Ly khai du hí, đã mười một giờ rưỡi, Thạch Trung Ngọc đi tới phòng khách, đang chuẩn bị làm bữa ăn khuya ăn.
Mấy nữ hài đều ở trong phòng khách, Thạch Trung Ngọc một bộ Đại lão gia, đốt điếu thuốc, nằm trên ghế sa lon:
- Như Nguyệt, giúp ta xoa bóp bả vai.
Lúc này Thạch Trung Ngọc mới chú ý tới các nữ hài đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, Thạch Trung Ngọc cười khan một cái:
- Chỉ đùa một chút, có đồ ăn hay không? Ta có chút đói bụng.
- Tỷ, ở nhà bếp còn có chút cơm nước, hâm xong lại lấy ra.
Hướng Lâm nói, sau đó đi tới phía sau Thạch Trung Ngọc, giúp Thạch Trung Ngọc xoa vai:
- Thoải mái không? Có muốn thêm chút lực đạo hay không?
Thạch Trung Ngọc vội vã ngồi dậy, vô sự ân tình phi gian tức đạo, nha đầu Hướng Lâm kia đến cùng muốn làm gì?
Hướng Lâm không để ý Thạch Trung Ngọc suy nghĩ miên man, lại đuổi theo, giúp Thạch Trung Ngọc xoa bả vai.
- Hướng Lâm, ngươi muốn làm cái gì?
Thạch Trung Ngọc nhịn không được hỏi.
- Tây môn Bạch Hổ thành kinh hiện cao thủ, chiếm đất làm vua, tàn sát hơn mười người.
Hướng Lâm từng chữ từng chữ từ trong miệng nói, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, khiến cho người mao cốt tủng nhiên.
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Thạch Trung Ngọc có chút sờ không được đầu não.
Hướng Lâm hừ một tiếng:
- Ngươi giả trang cái gì? Ngươi là đi làm, ta là lão bản, khai ra cho bản tiểu thư, vì sao giết nhiều người như vậy? Còn có, Hôi Lang sáo trang kia là của ngươi? Vì sao dự định bán đi?
- Ta giả trang cái gì a? Hôi Lang sáo trang kia đích thật là của ta, hai bộ ta đều bán, ta có trang bị mới, giữ lại làm gì?
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ngươi có hai bộ???
Hướng Lâm, Cơ Như Nguyệt còn có Hướng Lam từ trong nhà bếp đi ra đồng thời kinh hô, Tuyết Sương Yên ngược lại không nói gì, bất quá trên mặt đồng dạng viết đầy kinh ngạc.
Bây giờ còn xem như sơ kỳ du hí, có sáo trang là tốt nhất rồi, Thạch Trung Ngọc lại có hai bộ, hơn nữa hai bộ đều bán, còn có hình ảnh trên diễn đàn, ảnh chụp của Thạch Trung Ngọc dán ở đó, trên mặt đất nằm mấy chục thi thể, cũng để cho các nàng chấn kinh một bả.
Ngày hôm nay Thạch Trung Ngọc phát sinh kỳ ngộ nói hết cho bọn họ, các tiểu nữu của phòng làm việc nghe được cực kỳ hưng phấn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, Thạch Trung Ngọc không có giết người, một phòng làm việc, nếu như tùy tiện giết người lung tung, như vậy danh tiếng sẽ không tốt.
Cơ Như Nguyệt hưng phấn nói:
- Thạch Trung Ngọc, ngươi biết không? Hiện tại một kim tệ giá trị bao nhiêu tiền ngươi biết sao? Nói hù chết ngươi, hiện tại một kim tệ đã bị xào đến một trăm đồng Nhân Dân Tệ, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được.
- Không thể nào? Ta có 300 kim tệ, không phải được ba chục ngàn Nhân Dân Tệ rồi hả? Ta bây giờ là phú ông?
Thạch Trung Ngọc vừa cười vừa nói.
- Cắt.
Hướng Lâm khinh thường nói:
- Ba chục ngàn cũng coi như phú ông? Đầu óc ngươi nước vào hả? Bảo an khu biệt thự của chúng ta, mỗi tháng tiền lương cũng có thể được bảy tám ngàn, ngươi chẳng qua là mấy tháng tiền lương của bảo an mà thôi.
Nếu như ngươi bán Bạch Ngân sáo trang, phỏng chừng miễn cưỡng có thể tính là một người có tiền.
Cơ Như Nguyệt ho khan một nói:
- Thạch Trung Ngọc, trong hợp đồng chúng ta ký kết, ngươi ở trong trò chơi bất luận được bao nhiêu tiền lời, chúng ta đều đạt được bốn mươi phần trăm, cho nên ngươi chỉ được chia hơn một vạn mà thôi.
Hơn nữa trong hợp đồng còn nói, nếu tiền lời vượt lên năm nghìn nguyên, như vậy phòng làm việc không cung cấp tiền trợ cấp, Tiểu Tuyết nói đã cho ngươi 100, thế nhưng ngươi căn bản không có quyền lợi đạt được 100 này, cho nên ngươi còn thiếu chúng ta 100 tệ.
- Quên đi, cầm đi đi.
Sau khi Thạch Trung Ngọc nói xong, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hấp Huyết Quỷ.
Bất quá Thạch Trung Ngọc ngược lại không cực kỳ lưu ý, hắn đối với tiền nhìn không phải quá nặng, hơn nữa nếu như hắn muốn tiền mà nói, chỉ cần cùng Huy ca nói một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự cho Thạch Trung Ngọc một số tiền lớn.
Hơn nữa mấy muội muội này làm người không tệ, chỉ cần có thể bao ăn bao ở là được.
Mấy nữ hài thấy Thạch Trung Ngọc đồng ý, đều vui mừng nhảy nhót, từ sau khi ra xã hội, cái này là lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, tuy công lao toàn bộ đều là Thạch Trung Ngọc, nhưng mọi người không để ý, vì nơi đây là một gia đình.
Cơ Như Nguyệt hoan hô một hồi, sau đó lại than thở.
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Ngươi làm sao vậy?
Cơ Như Nguyệt cười khổ nói:
- Ai! Ở trong biệt thự quả thực thoải mái, nhưng tiền cũng tốn rất nhiều, tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, phí nhà đất…những thứ này chỉ là tiền lẻ, không coi vào đâu, nhưng phí duy trì quá đắt, còn có hồ bơi ở hậu viện, mỗi lần đổi mới đều là một số lớn tiền nước, lại phải định kỳ thuê người vệ sinh, chúng ta những nữ hài này không làm được việc khổ cực, hoa hoa thảo thảo trong sân, chúng ta còn có thể miễn cưỡng sửa chữa một chút, bằng không lại là một số tiền lớn.
Ai! Thiếu tiền a.
- Sẽ từ từ khá hơn, thực sự không được, thu nhập của ta, toàn bộ giao cho các ngươi cầm đi chi tiêu.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Được!
Cơ Như Nguyệt mới vừa rồi còn sầu mi khổ kiểm liền vui vẻ giống như hài tử:
- Thạch Trung Ngọc, ngươi thật tốt.
Mấy nữ hài khác đều bật cười, Thạch Trung Ngọc làm sao không biết mình bị đùa bỡn?
- Ngươi mới vừa rồi tự mình đáp ứng, không được đổi ý.
Cơ Như Nguyệt rất sợ Thạch Trung Ngọc đổi ý.
Thạch Trung Ngọc mặt lộ vẻ giận:
- Ta sẽ không cho các ngươi toàn bộ tiền của ta.
- A!
Mấy nữ hài đều có chút thất lạc, cho rằng Thạch Trung Ngọc tức giận.
Cơ Như Nguyệt nói:
- Thạch Trung Ngọc, mới vừa rồi ta chỉ là cùng ngươi đùa một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác.
Thạch Trung Ngọc ngắt mũi Cơ Như Nguyệt một cái nói:
- Ngươi cái tiểu hồ ly giảo hoạt này, biết mấy nữ hài các ngươi cũng không dễ dàng, cần tiền thì lấy đi a! Chừa cho ta chút tiền mua thuốc lá là được.
Cơ Như Nguyệt giận hất tay Thạch Trung Ngọc, nghe được hắn lo lắng mấy người các nàng, trong lòng cũng ngọt ngào, hơn nữa mới vừa rồi Thạch Trung Ngọc bóp mũi nàng dáng dấp thân mật, làm cho Cơ Như Nguyệt sinh ra một loại cảm giác khác thường, có người quan tâm tư vị thật tốt, không giống như người nhà mình, tất cả chỉ nghĩ lợi ích.
Thạch Trung Ngọc đang ăn cơm hỏi.
- Cái kim tệ kia, các ngươi từ con đường gì bán đi?
Tuyết Sương Yên nói:
- Tạm thời sẽ không bán kim tệ, chúng ta muốn ở trong game phát triển, sơ kỳ là cần đại lượng kim tệ, hiện tại bán đi chính là mổ gà lấy trứng, chỉ có thể thu được lợi ích nhất thời mà thôi.
- Mới vừa rồi không phải Như Nguyệt nói cực kỳ thiếu tiền sao.
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Năm đó ba ta nhiều tiền lắm của, một lần nộp năm năm phí bảo trì, còn có ba tháng mới cần giao tiền, không vội, còn như hồ bơi kia cũng không nhất định lưu ý, chúng ta đã lâu cũng chưa dùng qua, rêu cũng mọc dài rồi, chờ kiếm được tiền, lại thuê người tới bảo trì sử dụng, không kiếm được tiền thì thôi.
Tuyết Sương Yên nói.
Mấy người nói chuyện tào lao một lát, lại trở về phòng của mình ngủ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...