Nghe được tiếng đập cửa, Cơ Như Nguyệt lập tức bình tĩnh lại, mà Thạch Trung Ngọc thì đổ mồ hôi lạnh, lúc này hắn mới nghĩ đến, Tuyết Sương Yên còn giấu ở trong tủ treo quần áo, chuyện của mình mình và Cơ Như Nguyệt, biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp.
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh.
- Thạch Trung Ngọc, nhanh mở cửa, nếu không mở cửa, bản tiểu thư sẽ dùng chìa khoá tự mình mở cửa.
Thanh âm ngoài cửa, Thạch Trung Ngọc không phân biệt được rốt cuộc là người nào, Hướng Lam cùng Hướng Lâm ngay cả âm thanh cũng giống, bất quá Hướng Lam ổn trọng hơn một chút, đoán chừng là nha đầu Hướng Lâm kia.
Giọng cô gái thanh thúy làm cho Cơ Như Nguyệt khẩn trương lên, ý tưởng của Cơ Như Nguyệt giống Tuyết Sương Yên như đúc, sợ bị người hiểu lầm, hơn nữa Cơ Như Nguyệt càng xui xẻo hơn Tuyết Sương Yên, còn cùng Thạch Trung Ngọc xảy ra ngoài ý muốn như vậy.
Cơ Như Nguyệt thầm hận, lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo, lời này thật đúng là không giả, bởi vì tò mò, lão nương đánh mất nụ hôn đầu tiên!
Không cho suy nghĩ nhiều, hiện tại Cơ Như Nguyệt chỉ muốn giấu trước.
Vội vã mang dép, xuống giường, không biết có phải bởi vì sống chung một chỗ thờì gian quá dài hay không, Cơ Như Nguyệt dĩ nhiên cùng Tuyết Sương Yên ý tưởng giống nhau, nhắm ngay tủ áo.
Thạch Trung Ngọc nhìn thấy Cơ Như Nguyệt muốn lao vào tủ áo, lại càng hoảng sợ, chân trần thật nhanh chắn ở trước người Cơ Như Nguyệt.
- Nhanh tránh ra, để cho ta trốn đi.
Cơ Như Nguyệt sốt ruột nói.
Đồng thời còn lấy tay đẩy Thạch Trung Ngọc.
- Bên trong đều là đồ bẩn, tránh vào đó không tốt.
Thạch Trung Ngọc giải thích.
Tuyết Sương Yên ở trong tủ quần áo nghe được Cơ Như Nguyệt nói:
- Ngươi trả ta nụ hôn đầu tiên.
Nàng bị hù dọa, còn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc làm sự tình không bằng cầm thú gì với Cơ Như Nguyệt, khe cửa tủ áo mở ra, liền thấy Cơ Như Nguyệt ngồi ở trên người Thạch Trung Ngọc.
Trong lòng đều là phiền muộn, từ góc độ của nàng nhìn lại, cái này rất hiển nhiên chính là một cái tư thế Quan Âm Tọa Liên, bất kể xem thế nào, Thạch Trung Ngọc cũng là vô tội, bất quá nàng và Cơ Như Nguyệt nhận thức rất lâu, đương nhiên biết Cơ Như Nguyệt không phải loại người kia, hồi tưởng đối thoại của bọn họ, chỉ có thể hiểu thành đó là một hiểu lầm.
Tuyết Sương Yên cực kỳ quấn quýt, nếu như vừa rồi mình không giấu đi, Cơ Như Nguyệt sẽ không bị thua thiệt lớn như vậy, đang do dự có nên đi ra ngoài hay không, cửa lại truyền tới tiếng gõ, chết tiệt, còn chưa xong?
Tuyết Sương Yên vội vã đóng chặt tủ áo, nghe được có tiếng bước chân đang tiếp cận, Tuyết Sương Yên buồn bực, lẽ nào Cơ Như Nguyệt cũng muốn trốn? Hơn nữa cũng xem trọng tủ áo? Không phải xui xẻo như vậy chứ! Bị Cơ Như Nguyệt chứng kiến nàng ở trong phòng Thạch Trung Ngọc còn dễ giải thích, nhưng bị phát hiện giấu ở trong tủ treo quần áo, hiểu lầm có thể to lắm.
- Đông!!
Không biết vật gì đụng vào trên cửa tủ áo, xác thực dọa sợ Tuyết Sương Yên, sau đó nghe được là Thạch Trung Ngọc yểm hộ nàng, trong lòng hơi thở phào một cái.
Nhưng cái gì gọi là “bên trong đều là đồ bẩn?”
Bản cô nương là đồ bẩn? Tuyết Sương Yên tức giận thiếu chút nữa muốn đá văng cửa tủ, hung hăng đánh Thạch Trung Ngọc một trận.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc, Tuyết Sương Yên chỉ có thể ra vẻ đáng thương, vùi ở bên trong, một chút thanh âm cũng không dám phát ra, trong lòng cầu nguyện Cơ Như Nguyệt đi chỗ khác tị nạn.
Cơ Như Nguyệt cũng không biết bên trong còn cất giấu một Tuyết Sương Yên, vội nói:
- Nhanh tránh ra, bên trong không có vật gì, tối đa cũng chỉ là có chút mùi mốc, để cho ta trốn trước lại nói.
- Đổi một địa phương a! Bên trong rất hôi, thực sự không thích hợp ngươi.
Thạch Trung Ngọc nói.
Hiện tại Cơ Như Nguyệt thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, động thủ đẩy Thạch Trung Ngọc ra, lấy lực lượng của mình khẳng định làm không được, bất quá nàng cũng đoán được, trong tủ quần áo khẳng định cất giấu vật gì, bất quá hiện tại nàng không có tâm tư đi quản Thạch Trung Ngọc:
- Ta giấu ở địa phương nào?
Thạch Trung Ngọc nhìn lướt qua, căn phòng có chút không đãng, còn giống như thật không có địa phương gì có thể giấu người, vì vậy chỉ dưới giường nói:
- Nếu không ở đó đi.
Hiện tại Cơ Như Nguyệt cũng không kịp nghĩ dưới giường bẩn hay không, trừng Thạch Trung Ngọc một cái, liền chui xuống dưới giường.
- Thạch Trung Ngọc, không muốn chết thì nhanh mở cửa cho bản tiểu thư.
Hướng Lâm ở ngoài cửa chờ hơi không kiên nhẫn.
Thạch Trung Ngọc kéo nệm xuống một ít, yểm hộ Cơ Như Nguyệt, lúc này mới mang dép đi mở cửa.
Dưới giường Cơ Như Nguyệt chứng kiến Thạch Trung Ngọc mang dép, trong lòng gọi hỏng bét, đó là dép của nàng, vừa rồi từ trên giường xuống, cuống quít lại mang dép của Thạch Trung Ngọc, vừa rồi hai người cũng không có chú ý đến chi tiết này.
Cơ Như Nguyệt sắp buồn bực đến chết, hi lý hồ đồ bị người này chiếm tiện nghi, còn để cho mình trốn ở dưới giường, nàng đã có thể tưởng tượng đến, một hồi ra khỏi phòng này, phải tắm, giặt quần áo.
Xui xẻo nhất là dép của mình màu hồng, Hướng Lâm vừa tiến đến là có thể thấy được, nhưng bây giờ Thạch Trung Ngọc đã mở cửa, kêu gọi đã không kịp, chỉ có thể mặc cho số phận! Hy vọng Hướng Lâm thần kinh không ổn định có thể quên chi tiết này.
Hướng Lâm và Tuyết Sương Yên, Cơ Như Nguyệt giống nhau, hết sức tò mò với Thạch Trung Ngọc, nàng nguyên bản cho rằng Thạch Trung Ngọc là lót đáy, sau đó bởi vì hắn đẳng cấp quá kém, giảm bớt địa vị của hắn ở trong phòng làm việc, đến lúc đó đã có người bưng trà rót nước.
Nhưng Thạch Trung Ngọc biểu hiện, làm cho Hướng Lâm cực kỳ bi ai, Thạch Trung Ngọc không đội sổ còn chưa tính, mình dĩ nhiên biến thành lót đáy, cho nên nàng muốn tới tìm Thạch Trung Ngọc hỏi cho ra nhẽ, nếu như hắn thật rất lợi hại, vậy nhất định phải để hắn dạy mình chơi game, nàng không muốn đội sổ.
Gõ cửa nửa ngày, cũng không thấy Thạch Trung Ngọc ra mở, vốn cho là hắn ngủ, nhưng nghe bên trong dường như có thanh âm gì, sau đó lỗ tai dán ở trên cửa, nghe thanh âm bên trong.
Đầu mới vừa áp vào trên cửa, cửa đã bị mở ra.
cả người Hướng Lâm nhào về phía trước.
Thạch Trung Ngọc mới vừa mở cửa, còn không có phản ứng, một mỹ nữ đã nhào vào trong ngực hắn.
Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi, đây cũng quá chủ động đi!!
Hướng Lâm mắc cở đỏ mặt, từ trong lòng Thạch Trung Ngọc đứng lên:
- Ngươi người này, mở cửa sao không nói một tiếng?
- Ta lần đầu tiên nghe nói mở cửa còn phải hỏi người bên ngoài chuẩn bị xong chưa.
Lần sau ta sẽ chú ý.
Thạch Trung Ngọc có chút buồn cười nói.
Hướng Lâm cúi đầu, có chút ngượng ngùng đi vào phòng Thạch Trung Ngọc, cúi đầu là một thói quen cực kỳ xấu, một cái liền thấy Thạch Trung Ngọc mang dép màu hồng, cùng bản thần thư của hắn.
Thạch Trung Ngọc còn không có chú ý tới, đóng cửa lại hỏi.
- Tới tìm ta có chuyện gì?
Hướng Lâm nhìn dép của Thạch Trung Ngọc:
- Vì sao ngươi mang dép của Như Nguyệt tỷ?
Thạch Trung Ngọc cúi đầu nhìn một cái, trong lòng thầm hô hỏng bét, nhưng nghĩ đến biểu tình khẩn trương của Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc biết, nếu như khai ra Cơ Như Nguyệt, mình sẽ chết rất khó coi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...