Các mỹ nữ giận không kiềm được gắt gao trừng Thạch Trung Ngọc, chỉ có Dương Tử len lén cười thầm.
- Dương Tử, Thạch Trung Ngọc không phải loại người như vậy, giữa các ngươi có phải có hiểu lầm gì hay không?
Hướng Lam giúp đỡ Thạch Trung Ngọc nói.
Thạch Trung Ngọc kích động đến lệ nóng doanh tròng, không nghĩ tới, Hướng Lam bình thường khiêm tốn, ôn nhu sẽ ở thời điểm này đứng ra nói giúp Thạch Trung Ngọc.
Trải qua Hướng Lam hỏi, Hướng Lâm cảm giác cũng có chút kỳ quái, trong biệt thự nhà này đều là mỹ nữ, hơn nữa đều không kém Dương Tử, huống hồ Dương Tử mới bây lớn, còn giống như chưa được 17, Thạch Trung Ngọc không có khả năng không đi đụng thành thục bày đặt trong nhà, đi trêu chọc tiểu cô nương bên ngoài chứ?
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đều cùng Thạch Trung Ngọc xảy ra ám muội, theo bản năng cho rằng Thạch Trung Ngọc háo sắc táy máy tay chân.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi có lời gì muốn nói?
Cơ Như Nguyệt hỏi.
- Tiểu nha đầu này pha trò các ngươi chơi mà thôi, nhỏ như vậy, ta sẽ để ý sao?
Thạch Trung Ngọc nói xong, khinh miệt nhìn thoáng qua bộ ngực của Dương Tử, sau đó ánh mắt như có như không đặt ở trước ngực Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên.
Dương Tử đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Thạch Trung Ngọc, hận đến nghiến răng, như mèo bị đạp phải cái, nhất thời giận tím mặt:
- Ta nơi nào nhỏ, ngươi lại còn nói chướng mắt? Chướng mắt, mới vừa rồi ngươi còn xem?
Thạch Trung Ngọc hoàn toàn mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của Dương Tử, ăn cơm của mình, để cho người khác nộ đi thôi.
Dương Tử đi tới bên người Thạch Trung Ngọc, tự tay đi bóp cổ của hắn, đã bị tức giận làm mất đi lý trí:
- Buổi trưa ngươi dùng cái tay bẩn thỉu kia cốc đầu ta, còn để lại trên đầu ta vài mảnh nhỏ rau quả, điều này cũng quên đi, ta còn không có lấy xe đụng ngươi, bây giờ ngươi lại còn dám nói ta nhỏ?
Nghe đến đó, các nữ hài đều biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là Thạch Trung Ngọc tùy tiện pha trò tiểu nha đầu chơi mà thôi, Dương Tử vu cáo Thạch Trung Ngọc, muốn khi dễ hắn thành phần tử xấu.
Thạch Trung Ngọc buổi trước ăn không ngon, còn mang nhiều rau dưa như vậy đi mấy cây số, hiện tại đang đói, nào có tâm tình bồi tiểu nha đầu náo?
Một tay ôm lấy Dương Tử, gắt gao khóa hai tay của nàng, không cho nàng có bất kỳ động tác.
- Sắc lang đại thúc, nhanh buông ra.
Dương Tử nói.
Thạch Trung Ngọc bất vi sở động, hiện tại cầu ta, còn dùng loại giọng nói này?
Dương Tử dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cơ Như Nguyệt, hy vọng nàng có thể giúp mình một chút.
Cơ Như Nguyệt vội vã cúi đầu ăn, làm bộ cái gì cũng không thấy, mới vừa rồi hiểu lầm Thạch Trung Ngọc là một tên biến thái, hiện tại cũng ngại đi đối mặt hắn, hơn nữa tiểu nha đầu Dương Tử quả thật có chút quá phận, tại sao có thể như vậy chứ, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu vu hãm người khác, nên để cho nàng bị giáo huấn một chút.
Bị một nam nhân ở trần ôm, Dương Tử vẫn là lần đầu tiên, tâm lý khẩn trương đến nhảy loạn.
Cũng may Thạch Trung Ngọc chỉ đặt nàng ở trên bắp đùi của hắn, không có bất kỳ động tác khác.
Đừng xem hiện tại Thạch Trung Ngọc chỉ có một tay có thể hoạt động, nhưng ăn vẫn phong quyển tàn vân.
Mẹ kiếp, so sánh với cơm trưa, cái này nhất định chính là nhân gian mỹ vị.
Lối ăn kinh khủng của Thạch Trung Ngọc, đám người Cơ Như Nguyệt đã sớm hiểu, cũng không trách gì, nhưng Dương Tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, kinh ngạc há to miệng: Đây chính là nam nhân sao? Đối với mình thật ác độc, động tác đũa lớn như vậy, nhanh như vậy, chẳng lẽ không sợ đâm chết mình sao? Còn có, hắn không nhai sao? Không phải trực tiếp nuốt xuống chứ? Như vậy đối với dạ dày không tốt a!
Thạch Trung Ngọc thấy Dương Tử há to miệng, cho là nàng đói bụng, muốn mình đút cho nàng, Thạch Trung Ngọc đương nhiên sẽ không chú ý.
Gắp một miếng thịt đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Dương Tử.
Dương Tử chỉ thấy một đạo hắc ảnh hiện lên, sau đó trong miệng nhiều hơn một khối thịt, lại càng hoảng sợ, vội vã nhổ ra:
- Ngươi thật ác tâm, ngươi cư nhiên để cho ta ăn nước miếng của ngươi.
- Ngươi một tiểu nha đầu, ta thấy ngươi há to miệng, nghĩ đến ngươi đói bụng, mới cho ngươi đồ ăn, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi không cảm kích còn chưa tính, lại còn nói ác tâm? Chết đói ngươi đi.
Thạch Trung Ngọc bất mãn nói.
Sau đó chiếc đũa cắm vào trong bát, tay vỗ mông của nàng một cái.
Hành động này cuối cùng Thạch Trung Ngọc, làm cho tất cả nữ nhân trên bàn cơm đều nhíu mày, tuy Dương Tử không tính lớn, nhưng không nhỏ, tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi sinh lý cũng bắt đầu phát triển, cái mông là địa phương tư mật của nữ hài, làm sao có thể nói phách liền phách?
Không đợi mấy nữ nhân nói, Dương Tử không chịu được, bị hắn ôm đặt ở trên bắp đùi còn nhận, thế nhưng cái mông nhỏ bị đánh nóng hừng hực, cái này không thể tiếp nhận rồi, giùng giằng muốn đứng lên.
Thạch Trung Ngọc sợ nàng đứng lên còn muốn náo, gắt gao đè nàng xuống, không cho nàng đứng dậy.
Trong quá trình Giãy giụa, Thạch Trung Ngọc không thể tránh khỏi lại mò tới kiều nhủ của của nàng, mặc dù không lớn, thế nhưng loại ngực mới bắt đầu tăng kích thước này cực kỳ kiên quyết, vẫn có đủ cảm giác, tiểu nha đầu cũng không mặc áo lót, chỉ cách một tầng lụa thật mỏng, tiểu Thạch Trung Ngọc lần nữa ngẩng đầu lên.
May mắn Dương Tử chỉ ngồi ở trên chân trái Thạch Trung Ngọc, cho nên không có đẩy mông nhỏ của nàng, bằng không sẽ rất lúng túng.
Chúng nữ rốt cục không nhìn nổi.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi còn không buông nàng ra?
Tuyết Sương Yên lạnh lùng nói.
Cơ Như Nguyệt càng dứt khoát, trực tiếp nhéo lỗ tai của Thạch Trung Ngọc, Hướng Lâm và Hướng Lam nhân cơ hội “cứu ra” tiểu Dương Tử.
Thạch Trung Ngọc ngồi ở một mặt bàn, hai bên trái phải đều không người, Hướng Lam và Hướng Lâm cứu ra Dương Tử liền rời Thạch Trung Ngọc, cũng không có chú ý tới phía dưới chống lên lều nhỏ, nhưng Cơ Như Nguyệt cầm lấy lỗ tai Thạch Trung Ngọc nhìn rõ ràng, sắc mặt trở nên hồng, đi ra ngoài, trở lại chỗ ngồi của mình.
Hướng Lam, Hướng Lâm đang khuyên can Dương Tử, không có lưu ý Cơ Như Nguyệt, nhưng Tuyết Sương Yên thấy được.
Chiếc đũa “không cẩn thận” rơi đến dưới bàn, cúi đầu đi nhặt.
Bởi vì chân Thạch Trung Ngọc dạng ra rất lớn, dưới khăn tắm trống không, cho nên đầu Tuyết Sương Yên vói vào dưới bàn liền thấy tiểu huynh đệ không có bất kỳ võ trang của Thạch Trung Ngọc, bất quá hiện tại Tuyết Sương Yên cũng là người từng va chạm xã hội, không chỉ gặp qua, còn sờ qua, lấy tay giúp hắn làm qua chuyện ấy.
Mặc dù có chút xấu hổ, bất quá so với Cơ Như Nguyệt tốt hơn một ít, giả vờ trấn tĩnh, phảng phất như cái gì cũng không thấy, dùng khăn giấy lau lau chiếc đũa, tiếp tục ăn cơm, bất quá tâm lý có chút không được tự nhiên, Thạch Trung Ngọc là bởi vì nữ nhân khác phát sinh phản ứng, mà không phải nàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...