Thạch Trung Ngọc rất cảm động, cả biệt thự Tuyết Sương Yên ngay thẳng nhất, biết ta vô tội, còn hỗ trợ để cho ta nhìn một lần cho thỏa mãn, về sau ca ca phát đạt nhất định sẽ không quên ngươi.
Tuyết Sương Yên lột y phục của Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Nguyệt đương nhiên phản kháng, động tác kịch liệt, hai tiểu bạch thỏ cũng không nhàn rỗi, nhảy loạn khắp nơi, để Thạch Trung Ngọc một trận thỏa mãn, Tuyết Sương Yên rất cho Thạch Trung Ngọc mặt mũi, đồ ngủ của Cơ Như Nguyệt đã bị Tuyết Sương Yên lột xong, thuận tay ném xuống đất.
Đập vào mi mắt giống như Thạch Trung Ngọc nghĩ, chính là áo lót Lace màu đen.
Tuyết Sương Yên tiếp tục lột nội y của Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Nguyệt gắt gao bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình:
- A! Tiểu Tuyết, ta sai rồi, ta không phải cố ý, bỏ qua cho ta đi!
- Nằm mơ, ai bảo ngươi vừa rồi như vậy với ta? Còn cùng Thạch Trung Ngọc dây dưa nửa ngày, để cho ta một mực ở trong tủ quần áo chịu đến độc khí hun đúc.
Thạch Trung Ngọc ở cửa liên tục gật đầu, đã đến mức này, làm sao có thể buông tha, tâm lý điên cuồng hét lên: Dùng sức, kéo áo lót của nàng, lột quần của nàng.
Tuyết Sương Yên không có cô phụ Thạch Trung Ngọc chờ đợi, rốt cục lấy xuống nịt ngực của Cơ Như Nguyệt, cự nhũ hiện ra, tiểu huynh đệ đáng thương đã căng có chút đau.
Tuyết Sương Yên ném nịt ngực ra cửa, cũng chính là ném tới phương hướng của Thạch Trung Ngọc.
Ông trời ơi, ta quá hạnh phúc, Thạch Trung Ngọc không tự chủ được đi đưa tay đón, khi nhận được nịt ngực, cả người ngu ngơ, vừa rồi chỉ là mở ra một khe cửa, rình coi không bị phát giác, hiện tại cảnh cánh cửa đều mở ra, trong tay còn đang nắm đồ lót của người ta!
Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt thì còn triệt để hơn Thạch Trung Ngọc, đã quên nửa người trên của mình hoàn toàn xích lõa, mặc cho Thạch Trung Ngọc nhìn.
Một lát sau, hai người bọn họ mới phản ứng được, liếc nhau, sau đó muốn thét chói tai.
Thạch Trung Ngọc tay mắt lanh lẹ, thấy các nàng muốn thét chói tai, ngay lập tức nhào tới, đẩy hai người nằm xuống, đè lên người các nàng, hai tay bưng miệng của các nàng, rất sợ đưa tới tỷ muội Hướng Lam chú ý.
Hai người đều dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn Thạch Trung Ngọc, dường như cực kỳ lo lắng Thạch Trung Ngọc sẽ làm cái gì đối với các nàng.
Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi, không nghĩ tới để lại loại ấn tượng bất lương này cho các lão bản.
Không thể làm gì khác hơn là bịa chuyện giải thích:
- Cái kia, vừa rồi ta và Cơ Như Nguyệt không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn, ta sợ nàng có chút bất mãn, cho nên muốn tới xin lỗi, thấy cửa không khóa, cho nên ta trực tiếp đi vào, không nghĩ tới phá hủy chuyện tốt của các ngươi, cực kỳ xin lỗi.
Phá hủy chuyện tốt của các ngươi? Dựa vào, người này có ý tứ gì, lẽ nào cho rằng chúng ta là đồng tính luyến ái sao?
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đồng thời toát ra ý nghĩ này, không khỏi căm tức nhìn Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc đương nhiên biết các nàng chỉ là đùa giỡn, không phải là đồng tính luyến ái, bất quá hắn muốn chính là cái hiệu quả này, ra vẻ mình vừa mới xuất hiện, không phải ở cửa cố ý rình coi.
- A!
Thạch Trung Ngọc hét thảm một tiếng, hai cái tay đồng thời bị cắn, vội vã buông tay ra.
- Yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung với người khác.
Thạch Trung Ngọc nói.
Hai tiểu nữu có chút phát điên, lời nói của Thạch Trung Ngọc rất rõ ràng khẳng định hai người bọn họ là đồng tính luyến ái.
Hai người đồng thời bạo tẩu đánh Thạch Trung Ngọc, mặc dù đối với Thạch Trung Ngọc mà nói chẳng ra sao cả, bất quá Thạch Trung Ngọc vẫn làm bộ như rất đau, đứng lên bỏ chạy, đương nhiên vốn đang nằm trên giường, đứng lên tự nhiên cần một cái bình đài mượn lực, hai móng vuốt của Thạch Trung Ngọc đặt ở trước ngực Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên, bóp một cái, sau đó đứng lên.
Hai nữ nhân trong cơn giận dữ cũng không để ý, thấy Thạch Trung Ngọc muốn chạy, hai người đương nhiên sẽ không cứ như vậy buông tha, lập tức đứng dậy đuổi theo Thạch Trung Ngọc, cùng Thạch Trung Ngọc không phải rất quen, ai biết hắn có thể nói lung tung khắp nơi hay không.
Trên thực tế, các nàng thật không phải đồng tính luyến ái, nhưng miệng người đáng sợ, rất sợ Hướng Lam, Hướng Lâm tin lầm lời đồn, hơn nữa hai người bọn họ quan hệ tương đối khá, thậm chí ngay cả tắm cũng thường thường cùng nhau, Hướng Lam và Hướng Lâm thật có khả năng hiểu lầm.
Cũng không kịp nghĩ trên người không có mặc quần áo, lập tức đuổi theo, Thạch Trung Ngọc đương nhiên cũng không dự định lập tức ly khai, Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt rất dễ dàng liền tóm lấy Thạch Trung Ngọc.
- Ta và Tiểu Tuyết không phải loại quan hệ đó, ngươi hiểu lầm.
Cơ Như Nguyệt vội vàng giải thích.
Hiện tại Thạch Trung Ngọc nào có tâm tình nghe Cơ Như Nguyệt giải thích, hai viên cầu lắc loạn khắp nơi, kích thích tròng mắt Thạch Trung Ngọc, bên kia của Tuyết Sương Yên mặc dù không lớn bằng Cơ Như Nguyệt, nhưng không coi là nhỏ.
Thạch Trung Ngọc chỉ cảm thấy ánh mắt có chút không đủ dùng, nhìn cái này, nhìn cái kia!
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên tự nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Thạch Trung Ngọc, lúc này mới nhớ tới nửa người trên của mình vẫn là trần truồng, hai tay vội vã che ngực, hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Trung Ngọc.
Nhìn hai đại mỹ nhân sắc mặt đỏ bừng, mặt giận dỗi, Thạch Trung Ngọc tâm lý vui muốn nở hoa, bất quá hắn cũng biết một vừa hai phải, chó nóng nảy còn nhảy tường, nữ nhân nóng nảy cũng sẽ bão nổi.
Làm bộ chính nhân quân tử, nghiêng đầu sang chỗ khác:
- Các ngươi trước mặc quần áo đi.
Thấy Thạch Trung Ngọc đưa lưng về phía các nàng, hai người liếc nhau, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Thạch Trung Ngọc ở trong phòng, tuy các nàng đã bị Thạch Trung Ngọc thấy hết, nhưng vẫn cực kỳ xấu hổ, không có ý tứ ngay ở trước Thạch Trung Ngọc mặc quần áo.
Bảo Thạch Trung Ngọc đi ra ngoài, lại có chút lo lắng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thực sự là một lớp vừa bình, một ba lại tới, hai nàng người người trần truồng, cùng Thạch Trung Ngọc chung một chỗ, là người đều sẽ nghĩ bậy, Cơ Như Nguyệt cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, ngay cả thời gian mặc quần áo cũng không, ngay lập tức nhét Thạch Trung Ngọc vào trong tủ quần áo.
Thạch Trung Ngọc thầm nghĩ đáng tiếc, mặc dù cái tủ quần áo này sạch sẻ hơn của Thạch Trung Ngọc không ít, thậm chí còn có hương vị, đáng tiếc tủ chỉ thả áo khoác, tủ quần áo có rất nhiều tầng, phỏng chừng phía dưới có thể xuất hiện tất chân, nội y!
Hướng Lam đi vào phòng Cơ Như Nguyệt, chứng kiến Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đều ở trần, nói đùa một câu:
- Các ngươi đồng tính luyến ái sao, sao không mặc y phục?
Người nói vô ý, người nghe có lòng, không có sự tình Thạch Trung Ngọc vừa rồi, Cơ Như Nguyệt còn có thể mở miệng chế giễu Hướng Lam:
- Ngươi và Hướng Lâm còn không phải thường thường tắm chung, lẽ nào ngươi ngay cả muội muội ngươi cũng không buông tha?
Chỉ tiếc, hiện tại Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đều là vẻ mặt xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...