Việc đi bộ đến căn nhà đem lại cho nhiều can đảm hơn Isobel nghĩ. Ngay lúc đó, Leandros đang đong đưa cánh cửa trước làm nàng không khỏi lo thầm trong bụng. Xế chiều, nhiệt độ giảm xuống và không khí trở nên mát mẻ hơn trong hành lang rộng, nơi có một cầu thang được thiết kế theo kiểu vòng cung một cách tao nhã với màu t
rắng bóng láng. Những bức tường vẫn còn đang sơn dở màu xanh xám nhẹ nhàng; dưới chân nàng, sàn nhà cũng được lát cùng màu. Từ hai bên cửa dẫn đến những phòng nghỉ được trang trí bằng sự phối màu một cách tài tình cùng những đồ nội thất chỉ thấy trên các tạp chí ảnh.
Ngôi nhà này chưa bao giờ là nhà đối với nàng, thay vào đó nó chỉ là một phòng trưng bày đối với người đàn ông hay chỉ là một sự kết hợp bề ngoài đối với những người khác. Ở nơi này, nàng chỉ có sự đáng thương, cô đơn và tuyệt vọng đến nỗi đôi khi nàng có cảm giác như thể nàng đang rơi vào tình trạng mất dần tất cả những điều tốt đẹp.
Một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong bộ đồ đen từ trong bếp bước ra. Đó là một người đàn bà trung niên, gốc Hi Lạp, nhìn Isobel mỉm cười một lo lắng.
“ Đây là Allise, người quản gia mới của chúng ta”, Leandros giải thích sau khi giới thiệu Isobel với Allise.
Đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Agnes, cái con cá lạnh lùng mà mẹ anh đã thuê, Isobel mỉm cười và nói: “Hérete*, Allise. Rất vui vì được gặp bà”.
“Rất hân hạnh, Kiria**”, người quản gia đáp lại một cách lịch sự.
* Hérete: (viết theo tiếng Hy Lạp là Χαίρετε ) nghĩa là hello, welcome – xin chào.
** Kiria (viết theo tiếng Hy Lạp là κυρία ) nghĩ là madam – phu nhân.
“ Những vị khách của bà đang đợi ở ngoài hiên, tôi sẽ mang cho mọi người loại trà Anh thượng hạng được chứ ạ?”
Có một sự kì lạ khi Isobel được hỏi để quyết định điều này khi Leandros đang đứng cạnh nàng. Agnes luôn hỏi ý kiến Leandros cho mọi vấn đề, kể cả những việc đơn giản như ai đó yêu cầu một bình café hay trà. “Được chứ – cảm ơn bà”. Nàng đáp lại với một giọng rất nhỏ.
“ Đã xảy ra chuyện gì với Agnes vậy?”, nàng hỏi ngay khi Allise vội vã trở lại vào bếp.
“ Bà ta đã không còn ở đây nữa sau những gì em đã làm”, anh đáp bằng một giọng ngắt quãng mà nàng hình dung có lẽ dường như đó không phải là một cuộc chia tay vui vẻ.
Nhưng đây không phải là lúc để nói về những vấn đề bếp núc. Isobel đang có một mối quan tâm lớn hơn và đang hiện hữu gần kề. Đó là hình ảnh của mẹ nàng, cái cách mà Silvia đón nhận những tin tức, nhìn thấy con gái bà sẽ ra đi sáng nay để sẵn sàng kết thúc cuộc hôn nhân, Isobel bây giờ đã chấp nhận cố gắng thêm một lần nữa.
Thực vậy, cuộc hôn nhân một lần nữa cần phải được kết thúc khi mà Leandros đã quá tàn nhẫn đối với nó.
Họ tiến thẳng ra ngoài hiên, bước ngang qua sàn nhà mát mẻ tới cánh cửa phía sau ngôi nhà, loại cửa đôi được làm theo kiểu Pháp và để mở đón ánh nắng mặt trời dịu nhẹ. Họ không nói với nhau câu nào. Isobel thì quá đỗi bồn chồn để có thể trò chuyện và nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Leandros khi anh đi bên cạnh. Phải chăng anh đang lo lắng về phản ứng của mẹ nàng? Nàng tự hỏi và nở một nụ cười châm biếm vì nếu như ở địa vị của anh, nàng sẽ lo lắng nhiều hơn cho bà mẹ ruột khi bà ấy biết được chuyện của họ.
Người đầu tiên mà Isobel nhìn thấy là mẹ nàng, đang ngồi trên một chiếc ghế mây có màu xanh dễ chịu, trông bà có vẻ hạnh phúc hơn lần gặp mặt trước. Lester Miles cũng ở đó, nhưng anh ta đang chau mày một cách ủ rủ và nhảy dựng lên khi anh ta nhìn thấy họ bước ra ngoài.
Mẹ nàng liếc nhìn quanh, nhìn nàng mỉm cười rạng rỡ “À, các con đây rồi. Chúng ta đang tự hỏi không biết các con đã ở đâu!”
Mẹ nàng là một người phụ nữ nhỏ nhắn, gọn với mái tóc đen duyên dáng. Ngay khi bà ấy hướng về phía họ, Isobel biết rằng nàng cần phải đối mặt với bà. Nàng chỉ gặp bà một lát trong bữa tối vội vàng để kỉ niệm cuộc hôn nhân bất ngờ của Leandros. Bữa tối sẽ là một bi kịch thật sự, chủ yếu là bởi vì mọi người chắc hẳn bị sốc trước những tin tức mới, không hơn gì Diantha Christophoros.
“ Mẹ vừa mới giải thích với Diantha rằng con đã tử tế như thế nào khi mời chúng ta ở lại đây sau những điều kinh khủng mà chúng ta đã trải qua tại khách sạn, Leandros”, mẹ của Isobel nói với tất cả sự vô tư của một người mà chưa hề biết gì về những điều mà bà sắp sửa đón nhận.
Leandros đã thề là sẽ im lặng, và quyết định nếu sấm chớp có thể làm cho Silvia câm miệng ngay lúc này thì anh sẽ rất biết ơn Thượng Đế. Và ngay khi đó, kể cả bà cũng nhận ra Isobel đang trở nên đanh lại và thoáng thấy một dấu hiệu của sự tò mò trong cái nhìn của Diantha dành cho anh, một tia nhìn đáng lo ngại và có chút bí ẩn gì đó.
Anh cố gắng tỏ vẻ bình thường bằng cách nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Diantha”, anh nói khá nhỏ nhẹ. “Đây quả thật là một sự ngạc nhiên. Anh không nghĩ anh cần phải nhắc lại với em rằng em luôn được chào đón ở đây”.
Với sự lỡ lời, anh ngay lập tức nhận thấy Isobel lùi lại một bước khá căng thẳng.
“Em biết, và em rất lấy làm xin lỗi vì đã không mời mà đến như vậy”, Diantha hối hận đáp lại. “Allise đã cảnh báo với em rằng anh có những vị khách không mong đợi, vì vậy em không nghĩ đây là nhà của mình”.
“Ồ, cháu sẽ luôn nhận được sự giúp đỡ mà”, Silva trả lời một cách ngây thơ. Lester Miles đang đứng cạnh đó rõ ràng là trông như muốn bệnh. “ Chúng ta hi vọng là con không phiền, Leandros, nhưng những cái cầu thang lại là vấn đề đối với mẹ. Diantha đã nhờ người những người giúp việc sắp xếp một chỗ ngủ trong phòng nghỉ bên cạnh nhà chính. Mẹ tin rằng mình sẽ cảm thấy thoải mái cho đến khi chúng ta đáp chuyến bay trở lạiLondon”.
“Đó thực sự là niềm hân hạnh của cháu, bác Cunningham”. Diantha mỉm cười thoải mái. “Em hi vọng anh đã cảm thấy hài lòng trong thời gian lưu lại tại Athen, Leandros”, cô quay về phía Leandros mà không ngừng mỉm cười, vẫn giữ một giọng bình tĩnh, “Em cần nói chuyện riêng với anh trước bữa tối. Về mẹ của anh”.
Mẹ của Leandros. “Để sau đi”, anh ngắt lời, cảm thấy bực mình vì Isobel vẫn im lặng. Rõ ràng là Diantha đang phớt lờ Isobel. Có phải cô ấy nghĩ rằng mình làm vậy là đúng?
Hay chính anh cho phép cô tin như vậy
“Isobel, con yêu, trông con xanh quá”, Silvia hỏi, “Con ổn chứ?”
Không, Isobel không ổn chút nào, Leandros nghĩ một cách nặng nề. Cô ấy tin rằng Diantha là người tình của anh. Cô ấy nghĩ rằng Diantha là người phụ nữ mà anh đang muốn thay thế cô. Đôi mắt cô ánh lên tia chớp. Đó là những điều mà anh nhận lại sau cái cách mà anh đã đối xử với người tình của cô và anh không mong chờ một giây phút nào Isobel sẽ cư xử tốt hơn những gì mà anh đã làm. Nhưng sau tất cả anh xứng đáng như vậy. Diantha thì quá ngây thơ trong mọi chuyện. Anh không đủ sức chịu đựng cảng tượng tồi tệ hiện tại, và phải quay trở lại ngay để đối mặt với một người vợ đang đứng như trời trồng và không khác gì một bức tượng.
“Isobel..”, anh bắt đầu bằng một giọng khan khàn.
“Ồ, trông chị tái quá”, Diantha thốt lên nhẹ nhàng. Sau đó cô ta nở một nụ cười ấm áp khi đưa tay về phía Isobel, và Leandros đã vuột mất cơ hội để ngăn lại những gì mà anh biết sắp sửa xảy ra. Không khí trở nên căng thẳng, anh cảm thấy như đang có một cơn co giật ở thắt lưng. “Tôi không cho rằng chị nhớ ra tôi, Isobel”, Diantha nói một cách từ tốn. “Nhưng chúng ta đã gặp nhau một lần, ngay tại…”.
Isobel quay lại và đi vào trong nhà, bỏ lại đằng sau những tiếng thảng thốt kinh ngạc và những lời xin lỗi tới tấp của ả tình nhân của Leandros. Isobel bước sải chân quay vào trong đại sảnh và gót giày của nàng nện một cách khó nhọc trên những phiến gạch men, nàng mở một cánh cửa dẫn vào trong một căn phòng nhỏ hơn ở phía trước nhà. Nàng bước vào trong phòng và đóng sầm của lại.
“Ra khỏi đây”, nàng la lớn khi Leandros cố gắng đuổi theo nàng một vài phút sau đó sau cơn kích động của nàng. “Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, anh là một tên phản bội rác rưởi!”
“Quay lại phía sau, tôi biết”, anh nói một cách uể oải.
Nàng quay lưng lại phía anh và tiếp tục nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ trông ra phía trước của ngôi nhà.Taynàng vẫn khoanh trước ngực và nàng có thể cảm nhận được hơi nóng của cơn giận đang sục sôi bên trong.
Cánh cửa được khóa cạch một cách nhẹ nhàng. Một cơn rùng mình chạy dọc theo xương sống của nàng. Anh không đi. Nàng có thể cảm thấy anh đang đứng đó và cố gắng tìm cách cứu vãn sự thật là vợ anh vừa mới chạm trán với người tình của mình!
“Em đã cư xử rất thô lỗ”, anh bắt đầu chỉ trích.
Đó là một điển hình, nàng nghĩ. “Tấn công thay vì bảo vệ, tôi đã học được điều này từ một chuyên gia”
“Tôi cho rằng em đang ám chỉ tôi?”
“Tôi căm thù ngôi nhà này”
“Vì em căm ghét tôi phải không?
Đúng vậy. Tại sao phải phủ nhận điều này? Nàng ghét anh và không thể tin được rằng đã để anh dụ dỗ quay trở lại đây. Nàng mất trí thật rồi. Cả ngày hôm nay đã trở thành một ngày hết sức điên rồ khi nàng bước lên chiếc taxi của Lester Miles!
Nàng nghe thấy một tiếng thở dài của Leandros, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi của anh đang tiếng về phía nàng, những ngón tay của nàng siết chặt vào nhau, bất chợt nàng cảm thấy có một có một cái gì đó đang mắc nghẹn ở cổ họng.
“Ngay khi hành lý của tôi đến nơi, tôi sẽ đi ngay”, nàng lẩm bẩm.
Anh dừng lại cách nàng một cánh tay; nàng có thể cảm nhận được sự có mặt của anh giống như một bóng đen bao trùm xung quanh nàng một nỗi khiếp sợ. Nếu anh ta chạm vào, mình sẽ không chịu trách nhiệm về những hành động của mình! Nàng thầm rít lên. Nếu anh ta dám xúc phạm, mình sẽ…
“Đó có phải là lý do tại sao em luôn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ?” Anh nở một nụ cười nhạo báng. “Con người em, Isobel, mọi vấn đề luôn biểu lộ qua nét mặt. Tôi đang mường tượng hình ảnh em lủi thủi trên đường cao tốc và kéo lê hành lý phía sau. Nó trông đáng thương đến mức làm tôi phát khóc đấy!”
Anh rít lên một cách giận dữ, nàng nhìn thẳng vào mặt anh. Nàng kinh ngạc khi thấy anh trông tái mét dưới ánh sáng buổi chiều. Quần áo anh không còn phẳng phiu như ban đầu và rõ ràng là anh cần phải cạo râu. Đáng sợ là từ chính xác nhất để miêu tả Leandros lúc này.
Bằng cách nào mà một người có thể thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong vòng có mấy phút? Chính là ngôi nhà này, nàng tin chắc như vậy. Một ngôi nhà thật đáng sợ. Nàng tưởng tượng ra rằng dường như anh đang cố làm một trò ma quỷ gì đó để kéo chiếc rương của nàng và giật mạnh nó một cách đau đớn.
“Đừng có so sánh điều đó với cuộc sống trước đây của tôi”, nàng nức nở.
“Cuộc sống của chúng ta!”. Anh quát vào mặt nàng. “Bất kể điều gì đã từng xảy ra cũng là đều xảy đến với cả hai chúng ta! Nhưng chúng ta đã không cùng nhau thảo luận khi đó”.Tayanh vung lên một cách đầy kích động. “Và bây giờ chúng ta đang bắt đầu thảo luận thì em lại có hướng chạy trốn thay vì phải đối mặt với những gì làm em tổn thương”.
“Tôi không tổn thương, tôi chỉ tức giận mà thôi!”. Nàng phản đối. Miệng anh nhếch lên đầy nhạo báng. Một ngọn lửa cháy bùng trong nàng, phản chiếu qua ánh mắt.
“Diantha…”
“Hài lòng phải không khi cô ta đã làm theo đúng những kế hoạch của anh?”
“Cô ấy hành động hoàn toàn tự nhiên”, anh thở dài nặng nề.
‘Anh dám bênh vực người tình ngay tại đây sao?’, ‘Chỉ là làm theo những gì mà anh muốn thôi’, nàng đáp “Bởi vì thậm chí tôi không thể chuẩn bị một bình trà!”
Anh mỉm cười; thật không thể nào chịu đựng được, nàng quay lưng lại một lần nữa để tìm cách thoát khỏi sự khó chịu đó.
“Tôi cưới em không phải vì những điều đó”, anh lẩm bẩm một cách khô khan.
Tình dục, lại là tình dục, nàng tức tối khi nghĩ đến điều đó.
“Tôi cưới em vì em quá tuyệt vời, quá gợi cảm và giữ cho tay tôi không thể rời khỏi em vì thèm muốn”.
Xương sống nàng bắt đầu nóng ran vì nàng hiểu chồng nàng và anh chỉ nói thẳng như vậy khi anh đang có ý định chạm tay vào nàng.
“Hãy ôm lấy ả tình nhân để thỏa mãn sự khát khao ấy”, nàng đề nghị.
“Diantha không phải là tình nhân của tôi”
Nàng đáp lại ngay tức khắc không che giấu sự khinh miệt “Đồ nói dối”.
Những ngón tay của anh chạm nhanh lên cánh tay trần trụi của nàng. Mỗi dây thần kinh của nàng rung lên. Anh đang đứng quá gần trong khi cả cơ thể nàng đang gồng lên để bảo vệ sự đụng chạm của bắp đùi anh.
“Cô ấy là một người bạn thân của gia đình, tất cả chỉ có vậy”
Nàng cáu kỉnh đầy khinh miệt khi những ngón tay của anh chạm nhẹ vào tóc nàng.
“Câu chuyện này càng ngày càng đi đến chỗ bế tắc”, anh buồn bã lên tiếng.
Anh bắt đầu so sánh việc đó với những điều đã xảy ra với Clive. “Sự khác biệt ở đây là tôi biết rõ về Diantha trong khi em vội vàng kết luận về Clive chỉ bởi vì em cho rằng em hiểu hắn ta”.
“Hắn ta quá quê mùa để có thể mơ về em”, anh gầm gừ ngay sát tai nàng.
“Tôi lại cho rằng Diantha chỉ cần anh vì tiền bạc và địa vị của anh thôi”.
Nụ cười của sự tự cao nở trên môi khi anh áp sát vào làn da nàng, ngay khi nàng chuẩn bị quay đi và quyết định rằng việc dùng ánh mắt cương quyết thì dễ dàng hơn để đối phó với những hành động của Leandros. Nhưng một tiếng động bên ngoài cửa sổ đã làm nàng chú ý. Leandros cũng nghe thấy và đứng thẳng dậy, cả hai cùng nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đề tên Khách sạn Apollo dừng ngay cạnh chiếc taxi.
Hành lý của nàng đã tới. Tim nàng bắt đầu đập thình thịch. Đây là lúc quyết định. Nên ở lại hay đi?
“Tôi sẽ ở lại đây”, Leandros nói một cách thô lỗ. “Mặc dù tôi vẫn còn những nghi ngờ về em và gã người tình, tôi vẫn sẽ ở lại đây và giành lấy những thứ tôi muốn. Em không nghĩ rằng đã đến lúc em nên đứng lên và làm những điều em muốn sao?”
‘Đấu với ả tình nhân sao?’, nàng quay lại và nhìn thẳng vào anh “Có phải anh đang thách tôi có dám ném cô ả ra khỏi ngôi nhà này không à?”
Đôi lông mày đen mượt giương lên đầy thách thức. ‘Liệu điều đó có làm anh cảm thấy tốt hơn cho cô ta sau những gì anh đã làm không?’
Không, điều đó sẽ không xảy ra, bởi vì ném cô ta ra khỏi đây cũng không thể ném cô ta đủ xa được. “Anh đã làm tổn thương Diantha ngay khi anh cưới tôi thay vì cô ta. Anh đã sẵn sàng để làm điều đó một lần nữa phải không Leandros?”
“Tôi không hiểu em đang nói về cái gì?”, Leandros cau mày hỏi.
Isobel phát ra một âm thanh gần như một sự cáu kỉnh khi chiếc xe tải đến dừng ngay bên ngoài cửa sổ. “Tôi cho rằng tôi đã được biết về những điều lãng mạn mà anh đã có với cô ta”, nàng nói với anh một cách khó chịu. “Nếu một luật sư có nhiều kinh nghiệm như Lester Miles có thể phát hiện về mối quan hệ hiện tại của anh, sau đó chúng ta sẽ nói tiếp về sự vi phạm nghiêm trọng đạo đức của người Hi Lạp, trong đó…”
“Đợi đã”, anh cắt ngang. “Làm ơn quay lại một chút. Mối tình lãng mạn mà tôi đang bị kết tội là đã trải qua với Diantha là cái quái gì?”
Anh bắt nàng phải nói ra điều đó. “Theo như cái cách mà em gái anh Chloe đã kể về nó, chính anh đã bỏ rơi Diantha khi anh kết hôntôi”.
“Chloe?”
“Đúng, là Chloe, cô ấy đã kể lại và không thể chịu đựng thêm khi phát hiện ra sự che đậy tài tình đến vậy.” Nàng tiến ra xa anh, cố gắng tạo khoảng cách càng xa càng tốt. Bên ngoài, cánh cửa xe tải đóng sầm làm rung chuyển cả chiếc xe.
“Trong những ngày mà anh giới thiệu tôi với mọi người, gia đình Diantha đã đưa cô ấy đếnWashington, để quên đi sự nhục nhã mà anh đã gây ra đối với cô ấy”.
Sự căng thẳng của anh ngày càng tăng lên, phản chiếu trong anh mắt đầy giận dữ. “Và Chloe đã nói với em điều này?” Nàng nhún vai miễn cưỡng. “Khi nào…con bé đã nói điều đó với em khi nào?”
“Điều đó có quan trọng không?”
“Rất quan trọng”, anh đáp ngay. “Bởi vì đó không phải là sự thật! Và cả điều này cũng vậy, chỉ là một tin đồn, của ai đó chứ không phải của tôi rằng tôi sắp ly hôn với em để cưới Diantha. Tôi không biết ai đã khơi mào chuyện này và tôi cũng đảm bảo với em rằng tôi không làm bất cứ điều gì để cô ấy tin là tôi đang chuẩn bị kết hôn với cô ấy cả.”
“Anh định nói rằng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với cô ấy sao?”. Ánh mắt thách thức của nàng bộc lộ sự không tin tưởng, Nhưng khi anh quay đi và thở dài, nàng tin đó là sự thật.
“Hãy thôi đóng kịch với mọi người, Leandros”, nàng quát to và đi về phía cánh cửa.
“Tôi có thể làm nhiều hơn là đóng kịch, Isobel, nếu em cố gắng bước qua cách cửa đó trước khi chúng ta kết thúc câu chuyện này ở đây”.
Một lời đe dọa. Nàng dừng lại. Ở đâu đó bên ngoài bốn bức tường nóng bức, tiếng chuông cửa đã rung lên. Nàng quay lại nhìn anh. Anh trông thật dự tợn. Nàng cũng vậy.
Mắt nàng rực sáng và môi nàng rung lên.
Nếu anh dám, anh sẽ bước tới đó và…Và sao? Leandros tức giận suy nghĩ. Buộc cô ấy tin khi mà anh không thể phủ nhận hoàn toàn sao? “ Tôi chưa từng quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào trước khi gặp em”, anh nói một cách nhẹ nhàng. “Diantha không rời khỏi Athen với một trái tim tan vỡ vì tôi”, mặc dù anh có thể nói ra người đã làm điều đó với cô ấy. “Trước khi Diantha lên du thuyền của tôi ở Tây Ban Nha để thay thế cho Chloe ở bên mẹ tôi. Tôi chưa hề gặp cô ấy trong bốn năm. Trong suốt hai tuần Diantha ở bên đó, chúng tôi không hề hôn hay ngủ với nhau và cũng rất hiếm khi chạm mặt
“Nhưng tôi nhận thấy cô ấy rất dễ dàng bầu bạn”, anh thừa nhận. “Và trong một phút của sự kiêu ngạo, tôi nghĩ rằng có thể, chỉ là có thể thôi, cô ấy muốn trở thành vợ tôi. Nhưng sau tất cả, tôi đã không làm điều đó!”
“Vì vậy đó là lỗi của tôi khi mà anh làm cho tất cả mọi người tin rằng anh sắp bỏ tôi để cưới Diantha, đó có phải là điều anh định nói không?”
“Không”, anh thở dài. “Tôi chỉ đang giải thích rằng tôi đã quá ngạo mạn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi”.
“Và cô ta đã xem căn nhà như thể cô ta thuộc về nơi này vậy chỉ vì cô ta quá kiêu căng”. Nếu Isobel tiếp tục nóng giận như vậy, nàng sẽ bùng nổ giống như nút chai rượu sâm banh, Leandros nhận thấy điều đó một cách hoàn toàn tuyệt vọng.
“Cô ấy chỉ là một người bạn, có vậy thôi”, anh nghiến răng. “Một người bạn tốt, người luôn giúp tôi giữ liên lạc với mẹ mình, bà đang trong tình trạng căng thẳng vì lễ cưới của Nikos tuần tới”.
“Giữ liên lạc”, nàng chế giễu. “Rất hay, Leandros. Và bây giờ tôi lại nghe thêm một sự dối trá khác”.
Chết tiệt, anh nghĩ và bắt đầu tiến về phía nàng. Có ai đó xoay nắm cửa. nó hướng vào trong buộc Isobel phải lùi lại và gần như nằm trong tầm với của Leandros.
Mẹ của Isobel xuất hiện, đẩy chiếc xe lăn của bà và nhìn khắp một lượt.
“Con có thể giải thích cho mẹ không, cô gái trẻ?”. Silvia hỏi. “Điều gì đã xảy ra với những lễ nghi mà mẹ đã dạy cho con? Sao con có thể thô lỗ như vậy khi quay lưng lại trước mặt cô Christophoros tốt bụng và bỏ đi?”
“Cái cô Christophoros tử tế của mẹ là tình nhân của chồng con gái mẹ đấy!”. Con gái của Silvia đáp lại đầy giận dữ, và, trước sự im lặng của mẹ nàng, nàng bước nhanh qua, bỏ ra khỏi phòng.
Leandros chạy theo nàng để ngăn nàng bỏ đi, sau đó dừng lại khi anh nhìn thấy nàng đi lên cầu thang. Một nụ nhếch mép xuất hiện. Một cô gái tinh ranh có thể khiến anh điên lên bây giờ nhưng cô ấy không có ý định bỏ anh.
“Con bé đang nói cái gì vậy?” Silvia hỏi.
“Cô ấy đang ghen”, anh thì thầm. “Cô ấy không biết mình đang nói gì”.
“Mẹ nghe rất rõ”, Silvia phản đối. “ Người phụ nữ đó là hiện tại của con à?”
Hiện tại? Anh trầm tư trong khi đang chú ý lắng nghe một âm thanh tương tự của tiếng đóng cửa đâu đó. Căn phòng ngủ ở phía sau, không phải là phòng ngủ của anh, và tính toán khi nào, đúng như tiên đoán, âm thanh đó đến gần.
“Diantha ở đâu?”. Anh hỏi một cách rõ ràng.
“ Cô ấy đã bỏ đi ngay khi hành lý đến. Con không nghe thấy tiếng ô tô của cô ấy sao?”
Không, anh quá bận để đối phó với những trò mưu mẹo của con gái Silvia. “Silvia”, anh nói, đã đến lúc cần phải quyết định. “Có thể mẹ không thích những điều con sắp nói với với mẹ nhưng con nghĩ rằng mẹ nên làm quen với điều này. Isobel và con không có ý định ly hôn”, anh thông báo. “Chúng con, thực tế, rất hòa thuận”.
Anh nói điều này với bà mẹ vợ. Bà ta không quá chậm để có thể hiểu. Cặp mắt bà nhìn xung quanh “Chỉ trong vòng nửa ngày thôi sao?”
Anh mỉm cười, “ Nó còn chưa đến nửa ngày khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên”, anh thừa nhận.
“Đó là trước khi anh làm tan nát trái tim Isobel và gửi trả nó về nhà cho tôi”. Silvia nói một cách tàn nhẫn. Ánh mắt giận dữ và căm phẫn giống như ánh mắt của con gái bà khi nhìn anh. “Tôi sẽ không để anh lặp lại điều đó với con bé một lần nữa”.
“Con không có ý định đó”, anh đáp, “Nhưng con cần phải nhắc lại một lần nữa, Silvia”, anh tức giận nói “Isobel vẫn là vợ con và vẫn sẽ ở lại đây”.
Mẹ của Isobel đã biết đến cái thái độ không lay chuyển được của anh. “ Tôi nghĩ rằng anh nên thử nói điều đó với con bé”, bà thành thật khuyên.
“ Ồ cô ấy biết điều đó”, anh nói một cách hằn học. “Nhưng cô ấy lo sợ những điều sẽ xảy đến, tất cả chỉ có vậy”.
“Và cô người tình?”
Anh chế giễu câu hỏi bằng một cái nhăn mặt. Càng nhiều người nhận ra sớm, anh càng nhanh chóng thuyết phục được Isobel. “Luật sư đâu rồi?”, anh hỏi một cách cố ý.
“Vẫn còn ở ngoài hiên”.
Gật đầu, Leandros đi ngang qua bà, sau đó dừng lại thay vì cúi đầu để hôn lên má bà. Làn da của bà cũng mịn màng như cô con gái xinh đẹp của bà. Silvia vẫn còn khá hấp dẫn, kể cả khi bà đang ngồi trên xe lăn. Bà có đôi mắt và cái miệng xinh đẹp giống như con gáà, mặc dù tóc bà không đỏ như của Isobel, nó vẫn rất óng mượt.
“Con rất vui khi gặp mẹ ở đây”, anh khàn giọng. “ Nhưng không hài lòng khi thấy mẹ không thể đi lại như vậy”.
“Sẽ không mãi như vậy đâu”, bà đáp lời một cách chắc chắn. “Tôi sẽ sớm khỏe lại và sẽ không phí thời gian ngồi ở đây”.
“Liệu có là quá nhiều không cho anh để giải thích với tôi chuyện gì đã xảy ra?”
Mười phút sau anh đi tìm Lester Miles, trong đầu có những cái nhìn mới và thấu suốt về Isobel và những năm cuối của Silvia khi họ đang cùng nhau chống chọi lại cuộc chiến đấu của Silvia với bệnh tật, đến nỗi anh đã không để ý thấy Isobel đang ngồi ngay đầu cầu thang, nơi nàng muốn nghe toàn bộ cuộc đối thoại một cách đầy đủ nhất.
Khi Leandros đi rồi, nàng đi xuống cầu thang, lặng lẽ vuốt nhẹ vào má Silvia. Nàng không hề biết về những khó khăn mà mẹ nàng phải chịu đựng trong hai năm qua cho đến khi nàng nghe câu chuyện giữa bà và Leandros.
“Đi nào”, nàng nhẹ nhàng. “Hãy đi và kiểm tra chỗ trọ mới của mẹ”, và , nàng nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn, đẩy nó vào trong đại sảnh.
“ Con ổn chứ?”, Silvia hỏi.
“Vâng”, Isobel đáp.
“ Con vẫn còn yêu nó đúng không?”
“ Vâng”, nàng lặp lại một lần nữa; và sau đó không ai trong số họ có thể nói thêm gì thêm.
Họ cùng nhau kiểm tra tất cả mọi thứ và nhận thấy không có gì để phàn nàn. Các căn phòng được sử dụng như phòng tự nghiên cứu được xây bởi vị chủ nhân trước đây của nhà, vốn là một nhà văn nên thích làm việc trong một không gian riêng; do đó hầu hết các vật dụng cần thiết đều được trang bị đầy đủ trong phòng. Khi những nhà thiết kế di chuyển bên trong, họ đã thay đổi toàn bộ cho phù hợp với phòng làm việc của Leandros. Nhưng anh hiếm khi sử dụng nó mà thích làm việc trong ngôi nhà chính hơn. Isobel đã lấy nó và sử dụng như một Studio ảnh.
Với khả năng bày biện nổi tiếng của Diantha, một cái giường được đặt thêm vào cùng với hai cái ghế dựa và một bàn để Tivi. Mặc dù miễn cưỡng nhưng Isobel phải công nhận rằng trông nó thật tuyệt.
“Mẹ không cần gì thêm nữa”, mẹ nàng thốt lên đầy thỏa mãn. Ngay cả hành lý của bà cũng được đóng gói và chuyển đến rất cẩn thận.
Ngay khi nàng đi và kiểm tra những vị khách khác, nàng chợt nhận ra “ Lester Miles đâu?”, nàng hỏi mẹ.
Nhưng Lester Miles đã lái xe rời khỏi ngôi nhà khi Isobel đi tìm anh. “ Anh đã làm gì với luật sư của tôi?”, nàng hỏi ngay khi gặp Leandros ở đại sảnh.
“Anh ta vừa mới đi khỏi”
Đôi mắt gợi cảm của nàng lóe sáng. “ Đừng có nói với tôi rằng anh đưa anh ta quay lại Apollo”
“Không”, môi anh rung lên. “Anh ta đã quay trở lại Anh vì có việc gấp. Lái xe của tôi đã chở anh ta đến sân bay rồi”.
“ Anh ta không thể bay”, nàng khẳng định một cách chắc chắn.
“ Sao cơ?”, Leandros hỏi một cách lo lắng. “ Tại sao không?”
“ Bởi vì tất cả các chuyến bay đếnLondonđều không còn chỗ. Tôi vừa mới kiểm tra xong”, giọng nàng ngân lên.
“ Thật kinh ngạc”, anh thốt lên. “ Em hi vọng thoát khỏi đây trước khi chúng ta lên giường hay vì những điều sẽ xảy ra sau đó phải không?”
Không trả lời, nàng bắt đầu quay đi và xuống cầu thang. Leandros tiến đến bên nàng.
“Tôi để cho vị luật sư của em đáp máy bay về nhà – cùng với gã tình nhân của vợ mình”, anh mỉm cười.
Nàng quyết định không trả lời để thử anh, cố gắng giữ cho đôi mắt luôn nhìn thẳng về phía trước.
“ Chúng ta sẽ ở đâu đây?”, anh nhẹ nhàng hỏi.
Nàng đang tìm hành lý của mình; ở cái nơi mà anh sẽ không bận tâm về nàng thêm nữa.
Anh nhìn nàng mỉm cười. Nàng muốn đấu với anh. “ Mẹ của em có cảm thấy thoải mái không?”, Leandros hỏi.
“ Rất tốt, cảm ơn”, nàng trả lời một cách cứng nhắc.
Nhưng trong lòng nàng đang cười thầm một cách khoái chí. Họ đang đứng phía dưới, nơi có sáu cánh cửa dẫn vào những căn phòng ngủ sang trọng. Isobel mở một cách cửa trong khi Leandros mở một cánh cửa khác. Và khi họ đặt tay lên nắm cửa, họ dừng lại nhìn người kia, ánh mắt của Isobel đầy vẻ thách thức, bởi vì căn phòng nàng bước vào không phải là căn phòng mà họ có thể ở cùng nhau. Leandros nhìn nàng và lại
“ Bữa tối”, anh nói, “ Lúc tám giờ ba mươi phút”, và sau đó biến mất, để nàng đứng đó đang sôi lên vì sự tức giận và cảm giác thất bại, bởi vì bằng cách không bình luận gì về việc Isobel không có ý định ở cùng phòng, rõ ràng anh đã chứng tỏ mình có thể kiểm soát được tình hình.
Bữa tối đã diễn ra một cách chán ngán. Silvia bị mệt và quyết định ăn tối trong phòng và xem một cuộn phim trước khi đi ngủ. Isobel đi xuống, vẫn mặc chiếc váy cũ, vì nàng chỉ có mỗi chiếc váy đó, mặc dù nàng đã tắm, chải tóc và trang điểm nhẹ.
Leandros đã thay một bộ trang phục hết sức trang trọng. Trông anh khá đẹp trai và bóng bẩy và tim của Isobel nhảy dựng ra ngoài.
“Có cần phải trang trọng đến vậy cho một bữa tối bình thường không?”, nàng nhận xét một cách độc đoán.
“ Tôi phải ra ngoài sau đó”, anh giải thích “Mẹ tôi đang chờ và vì tôi cũng không gặp ai hôm nay nên hoặc tôi phải đến đó, hoặc bà ấy sẽ đến đây để xem tôi đang làm gì”.
Isobel ước chi mình biết được anh đang chơi trò gì. Dường như có chuyện gì đó đang diễn ra ở đây khiến nàng mất kiểm soát. Nàng không biết lý do tại sao, bởi vì nó không giống như việc nàng không được biết về buổi tối ngày hôm nay. Diantha đã đề cập đến nó và vì vậy nó khá có hiệu quả. Những gì nàng mong đợi là Leandros chịu nhượng bộ một lần trong sự xuất hiện của anh và vẫn còn ở đây với nàng.
Nhưng nàng đang nói về cái gì vậy? Nàng tự hỏi. Nàng không thích câu trả lời rằng Diantha yêu quý và anh cùng ở với nhau nơi mà anh đang muốn đến.
Họ bước vào căn phòng nhỏ hơn trong hai phòng ăn của căn nhà như hai người xa lạ gặp nhau lần đầu. Leandros lịch sự kéo một chiếc ghế cho nàng. Allise nhìn thấy vậy, cũng bắt đầu dọn một bữa tối ấm cúng dành cho hai người. Chiếc bàn được trang trí bằng một chiếc khăn kiểu Trung Quốc và nến được thắp thay vì đèn. Ngay lúc anh rời đi mà không muốn chạm vào nàng dù ngẫu nhiên, nàng cảm thấy giận dỗi và dường như nàng đang phải đấu tranh với chính mình.
Leandros ngồi đối diện. Trông anh rất đẹp trai. Chiếc áo khoác đen và áo sơ mi trắng cùng với cái nơ nhỏ được kết hợp hết sức tinh tế. Anh với lấy chiếc khăn ăn, quấn quanh chai sâm panh và đặt nó vào trong xô đá. Chiếc khăn được bọc một cách gọn gàng, những ngón tay khéo léo của anh mở nút chai một cách điêu luyện. Nó bắn lên nhẹ nhàng chứ không phụt mạnh. Đối với người đàn ông này, việc mở nút chai vốn đã được học ngay từ bé. Một dung dịch vàng óng đang sủi bọt được rót vào chiếc ly thủy tinh trước mặt nàng mà không rơi một giọt. Nàng do dự một lúc, sau đó nâng ly lên và uống. Tuy vậy, nàng ngờ rằng anh đang mong chờ nàng làm điều đó. Nghĩ đến đây, tay nàng nắm chặt vào váy nhưng nàng cô gắng không để anh nhìn thấy. Nếu như anh nói bất cứ điều gì có thể phá vỡ không khí này, nàng có thể sẽ bùng nổ, giống như nút chai rượu sâm panh đã được mở sẵn.
“ Em có thể đi cùng tôi, nếu em muốn”.
Nàng ngồi đó nhìn chằm chằm vào anh, không thể tin những gì anh vừa nói.
“Cảm ơn”, nàng lạnh lùng đáp, “ Tôi sẽ xem phim với mẹ”.
Anh nâng ly của mình lên một cách điệu nghệ và hướng nó về phía nàng “ Chào mừng em trở về nhà”.
Nếu như Allise không đến đó với những đĩa thức ăn, nàng có thể, chỉ là có thể, sẽ phản ứng lại ngay. Nhưng những cuộc chiến kiểu này thì cần phải giữ tinh thần cứng rắn, nàng tự nhủ.
Họ ăn gần như trong im lặng. Khi nàng không thể cho thêm thức ăn vào đĩa của mình, Isobel uống thêm sâm panh và ngay lập tức nàng cảm thấy choáng váng. Miệng của nàng trở nên tê cứng và run rẩy. Nàng đặt cốc xuống. Leandros lại tiếp tục rót đầy. Allise tiếp tục dọn lên món thứ hai. Khi món cuối cùng được đưa lên, nàng từ chối món bánh pudding ngon tuyệt với mật ong và yêu cầu một tách cà phê đen.
Khi bữa ăn kết thúc, Isobel đứng dậy và cảm thấy không thể đứng vững. Leandros vẫn ngồi trên ghế và quan sát những biểu hiện của nàng.
“Chúc ngủ ngon”, nàng nói.
Anh im lặng gật đầu. Nàng bước ra khỏi phòng, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi xem bộ phim cùng với Silvia. Sau đó, nàng trờ về phòng mình và lên giường. Nằm trên giường, nàng bắt đầu suy nghĩ, kéo gối lên đầu và bắt đầu khóc.
Anh đang ở với cô ta, chắc chắn là vậy. Anh đang đứng ở một góc nào đó trong ngôi nhà của bà mẹ, nhẹ nhàng giải thích với Diantha. Liệu cô ta có cầu xin, có khóc không? Liệu anh có bị gục ngã bởi những giọt nước mắt đang lăn dài dưới đôi mắt đen của cô ta và ở lại với cô ta đêm nay thay vì trở về nhà không?
Nàng chìm dần vào trong giấc ngủ, chỉ để không muốn nghĩ đến những cảnh tượng đó. Thật không công bằng. Nàng căm ghét anh. Anh đã làm cho nàng như có lại những cảm xúc ban đầu ngay trong ngày cuối cùng…
Một đôi tay nâng nàng ra khỏi giường và sự xóc nảy làm nàng thoát ra khỏi giấc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...