Ngọc Ánh không nhìn thấy bóng dáng của tỷ tỷ đâu, lại nhìn thấy thần sắc của Ninh Vu không được tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa lúc ở thị trấn Lương Phong, Ninh Vu có đưa tỷ tỷ của nàng đi, nhưng sau đó lại an toàn đưa về, còn nói những câu chân thành, có thể thấy được hắn đối với tỷ tỷ nàng là có tình ý, chỉ là nửa tháng không gặp, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến không khí trở nên khác lạ như thế.
Lẽ nào, trong nửa tháng qua đã xảy ra biến cố gì rồi, còn có tỷ tỷ của nàng nữa, hiện tại đang ở đâu.
"Sao đột nhiên lại tìm đến ta?" Ninh Vu bình tĩnh hỏi, mặc dù đã mấy ngày rồi nhưng trong lòng hắn vẫn còn đau âm ỉ.
Mẫn Húc đem sự việc trong hoa lăng kính nói cho hắn biết, Ngọc Ánh vẫn là không tin được, nhưng khi nàng đối với việc Ninh Vu sớm biết thân phận thật của nàng, nàng có chút kinh ngạc, nàng cứ nghĩ là mình đã che giấu rất tốt nhưng rốt cuộc vẫn bị hai người họ nhìn ra.
Ninh Vu cũng biết chút ít về Thông Thiên Bí Cảnh nên nói: "Rất đơn giản.
Trong số tiên gia hôm nay đến minh giới, trong đó có một nữ y tiên, chuyên trách việc hạ sinh trong tiên giới, chỉ cần Ngọc Ánh ngươi để cho nàng ta xem, thì sẽ biết được ngươi đã từng sinh con hay chưa thôi."
"Cái này cũng nhìn ra được sao?" Ngọc Ánh ngạc nhiên hỏi.
Ninh Vu gật đầu, trước đây hắn rất mong hắn với Ngọc Yên cũng có một đứa con, cho nên đã đi tìm hiểu kiến thức về phương diện này, nhân tiện cũng biết được chuyện này.
Mẫn Húc lên tiếng: "Nếu như vậy thì tốt, nếu như tất cả sự việc xảy ra trong hoa lăng kính đều không phải là ảo giác, vậy thì ta cần phải đi gặp phụ vương ngươi một lần."
"Tại sao lại phải gặp phụ thân ta?" Ninh Vu không hiểu bèn hỏi.
"Sư phụ của ta nói, phụ thân ngươi, đã từng đi vào trong Thông Thiên Bí Cảnh."
Sau khi hắn bước ra khỏi hoa lăng lính, hắn cố gắng vào trong lại lần nữa, nhưng phát hiện ra rằng mình không thể vào được, hơn nữa hắn không thu được bất kỳ thông tin hữu ích, hắn chỉ biết rằng chiếc gương là do phụ thân của Ninh Vu để lại, nó có khả năng nhìn thấu tương lai, nhưng sau này chiếc gương không thể hoạt động, thậm chí không còn nhìn thấy được tương lai.
Mặc dù không biết vì sao hoa lăng kính đột nhiên không còn linh nghiệm nữa, nhưng hắn đoán được nguyên nhân là do ba người bọn họ thông qua hoa lăng kính để bước vào Thông Thiên Bí Cảnh, lại thêm việc trong lăng kính gặp được A chước, có thể đã chạm vào một số cơ quan nào đó, khiến cho hoa lăng kính tự động đóng lại chặn hẳn lối vào Thông Thiên Bí Cảnh.
Tuy nhiên, Ninh Quân, đại đế quân của minh giới, trong tay không có hoa lăng kính, lại có thể một mình bước vào Thông Thiên Bí Cảnh, có thể thấy rằng vẫn còn có con đường khác đi vào trong đó.
Ninh Vu cho triệu hồi nữ tiên y đến, sau khi kiểm tra cho Ngọc Ánh: "Cô nương tại sao lại không để tâm như thế, đến việc bản thân mình có từng sinh con hay không lại không biết."
"Do phát sinh ra một số việc, có lẽ đã kiến cho ký ức của ta chưa hoàn toàn hồi phục."
"Làm sao có thể như thế được, cô nương là tiên thể, thần tiên thì làm sao mất đi ký ức được.
Cô nương ngươi tuyệt đối đã từng sinh con, người chưa sinh con chỗ này sẽ tròn trịa, còn của cô nương bị dẹt ra."
"Tiền bối chắc chắn chứ?" Âm thanh của nàng có chút run rẩy.
"Ta chắc chắn, ta đã phụ trách chức vụ này mấy vạn năm nay, thì làm sao có thể nhìn lầm được, hơn nữa, ta có thể xem ra được, đứa con này của ngươi bị sanh non, tuy là tiên thai, nhưng thể chất lại yếu, phát triển không dễ dàng."
"Sanh non? Phát triển không dễ dàng?" Nàng nhớ đến lời nói của Mẫn Húc, đứa trẻ tên A Chước, tuy rằng đã năm trăm tuổi nhưng hình dáng vẫn như đứa trẻ phàm nhân sáu bảy tuổi.
"Đúng vậy, nếu như sau khi được sinh ra mà linh lực không đủ, sẽ càng khó phát triển, người làm mẫu thân như ngươi, cần phải tốn nhiều tâm huyết hơn, nếu có tiên đan thảo dược tốt thì đưa cho nó, phí nhiều thời gian và tâm huyết vào, thì sẽ không còn trở ngại gì nữa."
Ngọc Ánh bây giờ mới khẳng định rằng nàng thật sự có một đứa con, nhưng tại sao một chút ký ức về nó đều không có.
"Tiền bối, người vừa nói thần tiên không thể mất ký ức, vậy thì có trường hợp nào ngoại lệ không?"
Nữ y tiên lắc đầu: "Năng lực khôi phục của thần tiên rất tốt, cho dù phần đầu có bị thương đi chăng nữa, cũng sẽ lành lại ngay, vì vậy tiên nhân chúng ta, việc mất đi ký ức duy nhất chỉ có thể là do bị phép thuật khống chế, ví dụ như thần chú phong ấn, chú hoán đổi..
nhưng mà ta cũng từng nghe nói qua, lúc thượng cổ, có một vị tiên nhân trực tiếp dùng nhãn thần có thể thay đổi đi ký ức của người khác, nhưng mà đó đã là những việc thời xa xưa rồi."
Tất cả những thứ lời này Ngọc Ánh đều để ở trong lòng, hiện tại tuy rằng biết mình đã có một đứa con, nhưng làm thế nào để khôi phục lại ký ức thì nàng vẫn chưa biết được.
Chẳng lẽ giống như lời Ngọc Yên từng nói, Ninh Vu có kết hồn thảo, sau khi dùng nó thì có thể giúp nàng nhớ lại được không?
Bên ngoài, Mẫn Húc cũng đang cùng Ninh Vu nói chuyện này, nhưng Ninh Vu lắc đầu: "Biện pháp này không có khả thi."
"Tại sao?"
"Tại vì lá kết hồn thảo cuối cùng đã bị ta dùng rồi, nếu như đợi nó sinh trưởng thì có khi phải đợi đến vạn năm."
Mẫn Húc rơi vào cục diện khó khăn, bởi vì hắn từng thử dùng thuật ảnh hồn để giúp Ngọc Ánh khôi phục ký ức, nhưng vô dụng, người dùng thuật lên người nàng thật sự lợi hại hơn hắn nhiều, nhưng hắn lại không biết là ai, bởi vì theo như lời sư phụ hắn nói, mười vạn năm trước có một con chim bằng, sau khi nguyên thần bị hủy, đầu cũng bị chặt đứt, nguyên nhân là do không muốn đôi mắt đó làm nhiễu loạn chốn nhân gian.
"Ngọc Yên đâu? Tại sao ta không thấy bóng dáng của nàng ấy? Ngươi đã dùng kết hồn thảo, nàng ấy nhất định đã nhớ lại chuyện cũ rồi phải không?" Mẫn Húc lên tiếng hỏi.
"Đi rồi." Ninh Vu đáp.
"Đi rồi? Đi đâu?"
"Không biết."
"Không biết? Trong tam giới này, có ai mà ngươi không tìm được?" Lời nói này của Mẫn Húc vô tình đâm sâu vào chỗ đau của hắn.
"Nàng ấy móc đi vảy hộ tâm trên ngực ta, lại lấy máu của ta tưới lên trên một trăm con phi điểu và trên người nàng ấy, cho nên hiện tại trong khắp tam giới đâu đâu cũng là khí tức của ta, tìm kiếm vô cùng khó khăn."
"Các người từ trước đã hiểu lầm nhau sâu sắc, nàng ấy làm như thế, cũng chỉ là để tự bảo vệ cho mình."
Ninh Vu khẽ cười nhếch môi: "Hiểu lầm sao? Không còn quan trọng nữa rồi."
"Vậy..
nếu như ngươi tìm được nàng ấy, ngươi có dự định như thế nào?" Mẫn Húc lo lắng Ninh Vu sẽ làm ra chuyện gì đó quá khích.
"Xem tâm tình ta như thế nào đã." Hắn trả lời nhưng lại không mang tâm trạng gì cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...