Mặc dù kỳ thực bọn họ vẫn ở trong lòng đất, nhưng hiện tại bọn họ mới có cảm giác này.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, mùi của bùn đất, mang theo một loại mục nát cùng hơi thở không thoải mái mà đến, loại này nhắc nhở mọi người nơi đây mới là trong lòng đất chân chính.
Đây là một tòa cung điện.
Phải nói thật lâu trước kia, nó đích thực là một tòa cung điện, mà hiện tại, nó cực kì đổ nát.
Đá cẩm thạch trên mặt đất bị vỡ thành rất nhiều khối, hoa văn trên mặt cũng mơ mơ hồ hồ, những cây cột chống đỡ cũng xiêu vẹo, xuất hiện những vệt nứt, bạch sắc nguyên bản biến thành thổ hoàng sắc, mặt trước tả tơi, nhìn không ra màu sắc, phỏng chừng là liêm mạn gì gì đó. (liêm mạn = rèm cửa)
Đương nhiên nơi này rất làm người khác chú ý, cũng không phải do phế phẩm nát vụn gì gì đó, mà là vài người nằm trên đất.
Vài người này đúng là Kỵ Sĩ Chi Huyết, Ám Dạ Vị Ương, cùng Ôn Bá, mà phía trước bọn họ chính là một nam tử anh tuấn tóc vàng.
“Lộ Đức Sâm?” NPC phía sau kêu lên, “Quang Minh Chi Thần tại thượng, đây là có chuyện gì?”
Thanh niên được kêu là Lộ Đức Sâm ngoảnh đầu lại nhìn về phía An Nặc, chính xác mà nói, hắn nhìn Lola ở phía sau An Nặc.
“Lola công chúa?” thanh niên kia kinh ngạc nhìn nàng, “người như thế nào đến nơi đây? Mau trở lên trên đi!”
“Lộ Đức Sâm, nơi này là địa phương nào … ngươi đem bọn họ làm sao vậy?” Lola kinh ngạc nói, đem cây quạt kia ném tới địa phương nào không biết, “còn có, trong này là … chỗ nào, ta thế nào nghĩ …”
“Lola!” Lộ Đức Sâm bỗng nhiên kêu lên, “nhanh quay về đi!” Nói xong, hắn đã chạy tới định bụng kéo Lola.
“Lộ Đức Sâm…” Lola ngơ ngác nhìn thanh niên kia, “ta thế nào cảm thấy … nơi này giống như điện thờ trước kia của cung điện …”
“Nhắm mắt lại! Lola, không được nghĩ!”Lộ Đức Sâm nâng cao thanh âm tràn ngập sợ hãi, giống như kêu một người không nên nhảy lầu.
“Chúng ta bị cuốn đến nội dung trong vở kịch sao?” An Nặc mặt nhăn mày nhíu, xoay người nhìn bọn Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Tiểu huyết, thế nào?” An Nặc đem Kỵ Sĩ Chi Huyết nâng dậy, “chuyện gì xảy ra?”
“Ta đã biết…” Kỵ Sĩ Chi Huyết khó khăn nói, “chúng ta mới vừa biết Kim Hoa Đô di tích là … giả, căn bản không tồn tại…”
HP của Kỵ Sĩ Chi Huyết không có hiện ra, hẳn là còn lại ít nhất 1/3, nhưng nhìn ra được, bị thương rất nặng.
“Nơi này … mới là Hoa Đô di tích chân chính,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhìn 2 NPC đang dây dưa kia nói, “Hoa đô chúng ta đã thấy thực ra … là ảo ảnh được làm ra từ tấm gương.”
Trách không được có vài thứ trái ngược! Tử La Lan bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào không có ai, bảo tồn hoàn chỉnh như thế này, nguyên lai Kim Hoa Đô trên mặt đất kia chỉ là ảo ảnh!
“Thế nhưng … chỗ đó của hoàng nữ Lola … lại là cái gì?” Tử La Lan ngạc nhiên quay đầu nhìn Lola.
Bọn họ thoạt nhìn đang tranh luận cái gì đó, bỗng nhiên thanh niên tóc vàng Lộ Đức Sâm quay đầu, hung dữ trừng mắt bọn họ: “ta trước tiên giết các ngươi, rồi đem Lola đi.”
“Cẩn thận…” Kỵ Sĩ Chi Huyết kêu lên.
An Nặc đã nhún người nhảy ra.
Có thể chế tạo một cái Kim Hoa Đô ảo ảnh thì BOSS nhất định phi thường lợi hại đi.
An Nặc thoáng cái từ trong vỏ đao rút ra Trầm Tịch Chi Nhận, nhân tiện đem Tử La Lan trên vai ném tới trong lòng Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Ta cũng không phải gánh nặng…” Tử La Lan bất mãn nói, không cam lòng được Kỵ Sĩ Chi Huyết ôm vào trong ngực.
Lộ Đức Sâm nở nụ cười lạnh, cũng rút ra lưỡi đao của mình.
Đó là một trường kiếm kim sắc xinh đẹp, nó phảng phất từ dương quang kim sắc tạo thành, tại trong tia sáng hôn ám, nhẹ nhàng động, có loại nhu hòa kỳ lạ.
Phụ trợ như vậy, làm cho An Nặc càng xem càng giống nhân vật phản diện.
“Tiểu huyết, ngươi không sao chứ?” Tử La Lan quay đầu hỏi Kỵ Sĩ Chi Huyết.
“Không việc gì, chẳng qua là tạm thời không động đậy được,” Kỵ Sĩ Chi Huyết khe khẽ nói, “thanh kiếm kia chạm một chút thì có loại cảm giác tê tê dại dại.”
“Bọn họ đây?” Tử La Lan chỉa chỉa Ám Dạ Vị Ương cùng Ôn Bá cách đó không xa.
“Hẳn là không vấn đề gì, phỏng chừng tình trạng giống ta, tạm thời không động đậy được.” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “vừa rồi lúc trong phòng ngủ, cánh cửa bỗng đóng lại, người này xuất hiện trong phòng, sau đó đem chúng ta dẫn đến nơi đây.”
Tử La Lan chuyên tâm nhìn An Nặc, tuy rằng kiếm thuật thua Kiếm Thánh, nhưng khi cùng Lộ Đức Sâm đánh ra, có hơn 1 chút.
Tử La Lan lúc đầu cho rằng An Nặc đã từng dùng kiếm thuật nhiều, nhưng Lôi Na Tư lại cho là không đủ kinh nghiệm, kiếm thuật chẳng qua là hứng thú? một người có thể đem hứng thú luyện thành như vậy cũng phi thường không tệ a.
Đương nhiên hiện tại tình huống An Nặc cũng không phải là suy đoán, mà Tử La Lan không một chút nào muốn đem cuộc sống thực tế của An Nặc nghiên cứu …
Nhưng mỗi lần thấy An Nặc chiến đấu, lúc nào cũng cho cảm giác như vậy…
“Ta thấy Lộ Đức Sâm rất lợi hại a…” Tử La Lan thì thào nói.
Hiện tại thoạt nhìn, đúng là An Nặc chiếm thượng phong, cho nên nếu như nói 3 người Kỵ Sĩ Chi Huyết bọn họ, không thể thua thê thảm như vậy a.
“Thanh kiếm kia là Quang Chức Kiếm, là một thanh kiếm lợi hại.” Kỵ Sĩ Chi Huyết trầm mặt một hồi rồi nói.
“A? An Nặc…” Tử La Lan vừa định há miệng nhắc nhở An Nặc cần phải chú ý thanh kiếm kia, thì bỗng nhiên bị Kỵ Sĩ Chi Huyết bịt miệng.
“Ngoan, đừng lên tiếng,” Kỵ Sĩ Chi Huyết cúi đầu bên tai Tử La Lan khe khẽ nói, “để ta xem xem thực lực của An Nặc…”
Tử La Lan bị Kỵ Sĩ Chi Huyết ôm vào trong ngực, căn bản không thể động đậy, dù cho không thấy được biểu tình của Kỵ Sĩ Chi Huyết, nhưng vẫn có thể nghe ra hứng thú từ trong giọng nói của hắn.
Đây là một loại đáng sợ trời sinh, giống như nhân loại tử vong.
Tử La Lan tuyệt không nghi ngờ, nếu như mình nói, Kỵ Sĩ Chi Huyết sẽ bắn tiễn lên người hắn.
Đương nhiên, tình huống hiện tại, hắn cũng không được lựa chọn.
Tử La Lan an tĩnh lại, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn An Nặc.
“La Lan … ta cho rằng ngươi không quá giống sủng vật, ta không biết kia là có ý nghĩa gì …” Kỵ Sĩ Chi Huyết thì thào nói, giống như đang nói cho chính mình nghe, “ngươi làm ta nghĩ đến sủng vật của ta, các ngươi đều có một loại … nói như thế nào đây, cá tính chân thật.”
Tử La Lan cảm giác lông mao dựng thẳng, căn bản trong 4 người, Kỵ Sĩ Chi Huyết là người không nhạy bén, nhưng lần này thì không phải rồi.
Lúc này một hồi chuông vang lên, Trầm Tịch Chi Nhận của An Nặc trực tiếp chống lại Quang Chức Kiếm của Lộ Đức Sâm, nhưng lúc này, thân thể của An Nặc giống như bị vật gì đó bắn ra, mạnh mẽ hướng về phía sau.
Thân thể y vấn bị chấn động về phía cây cột nghiêng trên mặt đất, kiên cường vịn cột, vung lên vô số bụi bặm.
“¥*&. . .” Tử La Lan kêu tên An Nặc
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần nọ An Nặc cùng Lôi Na Tư quyết đấu, hắn ở dưới đài nhìn An Nặc chiến đấu đến chết. Nói tóm lại, Tử La Lan cho tới bây giờ không phải là người mưu cầu danh lợi, có lẽ hắn chỉ cần một mảnh nhỏ nhỏ, không có bất luận kẻ nào cũng không có vấn đề gì, hắn chỉ cần im lặng là tốt rồi.
Nhưng trong nháy mắt … hắn nghĩ, nếu khi đó có thể đứng bên cạnh An Nặc thì thật tốt.
Mặc dù tính tình An Nặc nóng nảy, nhỏ nhen, lại xem mình là trung tâm, nhưng mà có thời điểm hắn chỉ hi vọng có thể giúp đỡ An Nặc.
“Thanh kiếm kia có thể phản lại lực công kích của đối phương,” Kỵ Sĩ Chi Huyết ở nơi này nhẹ nhàng nói, “cho nên, nếu như không thể nhanh kết thúc, thì không có khả năng thắng, căn cứ vào huyết lượng hiện tại, Lộ Đức Sâm còn ít nhất 80% HP, mỗi giây khôi phục 25 điểm HP, nếu như An Nặc không nhanh chóng dùng tuyệt chiêu tấn công, sau 15 phút, huyết lượng Lô Đức Sâm sẽ khôi phục hoàn toàn.”
Bởi vì trước khi An Nặc cùng Tử La Lan đến, Lộ Đức Sâm cũng bắt đầu hồi huyết, cho nên sau 15 phút, huyết của hắn sẽ khôi phục trạng thái bình thường, Tử La Lan biết Kỵ Sĩ Chi Huyết nói không có sai — hắn tuyệt không tin tưởng một ngoạn gia sơ cấp có thể nắm được những tình huống này, nhưng hiện tại hắn không còn lòng dạ để tra xét Kỵ Sĩ Chi Huyết, hắn chỉ để ý đến An Nặc mà thôi.
Trong đại điện trống trải, chỉ có cây cột bị đổ rào rào, vì An Nặc đụng vào mà bị nát thành nhiều khối.
Cung điện này chỉ dùng đất sét để xây, sao mà chẳng ngã được — đương nhiên, xét theo phương diện khác mà nói, lực lượng của An Nặc không tệ.
Cho nên mới càng khiến cho người lo lắng.
Bỗng nhiên, La lan có một cảm giác quen thuộc, cái loại này mang theo cảm giác băng lãnh, giống như bầu không khí phương Bắc, lạnh thấu xương lại sạch sẽ.
Cung điện trong lòng đất tràn ngập một cỗ mục nát ẩm ướt cùng kiêu ngạo, cùng kỹ năng ‘tuyết’ xứng đôi ngoài ý muốn, vô cùng băng lãnh.
“Úc … đây là …?” phát ra khe khẽ thanh âm kinh ngạc của Kỵ Sĩ Chi Huyết, “nguyên lai Tạp Thác Nhĩ lừa chúng ta, y thông qua thí luyện chi cầu, Trầm Tịch Chi Nhận chuyển hoán kỹ năng ‘tuyết’. An Nặc đúng là người có kỹ năng ‘tuyết’ a.”
Tử La Lan thấy An Nặc chậm rãi đi tới, toàn thân y đều viết 2 chữ bất mãn, đấu khí xung quanh làm áo choàng hắc sắc bay phấp phới, sợi tóc kim sắc phá lệ chói mắt, thoạt nhìn không giống ánh dương quang.
Lộ Đức Sâm cười lạnh nhìn y — có lẽ hệ thống quên đặt cho hắn cảm ứng với nhiệt độ vv..vv, hay hắn cho rằng tất cả mọi thứ đều không có biến, hắn đem An Nặc đánh văng ra một lần, nên nghĩ rằng có thể đem đánh văng ra lần thứ 2.
Trầm Tịch Chi Nhận trong tay An Nặc vẫn đen kịt như mọi khi, tản ra một loại băng lãnh, tương ứng với con mắt lam sắc của An Nặc.
Cho nên chưa kết thúc cũng không lo lắng, phỏng chừng Lộ Đức Sâm một chút đau khổ cũng không có, trực tiếp GAME OVER. Tuy rằng lực lượng An Nặc cũng đủ mạnh mẽ, thế nhưng y chưa bao giờ chậm rãi hành hạ đối phương, đại khái là do tính cách của y —- y chưa bao giờ chơi trò mèo vờn chuột.
Thời điểm kết thúc, dĩ nhiên là yên lặng ngoài ý muốn, tựa như bị tràn ngập bởi bầu không khí giá rét. Đương nhiên đều không phải do nhiệt độ hạ xuống, chẳng qua là Trầm Tịch Chi Nhận chuyển hoán trạng thái năng lực ‘tuyết’, khiến cho nó càng thích hợp với tình trạng hiện tại mà thôi.
Tử La Lan liếc mắt thấy Lola xoay người chạy đi.
“Lola!” Kỵ Sĩ Chi Huyết cũng thấy được, kêu lên.
Nữ hài kia lại chạy nhanh hơn, nàng kéo cái váy chạy, giống như một tiểu bạch thỏ hoảng sợ.
Cắn cứ vào tốc độ của Kỵ Sĩ Chi Huyết, đuổi theo nàng tuyệt đối không vấn đề, nhưng ngay cả An Nặc chạy đằng sau cũng phát hiện, tốc độ của tiểu cô nương nhanh dọa người.
“Sự thật chứng minh, một người liều mạng chạy, quy luật gì cũng không có tác dụng.” Kỵ Sĩ Chi Huyết thở dài một hơi.
Tử La Lan còn bị hắn ôm trong ngực, không cách nào lên tiếng, An Nặc đem Tử La Lan từ trong lòng của Kỵ Sĩ Chi Huyết đi ra, đặt ở trên vai mình.
Tuy rằng xung quanh thân thể An Nặc đều là khí tức băng lãnh, thế nhưng lại làm Tử La Lan cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hắn trương trương miệng, tính đem suy nghĩ kì quái của Kỵ Sĩ Chi Huyết nói cho An Nặc biết, thế nhưng hắn lại dừng miệng, dù sao đây cũng phải phải thời điểm thảo luận vấn đề này.
Bọn họ đi theo nữ hài băng qua cung điện, cuối cùng đi đến một mảnh đất trống.
Chính xác mà nói, ở đây cũng không phải đất trống, mà là một kết giới xinh đẹp.
Nơi này là hoa viên của cung điện, nó được bao bọc bởi kết giới,
Hoa kim sắc nở rộ, so với hoa kim sắc trên mặt đất còn sung sức hơn.
Diện tích hoa viên rất lớn, Lola chạy vào kết giới, An Nặc cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết không ai bảo ai tiến nhập kết giới.
Bên trong kết giới là một rừng hoa bừng bừng sức sống, không có tối tăm ngột ngạt, trong không khí tràn ngập hương thơm cây cỏ.
Có lẽ tựa như trong truyền thuyết nói, đóa hoa kim sắc là ánh dương quang, không cần nước, ngay cả không có đất đai cũng có thể nở hoa, nó tượng trưng cho Thần Chi lưu lại thế giới này.
Lúc đầu trên hoang mạc, thiếu niên tóc vàng đem Thần Chi Hoa kim sắc đầu tiên hạ xuống, sau khi đóa hoa sinh trưởng ngoan cường, đem nơi đây biến thành một rừng hoa mỹ lệ.
2 người — gồm cả thiên sứ thỏ trên vai An Nặc, đều bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, sinh mệnh vĩnh viễn là xinh đẹp nhất, vô luận nó sinh ra cùng lớn lên, hoặc là chết đi.
Lola trong biển hoa thoạt nhìn như bị mất phương hướng, không nhiễm hạt bụi.
Nàng đứng ở trong biển hoa, không hề chạy, Kỵ Sĩ Chi Huyết cùng An Nặc đuổi kịp, bọn họ thấy một nữ hài nằm ở trước mặt Lola.
Đó là một nữ hài vô cùng khả ái, mái tóc màu mật ong mềm mại trải ra, được một ít bông hoa nâng lên, nàng mặc một cái đầm rất xinh đẹp, không cổ, xung quanh là tơ tằm trắng tinh, tay áo cùng làn váy cũng có tơ tằm, sạch sẽ không lẫn tạp sắc, tại một bên đầu nàng là một cái nơ bướm bạch sắc.
Nàng cực kì đáng yêu, nhưng Tử La Lan kinh ngạc, bởi vì tiểu cô nương nằm ở trước mặt Lola, cùng Lola lớn lên giống nhau như đúc.
Quần áo, tướng mạo, chiều cao cũng không khác biệt, chẳng qua là nữ hài kia nằm trong biển hoa. Cánh hoa mềm mại xòe ra, thân thẳng tắp, cánh tiêm bạc.
Kỵ Sĩ Chi Huyết cùng An Nặc đồng thời kêu lên: “Đệ nhất hoa kim sắc!”
Mặc dù nằm cùng hoa khác, đóa hoa trên tay tiểu cô nương chỉ cần nhìn qua một cái liền nhận ra.
Làm thế nào có 2 … hoàng nữ giống nhau như đúc?” Tử La Lan kinh ngạc hỏi.
Lola đột nhiên quay đâu: “Nguyên lại là như vậy … nguyên lai ta đã sớm chết…”
Trên mặt tràn ngập tuyệt vọng, thoạt nhìn vặn vẹo cùng dữ tợn.
“Lộ Đức Sâm tạo một thế giới gương cho ta, để cho ta tồn tại, nhưng trên thực tế, ngay cả ta cũng không thật sự tồn tại mà.” Lola thì thào nói, nói cho chính mình nghe, “trách không được hắn muốn ta quay lại … hoàng cung của ta đã biến thành hình dạng này a…”
Nàng nhắm mắt lại, quay về phía nữ hài tử nằm trên mặt đất.
Tựa như mặt biển yên lặng nổi lên cuồng phong, bị đấu khí cuốn lên trên trời, phản xạ nhàn nhạt ánh dương quang.
“Chuyện gì xảy ra!” An Nặc giữ lại thiên sứ thỏ đang bị đấu khi thổi bay.
“Đại BOSS xuất hiện!” Kỵ Sĩ Chi Huyết kêu lên, bọn họ đã không thấy rõ lẫn nhau.
Vô số cánh hoa kim sắc bay, giống như hồ điệp rực rỡ, mang theo lực lượng cường thế cùng không thể cứu vãn.
Tử La Lan bị An Nặc chộp trong tay, thời điểm gió mang theo cánh hoa, Lola nằm trên mặt đất đã mất.
Lola đứng bên cạnh Kỵ Sĩ Chi Huyết, tay cầm đóa hoa kim sắc, mỉm cười nhàn nhạt.
Ngươi sẽ không nghĩ ngờ nàng thật cao quý, huyết thống tốt, nàng ưu nhã khả ái thế nào.
Sau đó nàng nhẹ nhàng vươn tay, tại trên không trung vẽ một cái kí hiệu, trong đất xuất hiện vô số dây leo, quấn quanh chân tay Kỵ Sĩ Chi Huyết, nhanh đến mức mắt thường không thể nhận biết.
Sau đó lôi Kỵ Sĩ Chi Huyết trên mặt đất, khiến cơ thể hắn cùng song hành với mặt đất.
Lola xoay về hướng An Nặc chìa tay, vô số dây leo rất nhanh nhảy lên. An nặc vận dụng kỹ năng di chuyển tốc độ của hắc sắc giả diện, đập những dây leo điên cuồng này.
Lola thiêu thiêu mi, cũng không nói gì thêm.
Tử La Lan thấy dưới chân An Nặc, những cánh hoa thình lình thoát ly khỏi đài hoa trôi nổi bồng bềnh.
Tiếp theo nó giống như bom nổ mạnh — may là An Nặc đã ly khai, Tử La Lan nhìn uy lực nổ không nhỏ, cùng thương tổn của lựu đạn không sai biệt lắm.
Kỹ năng ‘tiềm hành’, có thể khiến ngoạn gia đi đi lại lại rất nhanh, có thể so với giây — nhưng vấn đề là vô phương duy trì tốc độ này.
Cho nên thời điểm tốc dộ An Nặc chậm lại một chút, đã bị vô số cánh hoa vây quanh.
Những cánh hoa kim sắc này nhìn qua mềm mại như vậy, giống như không có trọng lượng, phiêu phù ở không trung, hiện ra tư thái thanh tao.
“Nên nói tạm biệt, người mạo hiểm.” Lola rốt cuộc nói ra lời nói sau cùng, “kỹ năng ‘tuyết’ của ngươi không tệ, nhưng ban nãy đã dùng một lần đi, cho nên hiện nay không thể dùng lần nữa.”
Tử La Lan cảm giác An Nặc tăng thêm lực đạo nắm Trầm Tịch Chi Nhận trong tay — hoàn toàn không cam lòng, thật vất vả tìm được Hoa Đô di tích chân chính, nhưng cùng sức mạnh của BOSS kém nhiều như vậy.
Chỉ bất quá, lời thoại như thế này không giống như chương trình trong trò chơi đặt ra.
Đây vượt qua phạm vi BUG. (BUG = lỗi game)
Khóe miệng Lola vểnh lên: “Tái kiến, thật đáng tiếc nhiệm vụ thất bại ni.” nàng duỗi ngón tay trắng nõn, trên không trung một tiếng nổ vang.
Kỵ Sĩ Chi Huyết tận mắt chứng kiến 1 mảnh cánh hoa nổ mạnh, đem từng đợt khí thổi khai, hắn nghĩ, An Nặc lần này sẽ bị đuổi về thành (chết -> hồi thành).
Từng đợt khí đem quần dài bạch sắc của Lola phấp phới, tơ tằm bạch sắc giống như gợn sóng, ưu nhã phập phồng lên xuống. Nàng đứng ở nơi đó, đón từng đợt khí.
Hắn nguyên vốn tưởng nàng là một loại lạnh lùng cao quý, nhưng hiện tại, nàng hơi hơi mở miệng, lộ ra biểu tình kinh ngạc. Nói thật, từ sau khi nàng tỉnh lại, loại vẻ mặt này, Kỵ Sĩ Chi Huyết không nghĩ tới gặp phải tại trên mặt Lola — mặc dù nàng thoạt nhìn như một hài tử.
Nổ mạnh khiến bụi bặm tán đi, cánh hoa mềm mại kia vẫn còn đang tung bay, chúng nó không có trọng lượng, nên sẽ không lập tức rơi xuống.
Hiện tại Kỵ Sĩ Chi Huyết có thể thấy được, là cái gì làm cho Lola lộ ra cái biểu tình như vậy/
Bởi vì nổ mạnh, có một cái hồ tròn, trung tâm hố tròn có 2 người đang đứng.
Trước mặt người kia, áo choàng hắc sắc tung bay, chính là thanh âm một tiếng cũng không có.
Đó là một thiếu niên tóc dài cùng áo choàng hắc sắc, làn da trắng nõn, con mắt đồng sắc tựa như bầu trời đêm ổn định, cự tuyệt một chút ánh sáng.
Ngươi có thể từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì? Cái gì cũng đều nhìn không ra.
“Tuy không thể biến thành thiên thần, tốt xấu gì cũng có hình người …” thiếu niên tóc đen thì thào nói, thanh âm thoạt nhìn có chút giống với thiên sứ thỏ ngốc, nhưng có một loại tịch mịch nói không nên lời.
Trong tay hắn nắm một cái lưỡi hái thật to, lưỡi đao trong như gương, khuôn mặt Lola trắng bệt.
Cặp con ngươi hắc sắc cong lên, hiển hiện ra một loại quyến rũ: “Mặc dù so với ta tưởng tượng có chút chênh lệch, bất quá như thế này …cũng được.”
**************************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: La Lan thỏ thỏ của chúng ta rốt cuộc cũng tiến hóa ~ tướng mạo cùng trong hiện thực cũng là giống nhau như đúc úc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...