Cơ Như Nguyệt lại mấy chiêu giết chết Tân Khắc, Thạch Trung Ngọc lăng lăng nhìn Cơ Như Nguyệt.
Tuyết Sương Yên hừ một tiếng, mới vừa rồi động tác của nàng tiêu sái, phiêu dật như vậy, Thạch Trung Ngọc chỉ nhìn một chút, cũng không có để ý, nhưng Cơ Như Nguyệt tùy tiện thả vài cái hỏa cầu, ngươi dựa vào cái gì nhìn trừng trừng người ta? Tuyết Sương Yên cũng không biết vì sao nàng lại có ý nghĩ như vậy.
Nghe Tuyết Sương Yên hừ lạnh, lúc này Thạch Trung Ngọc mới ý thức được mình thất thố, vội vàng giải thích:
- Mới vừa rồi Như Nguyệt tạo hình giống như ta khi còn bé chơi Arcade, cho nên kinh ngạc một chút.
Tuyết Sương Yên im lặng không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Ta cần ngươi giải thích sao? Ngươi giải thích với ta làm cái gì? Ta và ngươi quen lắm sao?
Cơ Như Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều nói:
- Ngươi là nói Bát Thần Am a! Ta biết, chỉ có một kỹ năng này là giống, những thứ khác thì không giống.
Hướng Lam cũng biểu hiện một phen, chỉ là nàng không phải chức nghiệp ẩn tàng, cho nên lực công kích không cao lắm.
Chỉ có Hướng Lâm thoải mái nhất, nàng một Mục Sư nho nhỏ, lực công kích hầu như có thể không nhìn, trị liệu thuật cũng chưa có có tác dụng gì nhiều.
Kỹ thuật của đám người Thạch Trung Ngọc đều xem như không tệ, có rất ít tránh không khỏi Tân Khắc công kích, Hướng Lâm chỉ có thể nhàm chán đập vài cái quang cầu.
Mặc dù công kích của Cơ Như Nguyệt không tệ, nhưng rõ ràng tương đối hao tổn lam dược, ngày hôm qua Thạch Trung Ngọc từ trong tay Dược Tề Sư lấy được lam dược cấp 10 đặc hiệu giao cho Cơ Như Nguyệt, dù sao Thạch Trung Ngọc dùng cũng là lãng phí.
Trong lòng Tuyết Sương Yên có chút khó chịu, nàng cũng không biết Thạch Trung Ngọc là làm nhiệm vụ lấy được, còn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc mua lấy lòng Cơ Như Nguyệt, trong lòng tức điên, ngày hôm qua bản cô nương cùng ngươi xảy ra sự tình như vậy, hiện tại ngươi liền quên ta, ta không phải là không muốn cùng ngươi phát triển quá nhanh, miễn để cho ngươi mượn cớ xằng bậy với ta sao.
Thạch Trung Ngọc nơi nào biết Tuyết Sương Yên nghĩ gì, bằng không nhất định hô to oan uổng.
Trong nháy mắt, mấy giờ liền qua, Hướng Lâm không có phận sự liền đi nấu cơm.
Hướng Lâm làm cũng nhanh, logout vẫn chưa tới hai phút đã trở về du hí.
- Trong nhà không có bất kỳ vật gì, ngày hôm qua ta quên nói cho các ngươi biết.
Hướng Lâm cười khan một cái nói.
Cơ Như Nguyệt không còn gì để nói, nha đầu này, đến giờ ăn cơm, mới nhớ trong nhà không có đồ ăn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ:
- Ngày hôm nay chúng ta chỉ có thể đi ăn quán.
Mấy người ly khai du hí, ra khu biệt thự, ôm tâm lý may mắn tìm tìm, quả nhiên chỉ phát hiện một ít tửu điếm sang trọng, lấy giá trị con người trước mắt của đám người Thạch Trung Ngọc, phỏng chừng ngay cả đại môn cũng không thể vào được.
- Các ngươi không biết phụ cận đây có quán cơm nhỏ hay không sao?
Thạch Trung Ngọc bất đắc dĩ hỏi.
- Chúng ta bình thường đều ăn ở nhà, làm sao có thể biết nơi này có tiệm cơm hay không?
Hướng Lâm không vui nói.
Hướng Lam cười cười nói:
- Chúng ta đi bên nhà ga, ngồi xe buýt đi chợ bán thức ăn đi, nơi đó dường như có quán cơm nhỏ, lúc về thuận tiện có thể mua chút đồ ăn.
Nhìn xe buýt chật chội, Thạch Trung Ngọc có chút khó chịu, mấy cô nương như hoa như ngọc, nếu như muốn tiền, cái kia là rất dễ dàng, người truy các nàng không biết có bao nhiêu, chỉ cần phất tay một cái, tuyệt đối có phú hào vì các nàng ném một đấu vàng.
Thạch Trung Ngọc không khỏi bội phục mấy nữ nhân này.
Đi tới chợ bán thức ăn, tùy tiện tìm tiệm cơm nhìn miễn cưỡng xem như vệ sinh, mỗi người gọi một đĩa cơm chiên.
Mấy ngày nay Thạch Trung Ngọc đã bị tài nấu ăn của các mỹ nữ cho làm hư, ăn một ngụm liền nhíu chặt mi, cười khổ nhìn Hướng Lâm nói:
- Về sau thời điểm không có thức ăn, ngươi sớm nói một chút được không? Ta không muốn ăn ở bên ngoài.
Hiển nhiên mấy mỹ nữ đối với tài nấu ăn của tiệm cơm này cũng tương đối không hài lòng, tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Ăn xong, mấy người vào chợ, chứng kiến chợ bán thức ăn người đông nghìn nghịt, tanh hôi mãn thiên, Thạch Trung Ngọc nghiêm mặt.
- Đại thiếu gia, ngươi sẽ không chưa đi vào chợ bán thức ăn chứ?
Hướng Lâm buồn cười nói.
- Ngươi đoán đúng, ta không có đi qua, đối với mùi vị nơi này thật đúng là không quen, qua nhiều năm như vậy, ta đều ăn cơm quán, hoặc ở nhà ăn mì gói.
Thạch Trung Ngọc nói.
Hướng Lam thiện giải nhân ý nói:
- Vậy ngươi và Tuyết Nhi tỷ tỷ chờ chúng ta ở bên ngoài! Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng không thích mùi vị bên trong.
Thạch Trung Ngọc đang muốn đồng ý, rốt cục có cơ hội cùng Tuyết Sương Yên đơn độc chung đụng, nhưng Hướng Lâm vạn ác chặn ngang một cước.
- Không được.
Hướng Lâm nói:
- Thật vất vả có một cu li đi theo, làm sao có thể đặt hắn ở bên ngoài?
Thạch Trung Ngọc ở trước mặt các lão bản còn có thể nói cái gì, cũng không thể để các tiểu cô nương cầm thức ăn cho chừng mấy ngày chứ?
Ngoại trừ Tuyết Sương Yên, những người khác đều tiến vào, Thạch Trung Ngọc không ngừng kêu khổ, tại sao sẽ như vậy? Mới vừa vào chợ bán thức ăn, ngang trời liền bay tới một con cá vửa mới mổ bụng, nện ở trên đầu Thạch Trung Ngọc, trên đầu Thạch Trung Ngọc nhất thời nhiều hơn một ít đồ ngổn ngang.
Huyết thủy tí tách, tanh hôi đầy trời.
Cái này còn chưa xong, Thạch Trung Ngọc bị đập một cái, theo bản năng giơ tay, muốn hất đồ đạc trên đầu, chỉ tiếc vừa lúc giẫm lên con cá kia, trợt một cái, nằm ở trên mặt đất, nơi này là địa phương bán cá, trên mặt đất tự nhiên không thể thiếu vẩy cá, cùng một ít nước bẩn.
Thạch Trung Ngọc hồn hồn ngạc ngạc, cũng không biết là làm sao đi ra, ngược lại Tuyết Sương Yên chứng kiến Thạch Trung Ngọc đi ra, trên người treo đầy đồ đạc, cả người ướt một mảng lớn, còn có vài miếng rau dưa rơi vào trên đầu hắn, nếu như không phải nhìn mặt, nhất định sẽ cho rằng người này là một ăn mày.
Sự tình thảm nhất là, xe buýt không chở năm Thạch Trung Ngọc, nói Thạch Trung Ngọc quá bẩn, sẽ ảnh hưởng tâm tình của người khác.
Mấy nữ hài không thể làm gì khác hơn là chia sẻ một ít đồ đạc trên người Thạch Trung Ngọc, để Thạch Trung Ngọc đi bộ trở về.
Thạch Trung Ngọc cõng một bao đồ đạc, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục về tới khu biệt thự, bảo an lại cự tuyệt cho Thạch Trung Ngọc tiến vào.
Ngược lại cũng không có người nào sẽ cho Thạch Trung Ngọc gọi điện thoại, cho nên Thạch Trung Ngọc không điện được, bị ngăn ở ngoài cửa không đi vào, bảo an hỏi Thạch Trung Ngọc ở biệt thự nào, Thạch Trung Ngọc cũng nói không được.
Thạch Trung Ngọc đặt mông ngồi ở ven đường:
- Thượng đế a, ngươi thực sự ghét ta như vậy sao? Ta đến cùng đã làm sai điều gì, ngươi lại muốn phạt ta như thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...