Mục Thanh Lê cuộn trong chăn gấm thêu hoa đỏ thẫm, khẽ cau mày, nhắm nửa mắt, đưa tay kéo chăn xuống, nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy Quân Vinh Giác đang mặc áo khoác ngoài. Giá y trên mặt đất vẫn chưa xử lý, mà trang phục hắn đang mặc lúc này chính là những bộ mà ngày thường nàng hay thấy. Bạch y đơn giản như thế ở trên người hắn cũng trở nên sáng sủa hơn.
Trong đầu lại hiện lên âm thanh ầm ỹ bên ngoài đã phá giấc ngủ của nàng, muốn đi thỉnh an, cũng không nên mặc tùy ý như vậy nha? Mục Thanh Lê nghiêng đầu tựa người trên giường, giọng nói còn mang theo ngai ngái vừa tỉnh ngủ: “Phải rời giường để đi thỉnh an cái gì?”
Quân Vinh Giác thấy trên trán nàng có chút bực bội, bộ dáng trong mắt còn buồn ngủ chưa tỉnh táo, bật cười lắc đầu: “Không quan hệ, nàng muốn ngủ bao lâu cứ ngủ bấy lâu.”
Nghe được đáp án này, Mục Thanh Lê híp mắt gật đầu, đây hứng thú: “Như vậy không quan hệ sao?”
Quân Vinh Giác cười yếu ớt: “Thái Tử thân thể không tốt, Thái Tử phi chiếu cố ở bên người, vô tâm thỉnh an.”
“Ha ha.” Mục Thanh Lê nghe hắn nói dối tự nhiên như vậy nhịn không được cười thành tiếng, ánh mắt tiếp theo dừng trên nhuyễn tháp mà hắn ngủ đêm qua. Tươi cười trên mặt hơi hơi thu lại một ít. Nhìn thấy Quân Vinh Giác đã ăn mặc chỉnh tề, chớp chớp mắt mấy cái nhẹ nhàng hỏi: “Huynh không biết là ta rất điêu ngoa lười biếng sao?”
Quân Vinh Giác trong mắt hiện lên kinh ngạc nhàn nhạt, trực tiếp đối diện chậm rãi đi tới.
Một lúc sau, hắn đã đứng trước mặt của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trán của nàng.
Mục Thanh Lê không khỏi thốt ra: “Ta không bệnh.”
“Ân?” Quân Vinh Giác ngẩn ra, lập tức chớp mắt bật cười. Cười liên tục một hồi, hắn mỉm cười: “Nàng chỉ cần làm những việc mà nàng muốn.”
Mục Thanh Lê cảm thụ mát lạnh từ bàn tay hắn, nó cũng làm yên lòng nàng, cứ như vậy cứ nằm ở dưới nhìn hướng lên khuôn mặt của hắn, giảo hoạt cười nói: “Ý của huynh là về sau có sự tình gì đều có huynh giải quyết?”
Thế mà Quân Vinh Giác lại gật đầu, động tác ngón tay dịu dàng vuốt ve trán nàng, vẻ mặt hắn bình tĩnh mà mỉm cười, làm cho nàng cảm nhận trong đó là sự thật cùng khẳng định. Cùng lúc là giọng nói từ từ dịu dàng mà u tĩnh: “Nếu nàng đã chọn ta, ta đương nhiên là sẽ bảo hộ nàng chu toàn, cho nàng một cuộc sống yên ổn.”
Mục Thanh Lê lại nhìn nhìn, một lúc sau liền nở nụ cười. Hắn một chút cũng chưa thay đổi, cho nàng lời hứa hẹn trực tiếp như vậy mà không có một chút yêu cầu nào. Khẽ nhắm mắt lại, dùng trán cọ cọ trong tay hắn, rồi nhìn hắn cười nói: “Đây cũng là lời ta muốn nói, thần tiên ca ca, huynh đã thật tình bảo hộ ta như vậy, ta cũng nhất định sẽ che chở huynh, cho huynh sự yên bình.”
“Được.” Quân Vinh Giác gật đầu, đáp lại lời của nàng.
Đưa tay giúp nàng kéo lại chăn gấm một chút: “Ngủ đi.”
“Ân.” Mục Thanh Lê cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ gật đầu nhắm mắt ngủ tiếp.
Quân Vinh Giác thấy hô hấp nàng đều đều mới xoay người đi ra ngoài.
……
Ở ngoài cửa, cung nữ thấy đã gọi hai lần nhưng không ai trả lời, không khỏi có chút gấp gáp, nhưng cũng không dám lại kêu nữa hay là tiến lên gõ cửa, chỉ có thể lẳng lặng đứng ngoài cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
“Kẽo kẹt” Một tiếng rất nhỏ vang lên bên tai, cung nữ đầu lĩnh trong lòng vui vẻ cùng kinh ngạc, ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh giản dị màu trắng đang đi ra. Nàng cung kính khom người hành lễ: “Ra mắt Thái Tử điện hạ.”
“Ra mắt Thái Tử điện hạ.” Ba cung nữ phía sau nàng nhanh chóng hành lễ. Noãn Thu cùng Liên Hạ nhìn nhau một cái, cũng khom người xuống.
Quân Vinh Giác thần sắc đạm bạc, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Động tác tinh tế tỉ mỉ cùng cẩn thận hết thảy rơi vào trong mắt các cung nữ và hai người Noãn Thu.
Đóng cửa thật kỹ, Quân Vinh Giác lãnh đạm nói: “Về sau Thái Tử phi chỉ cần thị nữ nàng mang đến hầu hạ. Các ngươi xuống hết đi.”
Cung nữ đầu lĩnh nghe vậy, tự nhiên hiểu được là Thái Tử không cần các nàng. Cũng không nhắc lại việc thỉnh an hoàng hậu, rõ ràng Thái Tử nghe được lời của nàng, thế mà lúc này bảo nàng đi xuống, nếu nàng tiếp tục ngược lại sẽ chạm vào tôn uy Thái Tử. Thắt lưng càng hạ thấp, mở miệng nói: “Vâng, nô tỳ cáo lui.” Ba cung nữ phía sau cũng vội vàng đáp ứng, cùng nàng ta rời đi.
Quân Vinh Giác nhìn về phía Noãn Thu cùng Liên Hạ đang đứng một bên: “Trong phủ Thái Tử, trừ bỏ Lê Nhi, các ngươi không nên nghe theo lời bất luận kẻ nào.”
Noãn Thu, Liên Hạ hai người vừa nghe vậy, trên mặt đều hiện lên một chút kinh ngạc vừa mừng vừa sợ. Đồng loạt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tạ ơn Thái Tử điện hạ.”
Quân Vinh Giác thần sắc không đổi, chậm rãi bỏ đi.
Bóng dáng hắn phiêu nhiên xuất trần, đi lại giống như tranh thuỷ mặc cao sơn lưu thủy, một mình hắn một sắc thái. Trắng mà sạch lại che mờ hết thảy.
Cho đến lúc hắn đi xa, hai người Noãn Thu cùng Liên Hạ mới ngẩng đầu nhìn, chỉ một thoáng thần sắc hai người đều có chút biến hóa rất nhỏ.
“Thái Tử, nhìn không thấu, một chút cũng đều nhìn không thấu.” Liên Hạ nhẹ nhàng nói, tròng mắt di động vừa tò mò lại cảm thán.
Noãn Thu khẽ cười nói: “Nhìn không thấu cũng không lo, quan trọng là hắn tốt với tiểu thư.”
Liên Hạ nhịn không được cười một tiếng, vẻ mặt hiện lên một ít cổ quái cùng hâm mộ: “Nói như thế, ta thấy Thái Tử tựa hồ chỉ cười trước mặt tiểu thư, hơn nữa cười mãi không ngớt. Nhưng mà nếu không có tiểu thư, Thái Tử đối với bất cứ kẻ nào lại như không có để ý dù chỉ một chút, biểu tình vô cùng lãnh đạm như không có cảm tình.”
Noãn Thu đồng cảm gật đầu, lại nhìn thoáng qua phương hướng Quân Vinh Giác rời đi. Tiểu thư không ở đây, toàn thân Thái Tử đều tràn ngập lạnh lùng, cứ như tùy lúc thuận theo gió mà đi, rõ ràng ngay tại bên người, lại có cảm giác không thể chạm đến.
Mặt trời đứng bóng, ước chừng giờ ngọ. Mục Thanh Lê từ trong chăn tỉnh lại. Ngoài cửa hai người Liên Hạ cũng đoán chừng được thời điểm này, chuẩn bị xong xiêm y cùng dụng cụ rửa mặt chải đầu tiến vào. Vừa vào liền thấy hồng y đầy đất, sắc mặt các nàng không hẹn mà từ từ đỏ đỏ lên, mắt nhắm mắt mở tránh đi.
Để hai người hầu hạ xong, Mục Thanh Lê mặc vào xiêm y rồi rửa mặt chải đầu, bước ra khỏi phòng.
Ánh mặt trời giữa trưa, hoa cúc từng đóa nở rộ, căn tràn sức sống. Phủ Thái Tử so với phủ Bình Khang Hầu còn kém không ít, nhưng cảnh sắc tự nhiên lại có phần hơn. Cỏ cây tự nhiên, cố tình không tỉ mỉ xử lý, dây leo tùy ý bò ngang dọc, đá tảng phủ đầy rêu xanh.
Mục Thanh Lê hỏi Noãn Thu đi bên cạnh: “Những người khác đâu?”
Noãn Thu đáp: “Mọi người ở Lê viện.”
Mục Thanh Lê ngẩn ra: “Lê viện”
Nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Noãn Thu không khỏi cười rộ lên, gật đầu nghiêm túc nói: “Ân, là ở Lê viện trong phủ Thái Tử. Chúng nô tỳ mới đến cũng giật mình. Nghe nói Thái Tử từ lúc tứ hôn mà bắt đầu cải biến tẩm cung Thái Tử phi. Tuy rằng không thể so sánh với Lê viện của phủ Hầu gia, nhưng cũng có vài phần tương tự, có lẽ chẳng bao lâu sau là có thể hoàn toàn giống nhau.”
Mục Thanh Lê khóe miệng cong lên, trong lòng dâng lên ấm áp. Ôn nhu của hắn nàng vẫn biết, chỉ là nghĩ đến sự tỉ mỉ tinh tế như vậy vẫn làm cho nàng cao hứng không thôi. “Đi, mang ta đi nhìn xem.”
“Vâng.” Noãn Thu cười khẽ, cùng Liên Hạ bên kia đưa mắt nhìn nhau một cái. Nhìn ra được tiểu thư thật cao hứng. Cũng đúng, nếu có một cái nam tử đối với mình tinh tế như vậy. Làm nữ tử đượng nhiên là cao hứng?
Được Noãn Thu dẫn đường, Mục Thanh Lê một đường đi qua phủ Thái Tử, đi ngang qua một nhóm cung nữ, nhóm cung nữ hành lễ tôn kính. Lúc trước nàng từng thông qua thác nước trong học viện Tống Thụy mà bơi vào đến hồ sen. Lúc này, hoa sen trong hồ đã héo tàn, chỉ còn lại có đài sen lững lờ trên mặt nước.
Dọc suốt hành lang đều có tranh vẽ, xà nhà chạm trỗ cột trụ điêu khắc. Không bao lâu, Mục Thanh Lê đi qua một cây cầu gỗ chạm trỗ, thấy sân viện xuất hiện ở trước mặt.
Một bức hoàng phi với hai chữ ‘Lê viện’ treo cao cao, hoàng phi này hiển nhiên không phải là cái của phủ Bình Khang Hầu. Chữ trên bề mặt như rồng bay phượng múa, tự nhiên phóng khoáng, bên trong lại có nhu hòa. Nhìn những chữ này, Mục Thanh Lê không khỏi nghĩ đến thân ảnh Quân Vinh Giác, những chữ này chắc là hắn viết.
Chỉ nhìn từ bên ngoài Lê viện, phong cảnh quả thực cùng Lê viện ở phủ Bình Khang Hầu của nàng không sai biệt lắm.
“Tiểu thư.” Noãn Thu nhẹ giọng kêu.
Mục Thanh Lê gật đầu mỉm cười, tự nhiên tiêu sái đi vào như ở phủ Bình Khang Hầu.
Cây cỏ tươi tốt, từng đám nở rộ ngào ngạt hương thơm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài đạo thân ảnh đang bận việc trong đó, đúng là Hàn Xuân, Mai Đông, Lạc Du, còn có Đường mama. Lại nhìn thấy một thiếu niên toàn thân mặc đồ đen im lặng đứng một bên, Mục Thanh Lê hơi hơi có chút kinh ngạc: Đường Thủ sao lại cũng đến đây? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng là của hồi môn?
Noãn Thu chú ý tới ánh mắt nàng, nhỏ giọng giải thích: “Đường công tử từ nhỏ giống bốn người nô tỳ, đều do tướng quân an bài ở bên người tiểu thư. Chẳng qua tiểu thư là nữ tử, cùng nam tử chung quy không tiện, cho nên tướng quân vẫn không cưỡng cầu Đường công tử mọi lúc đi theo bên người tiểu thư. Lần này, Đường mama đến đây, Đường công tử cũng bị mang đến đây.”
Noãn Thu chú ý tới ánh mắt nàng, nhỏ giọng giải thích: “Đường công tử từ nhỏ giống bốn người nô tỳ, đều do tướng quân an bài ở bên người tiểu thư. Chẳng qua tiểu thư là nữ tử, cùng nam tử chung quy không tiện, cho nên tướng quân vẫn không cưỡng cầu Đường công tử mọi lúc đi theo bên người tiểu thư. Lần này, Đường mama đến đây, Đường công tử cũng bị mang đến đây.”
Mục Thanh Lê gật đầu, kỳ thật nàng cũng hiểu được đại khái ý tứ của La Kình Thiên. Có vài lần, ngoại công đều trước mặt nàng mà khích lệ Đường Thủ, nói hắn tư chất tài giỏi, hơn nữa tính tình cũng tốt, sẽ là thị vệ không tồi. Vốn nếu ngoại công thưởng thức hắn như vậy, kiếm thuật của hắn không nên chỉ cố gắng học tập ở trong học viện Tống Thụy mới đúng, ngoại công tùy tiện dạy hắn mấy chiêu cũng đủ để hắn tiến bộ. Nhưng ngoại công cố tình không làm như vậy.
Mục Thanh Lê nhìn ra được. Ngoại công muốn nàng có cơ hội làm cho hắn phải mang ơn. Chấp nhận hắn, và vì hắn phải nhận ân của nàng mà hoàn toàn nguyện trung thành với nàng. Nhưng mà hiện tại nàng đối với Đường Thủ mà nói cũng không có bao nhiêu cảm tình, chính là một người có nhận thức mà thôi, địa vị trong lòng nàng hoàn toàn không giống với Đường mama, càng miễn bàn với bốn người Xuân Hạ Thu Đông.
Ba người Mục Thanh Lê đi vào nơi này, ngay lập tức liền bị những người trong đó phát hiện.
Toàn bộ mấy người đó động tác trên tay ngừng lại và đồng thời nhìn về phía nàng, Đường mama buông cây chổi đang quét trong tay. Vẻ mặt từ ái cùng kích động đi đến trước mặt nàng, đánh giá Mục Thanh Lê từ trên xuống dưới. Cầm tay nàng xúc động mấp máy môi: “Tốt. Thật tốt! Đại tiểu thư trưởng thành, đã trưởng thành. E là đêm qua đại tiểu thư thật vất vả, cho nên hiện tại mới thức dậy đi, Nhanh! Mama có nấu bát súp cho đại tiểu thư, mau mau tới bồi bổ thân mình! Ha ha a, trưởng thành, lập gia đình, về sau không thể tùy tiện chạy loạn! Nhanh chóng sinh đứa bé trắng trẻo mập mạp ama ôm một cái.”
Càng nói càng thái quá, nghe những lời này của nàng, sắc mặt mọi người ở đây đều có chút biến hóa, đến cả Mục Thanh Lê cũng muốn cắt lời nàng.
“Nương.” Một tiếng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, cũng chính là Đường Thủ mặt lạnh đang đứng ở ánh mặt trời kia.
Lời này mà cũng nói được, trên trán Từ công công nhất thời đầy mồ hôi, theo lời của nàng lại cẩn thận nhìn Quân Vinh Giác. Thoáng chốc thấy đôi mắt Quân Vinh Giác lạnh lùng quan sát lại, cũng không phải quá lạnh lùng, mà chính là bình tĩnh vô cùng, vô thanh vô tức, cũng đã thẩm thấu đến phát lạnh. Sắc mặt Từ công công trắng bệch, trong lòng không rõ, trước đây hiếm khi gặp Thái Tử, nghe nói thân thể hắn không tốt, hàng năm không thấy người, hẳn là một nhân tài ốm yếu yếu đuối, thế nào chỉ một cái liếc mắt lại khiến cho đáy lòng run không thôi.
Đường mama ngừng lại một chút, nghi hoặc nhìn về phía con mình: “Làm sao vậy?”
Đường Thủ mím môi, thần sắc bất động: “Đại tiểu thư chắc còn chưa dùng bữa sáng.”
“A!” Đường mẹ bừng tỉnh, buông tay Mục Thanh Lê ra, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, người đợi chút, mama liền đi lấy mấy món người thích ăn. Đã lập gia đình sao còn không biết chiếu cố chính mình như vậy, thật làm cho người ta lo lắng.” Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt Đường mama đều tràn đầy từ ái.
Nhìn thân hình mập mạp Đường mama đi xa, Xuân Hạ Thu Đông đều nhìn Đường Thủ, hắn nhìn có vẻ như không quan tâm tiểu thư, nhưng mà đối với những thói quen cuộc sống tiểu thư lại phi thường hiểu biết. Lạc Du cũng nhìn nhìn Đường Thủ, không nói gì. Lúc hắn ở phủ Bình Khang Hầu, chỉ nghe nói về Đường Thủ nhưng chưa gặp qua lần nào, thật không ngờ hắn ta cũng cùng Mục Thanh Lê đi tới phủ Thái Tử. Cho dù chỉ là một thị vệ, nhưng với thân phận nam tử của hắn, chỉ sợ là được mọi người ngầm đồng ý.
“Chi chi” Có tiếng kêu vang lên cùng với một bóng dáng tuyết trắng quét qua, dừng lại trên đầu vai Mục Thanh Lê.
Mục Thanh Lê đưa tay vuốt ve nó, chỉ chỉ cái mũi nó, cười cười: “Lại đi ăn vụng chỗ nào.” Nói xong ngồi xuống nhuyễn tháp dưới tàng cây trong Lê viện.
“Chi chi chi” Điêu nhi trắng như tuyết cúi đầu kêu, không ngừng ma sát cổ nàng.
Mục Thanh Lê chịu không được cười rộ lên, tiếng cười trong trẻo thích ý. Nàng ngẩng đầu, nhìn bốn người Xuân Hạ Thu Đông đang đứng ở trước mặt, cười khẽ: “Các ngươi muốn nói cái gì? Không cần miễn cưỡng, nếu nơi này là Lê viện, thì cứ xem nó là Lê viện.”
Bốn người nghe vậy nhìn nhau cười, tự nhiên thả lỏng. Noãn Thu tới gần bên nàng, cười nhẹ: “Nghe những lời này của tiểu thư, xem ra tiểu thư thực tín nhiệm Thái Tử.” Ba người còn lại đều nhìn về phía Mục Thanh Lê, chờ nàng ột đáp án.
Mục Thanh Lê mỉm cười gật đầu, ôm điêu nhi, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nó nói: “Ân, ở phủ Thái Tử không cần lo lắng gì. Hơn nữa Giác muốn làm cái gì các ngươi cũng không cần quản, cứ như ở nhà trước kia là được.”
Bốn người trong mắt chợt lóe kinh dị, theo lời Mục Thanh Lê nói, hoàn toàn nghe được là nàng đối với Quân Vinh Giác hoàn toàn tín nhiệm. Hơn nữa nàng gọi thẳng tên Quân Vinh Giác, có vẻ càng thân thiết. Các nàng không khỏi nghĩ đến việc động phòng đêm qua, chắc không vì bọn họ đã……
Trên mặt Hàn Xuân hiện lên một tia đỏ ửng, hơi hơi cúi đầu.
Mai Đông nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ cười, hướng Mục Thanh Lê cười nói: “Nếu tiểu thư nói thế, chúng ta cũng an tâm.” Nàng mới mở miệng, ba nữ kia cũng gật đầu.
Lạc Du cùng Đường Thủ nhìn thân ảnh năm người các nàng đứng cùng một chỗ, trong lòng đều hiểu được, mặc kệ là thế nào, bọn họ căn bản không thể đạt tới địa vị như vậy trong lòng Mục Thanh Lê, mặc kệ là vì hắn là thân nam nhi, hay là vì lý do nào khác.
…… Tiếng kẻng báo hiệu đúng ngọ, mặt trời hoàn toàn đúng bóng.
Một cung nữ mặc bộ đồ màu hồng phấn không nhanh không chậm đi về hướng Lê viện, chỉ thấy trong Lê viện cũng không có bao nhiêu thủ vệ. Khi đi vào, cung nữ ngây người nhìn hình ảnh trong đó.
Cây cối xanh thẳm, lầu gác như tranh họa, lại thoang thoảng mùi đàn hương. Dưới tàng cây rậm rạp có một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp. Nàng thanh cao thoát tục, môi hồng răng trắng, ánh nắng xuyên qua tàng cây tạo thành những vệt lốm đốm trên mặt nàng càng làm cho nàng có vẻ thanh thuần thoát tục, trong tay nàng cầm một viên tròn tròn như viên thuốc, nhỏ cỡ hạt đậu, thỉnh thoảng ném lên trên không, chỉ thấy Điêu Nhi trắng muốt nằm úp sấp trong lòng nàng thoáng cái nhảy dựng lên, đớp lấy viên thuốc kia nuốt vào bụng.
Lúc đó người con gái ấy sẽ cười rộ lên không kìm nén, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Hơn nữa, vây xung quanh người con gái xinh đẹp đó còn có một mỹ nam đang đứng cùng năm người nữ tử khác cũng cực kỳ xinh đẹp. Nhất là người con gái cao gầy kia, dung mạo nàng cùng người con gái đang nằm trên nhuyễn tháp, so ra thì khí chất hoàn toàn tương phản, dường như “hắn ta” trời sinh đã mang e lệ, chỉ hơi động ánh mắt thì đến cả nữ tử cũng mê muội.
Lại nói về nam tử mặc bộ đồ đen đang đứng xa xa, cũng thần thái bất phàm, mày kiếm mắt phượng, da thịt trắng nõn, ánh mắt lợi hại lạnh như băng làm cho nàng liếc mắt một cái thôi cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Cung nữ không khỏi ngây người một chút, tuy trong phủ Thái Tử cũng vài lần nhìn thấy Thái Tử với dung mạo như thiên tiên từ xa xa, nhưng vào lúc này và tại đây với phong cảnh hữu tình và với những con người này, cùng với không khí thích ý lan tràn chung quanh, làm cho nàng thoáng chốc đã nghĩ mình lạc vào tiên cảnh.
“Ngươi là ai?”
Một câu hỏi lạnh lùng từ trong miệng Hàn Xuân, cung nữ nhanh chóng hoàn hồn. Vội vàng đối cung kính bẩm báo với Mục Thanh Lê trên nhuyễn tháp: “Ra mắt Thái Tử phi, nô tỳ tới thỉnh Thái Tử phi tiến đến tiền điện tiếp chỉ.”
“Tiếp chỉ?” Mục Thanh Lê ngẩng đầu. Trong lòng cười lạnh một tiếng, mới ngày đầu tiên thế này đã có thánh chỉ? Hướng cung nữ khoát tay: “Đã biết, ngươi đi xuống đi, ta đi.”
“Dạ.” Cung nữ lĩnh mệnh lui xuống.
Mục Thanh Lê từ trên trên nhuyễn tháp đứng dậy, Điêu Nhi trong lòng nàng tự nhiên bò bò vài cái liền xuất hiện trên đầu vai của nàng. Noãn Thu cùng Hàn Xuân tự giác đi theo.
Tiền điện phủ Thái Tử.
Đại tổng quản Đông Tống quốc Từ công công mặc trang phục cung đình màu xanh đậm đang đứng ở trong đại sảnh, trong tay cầm thánh chỉ màu vàng, một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi trên trán nhè nhẹ toát ra. Hắn đứng chờ ở trong này đã muốn nửa canh giờ, nhưng trước sau vẫn không thấy Thái Tử phi đến. Nếu là những người khác, chỉ sợ đã sớm nổi giận, nhưng mà lúc này Quân Vinh Giác ngồi trên ghế đối diện với hắn khiến hắn không cách nào mở miệng.
Quân Vinh Giác thần sắc lãnh đạm tĩnh lặng, quần áo trắng sạch gọn gàng, ngồi tựa vào trên ghế. Hắn rũ mắt xuống, khóe mắt cong cong, môi hồng cũng khẽ cong lên thế nhưng vẫn biểu hiện tĩnh lặng đạm mạc như bình thường. Hắn tựa như đang ngồi ở trong sân vắng lặng với muôn vàn hoa đang nở, chứ không phải đang ở tại tiền điện vắng lặng trang nghiêm này.
Từ công công lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ dám bực bội ca thán trong lòng, thật không mở miệng quấy rầy, tay cầm thánh chỉ cũng đã toát mồ hôi.
“Thái Tử phi đến –”
Âm thanh vang dội truyền vào, Từ công công sắc mặt lạnh lùng, đối với Mục Thanh Lê có vài phần bất mãn. Quân Vinh Giác thần sắc khẽ nhúc nhích, khóe miệng nhàn nhạt cong lên hơn nữa, nâng mắt nhìn về phía cửa.
Ánh nắng ban trưa chói chang ngoài cửa, chỉ thấy có người con gái mặc váy xanh nhạt kia đang đi tới, mái tóc cột đơn giản và xoả tự nhiên sau đầu, trang phục tinh khiết dưới ánh mặt trời che kín một vầng sáng mỏng manh mông lung, giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ, tự nhiên thuần mỹ.
Mục Thanh Lê bước qua cửa, đi ngang qua bên người Từ công công, ngồi xuống bên cạnh Quân Vinh Giác, nghiêng đầu hướng hắn thuận miệng nói: “Nghe nói có thánh chỉ đến.”
Trong lòng Quân Vinh Giác biết nàng đây là cố ý chọc giận Từ công công, buồn cười gật đầu. Lãnh đạm nói với Từ công công: “Từ công công, tuyên chỉ.”
Cơn tức trong lòng Từ công công khó mà dằn nổi, hai vị này có ý gì? Không nói ngay từ đầu mà bắt hắn chờ lâu như vậy, hiện tại Thái Tử phi đã đến đây, vậy mà cũng không nói gì lại trực tiếp an vị, tiếp chỉ cũng không đứng dậy hành lễ thế này chẳng những bất kính với Hoàng Thượng, cũng là khinh thường hắn.
Từ công công sắc mặt càng lạnh hơn, giọng nói cũng thâm trầm bén nhọn: “Thái Tử, Thái Tử phi, xin người trước hết đứng lên hành lễ tiếp chỉ.”
Mục Thanh Lê nhíu mày, bất mãn nói: “Công công, giọng nói của ngươi đúng là bất nam bất nữ khiến cho người ta khó chịu, về sau vẫn ít mở miệng thì tốt hơn.”
Từ công công sắc mặt nhất thời xanh mét. Bất nam bất nữ?
Mục Thanh Lê mỉm cười nhìn Quân Vinh Giác, sau đó cười nói: “Hôm nay thân thể Thái Tử không khoẻ, ta phơi nắng cũng mệt, thật sự không có khí lực hành lễ.” Trợn mắt nói dối, cho dù hắn ta không tin thì thế nào, nàng cứ nói như vậy, hắn cũng không có cách nào ép nàng. “Từ công công. Ngươi cứ như vậy mà tuyên đi.”
Từ công công ánh mắt bốc hỏa, Mục Thanh Lê này thật không biết phải cái gọi là gì, quá lớn mật! Cố nén lửa giận nói:“Thái Tử phi nói đùa, tiếp chỉ không hành lễ, đó là bất kính đối với Hoàng Thượng.”
“Ta sẽ giải thích với Hoàng Thượng.” Mục Thanh Lê không khách khí đáp.
Thấy Từ công công như trước không muốn tuyên chỉ, Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên ý cười, nói với Quân Vinh Giác: “ Giác, xem ra hắn muốn lợi dụng thánh chỉ ra oai phủ đầu với chúng ta, nô tài thế này cũng dám đạp lên đầu chủ tử.”
Lời này cũng thật quá đáng, Từ công công lập tức đổ mồ hôi đầy trán, sau đó cẩn thận quan sát Quân Vinh Giác. Nhất thời nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Quân Vinh Giác hướng lại đây, không phải cực kỳ lạnh lùng, mà là bình tĩnh không gợn sóng, vô thanh vô tức thế mà thẩm thấu lạnh buốt từ tận xương tủy. Sắc mặt Từ công công trắng bệch, trong lòng không rõ, trước đây vốn ít gặp Thái Tử, nghe nói thân thể Thái Tử có không tốt, quanh năm không thấy người, hẳn là một người có tài mà bệnh tật yếu đuối, mà sao chỉ liếc mắt một cái lại khiến hắn run rẩy từ đáy lòng.
Cho dù là như vậy, Thái Tử cũng không có chủ kiến thế này mà lại chỉ nghe theo lời nói một bên của Mục Thanh Lê đang cố tình gây sự này, hay là hắn ta không nhìn thấy được rõ ràng là Mục Thanh Lê cả vú lấp miệng em chèn ép hắn?
Từ công công chịu không nổi đôi mắt lạnh lẽo của hắn, vội vàng nghiêng người tránh đi, tuy trong lòng phẫn hận lại vội vàng mở miệng nói: “Nô tài cũng không ý này, thỉnh Thái Tử phi minh xét.”
Mục Thanh Lê im lặng, Quân Vinh Giác lãnh đạm nói: “Tuyên chỉ.”
Nó giống như một mệnh lệnh đi thẳng vào trong lòng Từ công công, Từ công công cũng không dám tiếp tục nhai lại việc hành lễ, nghĩ thầm việc này có thể báo cáo lên, mọi chuyện đều đã có Hoàng Thượng, hà cớ gì hắn tiếp tục chi cho thêm mất mặt mũi? Nghĩ đã thông suốt liền đem thánh chỉ trong tay mở ra, sắc mặt nghiêm trang cẩn trọng, bắt đầu đọc thánh chỉ: “Thái Tử, Thái Tử phi tiếp chỉ!”
Mục Thanh Lê chỉ lo sờ mó Điêu Nhi trắng muốt trong lòng, thần sắc Quân Vinh Giác căn bản bất động, lẳng lặng ngồi nhìn.
Từ công công cũng không dám hy vọng xa vời là bọn họ có thể làm theo trình tự, đành tiếp tục đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Thái Tử thành hôn là đã nhận được ơn trên, từ hôm nay phải vào triều học hỏi. Thái Tử phải lấy việc học trị nước làm chính yếu, khâm thử.”
Cặp mắt Mục Thanh Lê hơi hơi nhíu lại, Quân Vinh Giác lãnh đạm nói: “Thần tiếp chỉ.”
Từ công công vụng trộm thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp theo lại lấy ra một tờ thánh chỉ khác, tiếp tục đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Thái Tử phi hiền lương thục đức, huệ chất lan tâm, rất được hoàng hậu yêu thích, ba ngày sau đặc biệt mời Thái Tử phi vào hoàng cung ngắm hoa, tham dự bách hoa yến, khâm thử.”
Một cái yến hội lại có thể dùng thánh chỉ, xem ra nàng không đi không được.
Mục Thanh Lê cũng lãnh đạm nói: “Bản cung tiếp chỉ.” Vừa mới thành hôn liền có hai đạo thánh tới, không phải đã quá rõ ràng, bức bách cũng quá nhanh đi?
Từ công công đem hai đạo thánh chỉ giao cho hai người, sau đó nói: “Nô tài cáo lui.” Thấy hai người đều không nhúng nhích, Từ công công nhẫn nhịn căm tức xuống bụng rồi đi ra ngoài.
Tiền điện không có cung nữ hay hạ nhân, lúc này chỉ có Mục Thanh Lê cùng Quân Vinh Giác ngồi với cùng nhau và trong tay là thánh chỉ minh hoàng.
Mục Thanh Lê linh hoạt quay quay thánh chỉ trong tay, nghiêng đầu hỏi Quân Vinh Giác: “Chàng muốn vào triều sao?”
“Ân.” Quân Vinh Giác gật đầu, thánh chỉ cũng đặt trên bàn. Ánh mắt thì nhìn thánh chỉ chuyển động trong tay nàng, thoáng qua một chút thâm thúy, nói nhỏ: “Nàng không muốn đi thì đừng đi.”
Mục Thanh Lê chớp hớp mắt với hắn rồi cười ha ha, lại lấy thánh chỉ chống cằm, thần bí nói: “Chàng vào ổ sói cũng không sợ, ta tiến hang cọp thì có gì phải sợ.”
Quân Vinh Giác nao nao, liền biết nàng đang ví von gì, ánh mắt không khỏi mềm mại, lắc đầu không nói.
Mục Thanh Lê từ trên ghế đứng dậy, tùy ý để thánh chỉ lại trên bàn. Đi tới trước mặt hắn, kéo kéo tay hắn lên: “Chàng đã cơm trưa sao?”
Quân Vinh Giác khẽ lắc đầu.
“Đi, cùng nhau đi ăn.” Mục Thanh Lê tươi cười kéo hắn dậy.
Quân Vinh Giác thuận theo lực đạo của nàng đứng dậy, thần sắc nhu hòa, thanh tịnh ấm áp, biểu hiện ra rằng lúc này hắn đang phi thường cao hứng.
Thân ảnh hai người dần dần đi xa, từ chỗ tối trong tiền điện có hai người đi ra, cả hai người đều là một thân hắc y, che nửa khuôn mặt, trong đó có một người là Tàn Vân mà lúc trước Mục Thanh Lê từng gặp qua.
Tàn Vân khẽ cau mày, hướng nam tử trang phục đồng dạng bên cạnh hỏi: “Tàn Thiên, vì sao không đuổi theo.”
Đôi mắt nam tử được gọi là Tàn Thiên lạnh lùng mà bóng loáng, giọng nói như sương lạnh: “Tại phủ Thái Tử chủ tử không có việc gì, về sau chủ tử ở cùng Mục Thanh Lê thì chúng ta nên tránh xa một chút.”
“Ân?” Tàn Vân mờ mịt đáp lại. Mấy người bọn họ chuyên đi theo bên người Quân Vinh Giác, làm sao có thể tránh xa một chút được?
Tàn Thiên lạnh nhạt nói: “Chủ tử thật cao hứng.” Ngay sau đó thân ảnh hắn nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
“Chủ tử cao hứng?” Tàn Vân như trước vẫn không hiểu rõ ràng lắm, nhìn phương hướng Mục Thanh Lê cùng Quân Vinh Giác rời đi, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nhẹ giọng cảm thán nói: “Chủ tử đương nhiên là cao hứng, từ lúc gặp nàng, chủ tử vốn chưa từng mất hứng qua.” Âm thanh trầm thấp còn bay bổng trong không khí. Nhưng người của hắn đã không thấy.
Bách hoa yến, “hoa này” không phải là “hoa kia”.
Mỹ nhân như hoa, người so với hoa. Bách hoa yến này, chính là yến hội giải trí của những mỹ nhân trong hậu cung, nói rõ hơn, chính là yến hội mà những người con gái thi đua với nhau. Thứ nhất thi sắc đẹp, thứ nhì thi tài năng, thứ ba thi phẩm chất.
Mục Thanh Lê giữ lệnh bài tự do xuất nhập cung, hơn nữa hoàng hậu còn ban cho bái thiếp (thiệp mời) yến hội, một đường dẫn hai người Hàn Xuân Noãn Thu đi vào chỗ bách hoa yến.
“Thái Tử phi đến” Cung nhân sớm chờ đợi ở cửa thấy Mục Thanh Lê đã đến, cao giọng thông truyền.
Bên trong bách hoa yến oanh oanh yến yến, phần lớn quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn người con gái đang đón gió đi đến kia, ánh mắt vốn vui sướng khi người gặp họa nhất thời hiện lên kinh diễm.
Đối diện với ánh mắt mọi người, Mục Thanh Lê khóe miệng cười nhạt, từ từ đi tới. Cái váy màu nhạt phối cùng thắt lưng nhịp nhàng theo từng bước chân. Khuôn mặt không trang điểm nên càng mềm mại như nước, như ánh bình minh của mặt trời, lại như hoa sen vươn mình khỏi đám lá xanh, thanh tú mà kỳ ảo.
Cung nữ giữ cửa thấy nàng phải đi, vội vàng nói: “Thái Tử phi xin dừng bước.”
Mục Thanh Lê cước bộ ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía nàng ta. Nghi hoặc hỏi: “Như thế nào?”
Trong lòng cung nữ buồn cười, nghĩ rằng đồn đãi từ lâu Thái Tử phi vô pháp vô thiên, nữ tử điêu ngoa ít học quả không sai, ngay cả quy củ của bách hoa yến cũng không biết. Trong mắt chợt lóe xem thường, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy cung kính tươi cười, nói: “Thái Tử phi có điều không biết, vào bách hoa yến trước tiên phải qua quy củ nhập yến. Hôm nay bách hoa yến là hoàng hậu lo liệu, đề mục cũng do hoàng hậu đặt ra. Đó là lấy ‘Hoa Cúc’ làm đề, làm câu thơ hình dung ‘Hoa Cúc’, đúng mới được vào bách hoa yến.”
Mục Thanh Lê nghe xong lập tức liền biết, đây là đòn phủ đầu thứ nhất.
Nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, giọng nói không lớn không nhỏ của những người con gái khác bên trong đã truyền đến.
“Ta thấy hay là thôi đi, Thái Tử phi là ai, Thái Tử phi muốn vào thì cho nàng ta vào đi. Bằng không cho phép nàng ta trực tiếp đánh ah, như vậy mọi người đều gặp tai nạn.”
“Lời thế này sao lại dám mở miệng nói? Chúng ta đều là phi tử của Hoàng Thượng, còn là con gái ruột các quan lại, nàng ta dù muốn cũng không thể cố tình gây sự. Nàng ta cũng chỉ dám khi dễ kẻ thứ xuất không quyền không thế.”
“Ha ha, muốn Thái Tử phi làm thơ, đấy không phải là làm khó người ta sao?”
“Quên đi, Thái Tử phi tùy tiện nói vài câu thì cho nàng ta lại đây đi. Bằng không để ta đến chỉ cho? Lấy tài hoa Thái Tử phi thì cũng chỉ có thể nói ra nào là hoa cúc rất đẹp, hoa cúc màu vàng thôi, khách khách khách khách!”
“Ta nghĩ cũng vậy, ha ha a.”
Bên trong càng nói càng vui vẻ, Mục Thanh Lê vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Nàng đã nói đây là hang cọp thật đúng mà, một chút cũng không sai, một đám các nữ nhân tự ình xinh đẹp này toàn nói những lời mà dù với ai cũng thật khó nghe.
Ra oai phủ đầu, tính kế? Nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai thắng ai.
“Hoa Cúc phải không.” Mục Thanh Lê thản nhiên nói, thoạt nhìn thần sắc có vẻ đầy tự tin.
Những người con gái trong yến tiệc nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy đều nhịn không được mà bắt đầu bồn chồn trong lòng, âm thanh trêu đùa cũng ngừng lại, trong lòng không khỏi nghĩ hay đây thật sự là nàng ta sao? Cũng có người nhỏ giọng nói: “Giả vờ giả vịt.”
Từ lúc cung nữ nói ra, Noãn Thu đã sớm bắt đầu nghĩ câu thơ, vốn định vì Mục Thanh Lê đáp lại, nay thấy bộ dáng nàng thế này, trong lòng chắc là đang mỉm cười. Tiểu thư một khi có biểu tình này, chính là tuyệt đối không có vấn đề.
“Đúng vậy.” Cung nữ cũng không từ kinh ngạc, hay là Thái Tử phi này thật sự đáp được. Nàng lại nghĩ nghĩ, nói: “Thái Tử phi đây là truyền thống bách hoa yến của Đông Tống quốc, cũng là thể hiện tài mạo đức thể của người con gái. Cho nên mỗi câu thơ của từng người đều được ghi lại, sau đó chiêu cáo khắp thiên hạ.” Nếu Thái Tử phi này tùy tiện nói hai câu, đến lúc đó sẽ bị người khắp thiên hạ nhạo báng.
Mục Thanh Lê đương nhiên nghe ra ý tứ bên trong lời cung nữ nói, thời điểm nàng đến thật đúng là không nghĩ nhiều như thế, khó trách ngay từ đầu Noãn Thu cứ hỏi nhiều như vậy, còn bảo nàng đọc thi thư. Bách hoa yến này căn bản giống như một hội tuyên truyền, tuyên truyền tài hoa mỹ mạo cùng thân phận của những người con gái kia. Khó trách những người đến đều là nữ nhi ruột thịt các gia đình, còn có phi tử hoàng gia, địa vị cũng không thấp.
Chủ ý của hoàng hậu thật sự là rất tốt, địa vị tất cả mọi người đều truyệt vời, nếu lấy tính tình ‘Điêu ngoa’ của nàng sẽ bị một đám khó chịu mà giáo huấn nàng, cuối cùng xử lý không tốt có khi còn mang tội. Hơn nữa đây là bách hoa yến, tuyên truyền khắp thiên hạ, coi tài hoa nàng là ‘Bao cỏ’, không phải để cho thiên hạ nhạo báng thì là gì?
Mục Thanh Lê cười lạnh, nếu tuyên truyền cho nàng, như vậy thì ráng mà tuyên truyền cho tốt.
Ngẩng đầu nhìn cung điện, đáy mắt hiện lên rét buốt cảnh cáo khiến cho thân thể cung nữ kia phát lạnh, chỉ nghe Mục Thanh Lê nói: “Ngươi đây là đang răn đe ta sao?”
Cung nữ nhất thời đổ mồ hôi, đột nhiên tỉnh táo lại, thật muốn tát chính mình một cái thanh tỉnh. Nàng như thế nào liền quên, người con gái trước mắt cho dù không tài thì cũng là Thái Tử phi, là Mục Thanh Lê vô pháp vô thiên, sao nàng có thể khinh thường? Cúi thấp đầu, cung nữ giả vờ trấn định nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là nghĩ Thái Tử phi lần đầu tiên tới tham gia bách hoa yến, sợ không biết quy củ bách hoa yến, thế nên mới nhắc nhở. Nô tỳ chính là một lòng hảo ý, tuyệt không dám có ý khuyên bảo.” Cung nữ nói xong cũng từ từ trấn định lại, nơi này có nhiều người đến như vậy, Thái Tử phi thật sự cũng không dám làm gì.
Mục Thanh Lê lãnh đạm nhìn nàng, sau đó mới thu ánh mắt lại và nói: “Lấy hoa cúc làm đề, nếu muốn ghi nhớ, ngươi phải ghi nhớ thật tốt cho ta.”
“Dạ.” Cung nữ vội vàng lấy giấy Tuyên Thành ra chuẩn bị tốt, đưa mắt mong mỏi nhìn Mục Thanh Lê.
Những người con gái trong hoa yến cũng chăm chú lắng nghe, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có thể làm ra câu thơ gì .
Mục Thanh Lê cong môi, nếu các nàng muốn xem muốn nghe thì sẽ cho các nàng nhìn rõ. Tinh hoa cổ nhân, các nàng chỉ là nữ tử ru rú trong nhà làm sao có thể so sánh được.
Mọi người chú ý, Mục Thanh Lê liếc mắt nhìn cung nữ một cái, ý bảo nàng ta bắt đầu, sau đó mở miệng:
“Khinh cơ nhược cốt tán u ba,
Canh tương kim nhị phiếm lưu hà.
Dục tri tức lão diên linh dược,
Bách thảo tồi thì thủy khởi hoa.”
Cung nữ nghe xong câu đầu tiên liền bắt đầu lấy bút viết, viết xong câu cuối cùng liền thở ra một hơi, hai mắt mở lớn nhìn lại câu thơ mình vừa viết.
Thân là cung nữ giữ quy củ của bách hoa yến, nàng đương nhiên cũng có vài phần tài hoa, chứng kiến Mục Thanh Lê mở miệng thành câu thơ, cũng có thể nhìn ra vài phần trọng lượng trong đó.
Bên trong bách hoa yến một đám nữ tử ngẩn ngơ, trợn mắt nhìn Mục Thanh Lê như muốn phá nát nàng, không tin nàng có thể làm ra câu thơ đó, hơn nữa câu thơ nghe thế nào cũng không giống như được làm trong thời gian ngắn ngủi, thâm ý trong đó làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
“Sẽ không phải hoàng hậu nói trước đề mục cho nàng ta đi.” Nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo trắng phối màu hồng phần cúi đầu nói, đôi mắt ngập nước không cam lòng nhìn Mục Thanh Lê, đối với việc nàng có thể làm ra câu thơ như vậy phi thường bất mãn.
Vì lần bách hoa yến này, nàng ta đã bỏ công suy nghĩ rất nhiều đề mục, mỗi một loại đều nghĩ câu thơ thật hay. Đến đây thì phát hiện ra lấy ‘Hoa cúc’ làm đề, dĩ nhiên đây cũng là một trong số đề nàng đã đoán. Cho nên nói ra câu thơ mà nàng ta đã sớm chuẩn bị mấy ngày qua. Lần bách hoa yến này nàng cùng mấy người khác được xem là xuất sắc nhất, thật không ngờ đột nhiên xuất hiện Mục Thanh Lê, còn đọc ra câu thơ rõ ràng cao nàng một bậc.
“Tiểu thư, lời này không thể nói bậy, phải biết rằng truyền thống bách hoa yến không ai được phá, hoàng hậu lại tự mình làm gương tốt, tuyệt đối sẽ không tiết lộ đề.” tỳ nữ bên cạnh nữ tử mặc váy màu hồng phấn vội vàng nhỏ giọng cảnh báo bên tai nàng.
Vân Tiếu Tiếu nghe vậy sắc mặt thoáng qua một chút kích động, đảo mắt thấy chung quanh không ai chú ý tới lời của nàng, cũng liền thở dài một hơi nhẹ nhõm. Liền nhìn Mục Thanh Lê đi vào nơi yến hội, sắc mặt lại không tốt.
Mục Thanh Lê tiêu sái đến, sắc mặt mỗi nữ tử đều biến đổi khác nhau, sau đó tự đi tìm bằng hữu của mình nói chuyện.
Cái gọi là bách hoa, giờ đây Mục Thanh Lê cuối cùng cũng hiểu được thâm ý trong đó. Tuy rằng cảnh sắc bách hoa yến này hợp lòng người, có thể thấy được khắp nơi hoa cúc nở rộ, thế nhưng còn không sánh nổi với các mỹ nhân với đủ các loại phong thái nơi xa xa kia.
“Thanh Lê tỷ tỷ!” một giọng nói đáng yêu truyền đến, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ của cửu công chúa Quân Phi Vũ đang chạy về phía này. Công chúa mặc chiếc váy màu vàng nhạt, tết tóc hai bên, hai chiếc chuông rung lên leng keng theo bước chân nàng, cực kỳ đáng yêu. Bốn phía xung quanh công chúa là cả biển hoa cúc vàng óng ánh càng làm nàng thêm xinh đẹp, nổi bật như một mặt trời nho nhỏ tỏa ra ánh sáng lóng lánh khiến cho người ta yêu thích.
Sắc mặt Mục Thanh Lê hiện lên tươi cười, liếc mắt đánh giá cao thấp công chúa một cái, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc: “Công chúa mặc thế này……“
Gương mặt Quân Phi Vũ nhất thời đỏ ửng, hơn nữa vừa mới chạy bộ có chút thở hổn hển. Ánh mắt linh động chuyển động chung quanh, ngượng ngùng nói: “Thanh Lê tỷ tỷ, Cái này…… Cái này, ta thực lòng thích Thanh Lê tỷ tỷ a, đây là cách ăn mặc trước kia của Thanh Lê tỷ tỷ, ta cũng rất thích, cho nên……“ Công chúa lắp bắp ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Lê, không yên lòng đáng thương nói: “Thanh Lê tỷ tỷ sẽ không tức giận đi?”
“Hắc” Mục Thanh Lê kiềm không được cười một tiếng, sờ sờ đầu nàng, lắc đầu nói: “Sẽ không, công chúa như vậy trông rất xinh đẹp.”
Mặt mày Quân Phi Vũ liền hớn hở, “Khanh khách ” cười ngây ngô, ôm cánh tay Mục Thanh Lê: “Thanh Lê tỷ tỷ, thơ tỷ vừa làm rất là hay, ta đã nói Thanh Lê tỷ tỷ nhất định có thể qua. Hừ! Các nàng căn bản là không biết sự lợi hại của Thanh Lê tỷ tỷ!”
Miệng công chúa chu chu, tức giận giùm Mục Thanh Lê.
Thấy bộ dáng công chúa đơn thuần đáng yêu, đáy mắt Mục Thanh Lê dạt dào ý cười. Cũng không biết nàng có thể giữ được sự ngây thơ hồn nhiên này đến bao lâu.
“Đúng rồi, Thanh Lê tỷ tỷ.” Quân Phi Vũ quẹt miệng ngước mắt chờ đợi, nói: “Các tỷ tỷ bảo rằng Lê tỷ tỷ đã lập gia đình, không thể tùy tiện đi tìm Thanh Lê tỷ tỷ chơi, có phải thật vậy hay không? Ta không thể đi tìm Thanh Lê tỷ tỷ sao?”
Mục Thanh Lê nhẹ nhàng lắc đầu. Những tỷ tỷ của công chúa hẳn là không muốn nàng gặp mình. Nhìn biểu tình Quân Phi Vũ đầy chờ mong, Mục Thanh Lê mỉm cười đáp: “Sẽ không, công chúa nếu muốn cứ đến tìm ta.”
“Thật sự!?” vẻ mặt Quân Phi Vũ không giấu được vui vẻ, hai mắt trong suốt sáng ngời.
Mục Thanh Lê gật đầu mỉm cười. Quân Phi Vũ rất ngây thơ hồn nhiên, tuy rằng ngây thơ hồn nhiên nhưng không phải kiểu ngây dại đáng ghét, ngây thơ này cũng làm cho nàng thực thích.
Ngay thời điểm Quân Phi Vũ còn đang trong trạng thái tràn đầy sung sướng, một giọng nói mềm mại đột nhiên truyền đến: “Cửu công chúa, Thái Tử phi chính là khách sáo với công chúa, công chúa cũng đừng rãnh rỗi không có việc lại tìm người ta, đến lúc đó lại thương tâm trở về, vậy cũng không tốt.”
Hai người quay đầu cùng lúc, chỉ thấy nàng kia đang nghịch với cái váy ngắn hồng phấn, da trắng như trứng, đôi mắt tròn to như hai hột nhãn, cánh môi dày dặn, đáng yêu như búp bê.
Mục Thanh Lê nhìn nàng ta, cảm giác nữ tử này thật ra cùng nàng là một loại mỹ nữ, chỉ là so với nàng vẫn kém vài phần. Tiếp đó, từ ánh mắt nàng ta thấy được nàng ta có ý bất mãn thù hằn với chính mình. Thù hằn? Nữ tử này là ai? Vì sao lại có thù hằn với nàng? Các nàng vốn chưa gặp nhau mà?
Noãn Thu cũng nhìn thấy điểm này, nhỏ giọng nói bên tai Mục Thanh Lê: “Vân Tiếu Tiếu, trưởng nữ của Đại học sĩ. Mọi người ở Đông Tống đều biết nàng ta thích Tần vương, nhưng Tần vương lại thích kiểu nữ tử xinh đẹp kiều mỵ, cho nên đối với nàng ta cũng không để ý tới. Nàng ta đối với tiểu thư như thế nô tỳ chỉ sợ…..”
Mục Thanh Lê khoát tay, trong lòng đã hiểu được, đáy mắt không khỏi nổi lên vài phần không kiên nhẫn. Đám nam nhân kia đúng là không có gì làm lại gây phiền toái đến cho nàng, mà đám nữ nhân này phiền đến đáng ghét, thích thì thích, sao lại cứ đem tức giận trút lên người khác cũng là nữ nhân như mình?
Nàng là nơi trút giận sao? Một đám cứ chạy đến tìm nàng như đánh ghen. Mục Tử Vi thì thế này, Lưu Ngọc Yến là thế kia, hiện tại lại thêm Vân Tiếu Tiếu này nữa.
Khóe miệng hiện lên một chút cười lạnh, Vân Tiếu Tiếu này chẳng lẽ là nhìn không thấy kết cục hai người đi trước? Còn mạo hiểm nhào vào.
“Vân Tiếu Tiếu, ta đang cùng Thanh Lê tỷ tỷ nói chuyện, ngươi dựa vào cái gì mà chen miệng a!” Quân Phi Vũ bất mãn kêu lên. Xem thái độ của công chúa thì hiển nhiên nàng không thích Vân Tiếu Tiếu.
Vân Tiếu Tiếu mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra trên đôi má, híp mắt xem thường: “Cửu công chúa, ta là có ý tốt nhắc nhở công chúa, công chúa làm sao có thể đem ý tốt của ta xem như lòng lang dạ thú? Thái Tử phi là loại người nào mọi người đều biết. Công chúa có biết chó dữ không? Chính là hễ gặp người liền cắn, nhưng mà đến cả chó dữ cũng sợ Thái Tử phi đây.”
Đây là chửi chó mắng mèo, ví Mục Thanh Lê như chó. Cho dù là Quân Phi Vũ cũng nghe ra ý tứ của nàng, không khỏi tức giận đỏ mặt, hét lớn: “Ngươi mới là chó dữ, ngươi so với chó dữ mới càng dữ, ngươi so với chó dữ còn ghê tởm hơn!”
“Hừ hừ.” Vân Tiếu Tiếu cười lạnh. Càng thêm khinh thường Quân Phi Vũ ngây thơ, cười duyên ra vẻ kinh ngạc nói: “Ta cái gì đều không có nói, ý tứ cửu công chúa là gì? Ngươi hiện tại lại nói Thái Tử phi là chó dữ?”
Quân Phi Vũ khó thở, liên tục lắc đầu: “Không có, ta rõ ràng nói ngươi, là ngươi!”
Vân Tiếu Tiếu đột nhiên sắc mặt lạnh lùng, trong mắt đều là châm chọc, lạnh lùng nói: “Cửu công chúa! Cho dù ngươi là công chúa một nước cũng không thể tùy tiện nhục mạ ta. Cha ta là trọng thần quốc gia, ngươi cũng biết ngươi làm như vậy sẽ có hậu quả gì? Hừ! Ta nhất định sẽ bẩm báo cha ta, cho ngươi biết hậu quả vô cớ nhục mạ con gái của trọng thần!”
Quân Phi Vũ trợn mắt há mồm, gấp đến mức nước mắt cũng tuôn ra. Tuy rằng nàng là công chúa một nước, nhưng mà công chúa nhiều như vậy, nàng cũng không được sủng ái, hơn nữa tính tình nàng đơn thuần, chỉ có danh hiệu địa vị công chúa ở đây mà so với con gái được sủng ái của đại thần bình thường còn kém xa.
Ánh mắt Mục Thanh Lê lãnh đạm nhìn Vân Tiếu Tiếu đắc ý, vài bước đi tới trước mặt nàng ta.
Vân Tiếu Tiếu hất hàm, đắc ý nhìn nàng, cười: “Ngươi muốn làm cái gì…… A!”
“Ba!”
Tiếng tát tay vang dội, mọi người chung quanh đều nghe được rõ ràng, toàn bộ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy máu nơi khóe miệng Vân Tiếu Tiếu cùng dấu vết năm ngón tay trên khuôn mặt dại ra. Lại nhìn Mục Thanh Lê đứng trước mặt nàng ta, trong đầu mọi người cũng chỉ nghĩ đến một việc — Mục Thanh Lê đã tát Vân Tiếu Tiếu một cái.
Sắc mặt mọi người đều biến hóa, phần lớn đều bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, còn có kinh ngạc. Suy cho cùng lá gan Mục Thanh Lê to cỡ nào? Thế mà nàng thật sự dám đánh người trong bách hoa yến, không nói nơi này đều là nữ tử quý tộc, mà nên biết rằng hành vi như vậy sẽ bị toàn bộ người trong thiên hạ biết.
Chỉ là các nàng lại quên. Mục Thanh Lê ‘Điêu ngoa bá đạo’ thì mọi người trong thiên hạ đã sớm biết, còn cần tuyên truyền thế này sao?
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đánh ta?” Vân Tiếu Tiếu đầu ong ong rung động, ngơ ngác hỏi, tựa hồ không thể tin được chuyện này là thật.
Mục Thanh Lê lắc đầu, nhàn nhạt cười: “Ta không có đánh ngươi.”
Không có? Năm dấu ngón tay rõ ràng như vậy, máu tươi cùng vị trí đứng của nàng rõ ràng như vậy, nàng dám nói nàng không đánh?
Hai vai Vân Tiếu Tiếu kịch liệt run rẩy. Sắc mặt xanh mét dữ tợn, cuối cùng dần bình tĩnh lại. Một cái tát kia Mục Thanh Lê đánh không chút lưu tình, hiện tại trong đầu nàng giống như có tiếng ong ong, thân thể vừa nhúng nhích liền lảo đảo tựa như muốn ngã, may mắn được thị nữ bên người đỡ lấy. “Ngươi không đánh?” Vân Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Thanh Lê, cơ hồ cắn chặt răng. Giận dữ nói: “Ngươi không đánh? Chẳng lẽ là ta tự mình đánh? Hay là ta nhìn nhầm?”
Mục Thanh Lê lắc đầu vô tội: “Ta thật sự không đánh ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...