo từng đối tưởng học. Vì đại học vốn là thứ Thái tử nghiên cứu chứ không phải thứ dùng để dạy cho bách tính. Tiến sĩ Jang là người Nam nhân, nhưng ông giảng bài không dựa trên quan điểm đảng phái mà chỉ nêu ra vấn đề và giải thích vấn đề. Còn về phần nhận xét cuối cùng, ông dành cho các nho sinh ngồi bên dưới.
Ông tiếp tục giảng đoạn tiếp theo bằng vô số lý luận mà Yoon Hee nghe không tài nào hiểu nổi. Những lời ông giảng đều không có trong sách, nên Yoon Hee chỉ biết đưa mắt nhìn quanh, bối rối lật theo tiếng lật trang của các nho sinh xung quanh, còn tay thì tất bật chép đầy đủ mỗi lời tiến sĩ Jang nói ra vài hai trang giấy trắng bên cạnh, từng nét chữ bé như hạt vừng. Đây là tất cả những gì Yoon Hee có thể nỗ lực làm lúc này. Những nho sinh còn lại, kể cả Sun Joon, đều tóm tắt lời giảng của tiến sĩ Jang vào khoảng trắng trong sách.
Hôm nay là ngày học đầu tiên, hai gian phòng bên cạnh đã kết thúc rất sớm. Nhưng tiến sĩ Jang chỉ nghỉ đúng một khắc giải lao, rồi lại tiếp tục bài giảng của mình. Những nho sinh như Yoon Hee chỉ ngồi nghe thôi đã thấy thấm mệt, nhưng ngược lại, người nói là ông lại chẳng tỏ ra chút mệt mỏi nào.
Cho đến khi kết thúc giờ học, tiến sĩ Jang vẫn không hề đưa mắt nhìn Yoon Hee thêm lần nào nữa, như thể cô không tồn tại. Yoon Hee nghĩ đây chính là cách ông nói câu “Ngươi không có tư cách vào học ở Sung Kyun Kwan” với cô. Điều này khiến Yoon Hee cảm thấy nặng nề hơn bất kỳ hình phạt nào.
Sau khi tiến sĩ Jang rời khỏi lớp học và biến mất ở khoảng sân sau Minh Luận đường, cả đám nho sinh đồng loạt nằm bẹp xuống bàn. Jae Shin từ đầu đến cuối chỉ ngồi không, không hề ghi chép một chữ nào, thở dài như thay cho lời ca thán. Sun Joon thì vẫn giữ tư thế giống khi mới bắt đầu, ngồi xem lại những gì mình đã ghi chú.
Yoon Hee ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Cô không biết mình phải làm gì nữa. Nhìn bộ dạng chán nản của cô, nho sinh tiền bối đang nằm trên bàn bên cạnh quay sang nói:
“Đại Vật, đừng buồn. Ai cũng từng bị tiến sĩ Jang giũa ột lần. Trong buổi học đầu tiên mà đã trả lời được, là do Giai Lang không phải người bình thường thôi.”
Yoon Hee không tâm trí nào chú ý đến chuyện mình bị gọi là Đại Vật, chỉ biết cúi đầu. Sau đó, cô ngồi sắp xếp lại những tờ giấy đã viết vội viết vàng trong suốt giờ học vừa rồi.
Tiến sĩ Jang sau khi rời khỏi Minh Luận đường liền ghé vào Tồn Kinh các. Tiến sĩ Yu đã rót sẵn trà ngồi đợi ông ở đó tự lúc nào.
“Ông đang làm gì vậy?”
“Tôi biết dạy xong thể nào ông cũng sẽ ghé qua đây trước khi về Chính Lục sảnh, nên đang ngồi chờ ông đây.”
Tiến sĩ Jang ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, viên thư lại vừa cười vừa bỏ thêm lá trà vào bình trà nóng, lên tiếng:
“Tiểu nhân cũng tò mò lắm. Không biết buổi học đầu tiên của tiến sĩ Jang thế nào…”
“Không phải tò mò về giờ học của ta, mà về mấy đứa nho sinh mới vào chứ gì?”
Đối đáp kiểu này chứng tỏ tâm trạng của tiến sĩ Jang đang rất tốt. Ông nâng tách trà lên uống cho thấm giọng trước, trong khi tiến sĩ Yu sốt ruột hỏi:
“Thế nào? Được không?”
“Mới học có một buổi, làm sao đánh giá được? Ông muốn biết thì chờ đến giờ học buổi chiều là biết thôi.”
“Nhìn cái mặt ông, xem ra hai đứa nó rất được? Cũng phải, Lee Sun Joon vốn là một nhân tài được kỳ vọng mà.”
“Nhân tài được kỳ vọng? Hờ!”
Tiến sĩ Yu bị bất ngờ trước tiếng cười của tiến sĩ Jang, vội đưa mắt hỏi như vậy là có ý gì? Nhưng tiến sĩ Jang lại đổi chủ đề.
“Chắc mọi người tò mò lắm nhỉ? Hoàng thượng, rồi đại nhân Đại Tư Thành… Cả tôi cũng vậy, không hiểu tại sao Lee Sun Joon vẫn chưa xuất sĩ làm quan…”
“Ông nói cái gì vậy? Tôi đang hỏi ông cậu Lee Sun Joon ấy có ổn không cơ mà.”
“Chẳng biết, nhưng tôi chắc chắc một điều, đối với thầy giáo cậu ta là kẻ không biết điều.”
“Không biết điều? Chuyện khác thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói Lee Sun Joon nổi tiếng là người lễ độ đến mức khiến người khác phát bực luôn kia mà?”
“Cậu ta dám trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mà không chặn cái miệng ấy lại kịp thời, có khi bị giành hết bài giảng rồi cũng nên.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ấy, tiến sĩ Yu phá ra cười. Chẳng có gì đáng xấu hổ hơn việc bị giành bài giảng trước mặt nho sinh. Việc này cảnh cáo những người làm thầy như ông và tiến sĩ Jang phải mau chỉnh đốn lại. Quả thật không có gì căng thẳng bằng phải đứng trước mặt những nho sinh như Sun Joon mà giảng bài. Khó mà xua đi được cảm giác thấp thỏm không biết liệu mình có nói gì sai, hay trong bài giảng của mình không có gì mới lạ mà chỉ toàn những điều cậu ta đã biết từ đời thuở nào rồi. Tiến sĩ Yu ngừng cười, nhấp ngụm trà rồi lên tiếng phàn nàn:
“Tuy không biết ý đồ của hoàng thượng là gì, nhưng hình như tôi đoán ra được một điều rồi.”
Tiến sĩ Jang nhận ly trà viên thư lại vừa rót cho, cười hỏi:
“Ông đoán ra cái gì cơ?”
“Cảnh cáo những người dạy học chúng ta lo mà tự chấn chỉnh chứ còn gì nữa? À phải rồi, còn Kim Yoon Sik thì sao?”
“Càng nhìn càng thấy cậu ta đẹp.”
“Bỏ qua chuyện cậu ta đẹp đi. Cậu ta còn đẹp hơn cả vợ tôi nữa là.”
“Ngoài chuyện đó ra thì tôi không chắc lắm. Cậu ta có điều gì đó rất khác với những nho sinh bình thường… Cũng chẳng rõ cậu ta có tài cán gì hay không nữa…”
Tiến sĩ Jang nhớ lại hình ảnh Yoon Hee ngồi chép lại đầy đủ không sót lời giảng nào của ông. Biết cách tận dụng khả năng ấy thì rõ ràng cậu nho sinh mới này cũng không phải là loại vô dụng. Để biết cậu ta được hoàng thượng sủng ái là do dung mạo xinh đẹp hay còn vì lý do gì khác, có lẽ ông phải tiếp tục dạy dỗ thêm chút nữa thì mới có thể kết luận được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...