(băng ghế đá)
Nghe Mạc Tuấn Ninh nói thế, Hắc Vân Áp Thành đành phải hậm hực rút ngón tay về. Tuy bớt đi một ngón khiến hậu huyệt của Lương Tu Ngôn cảm thấy hư không, nhưng cậu cũng chưa cơ khát đến độ cầu xin nam nhân tiếp tục tẩy rửa cúc huyệt cậu khi mà bụng bị rót đầy nước. Bởi vậy, nếu Mạc Tuấn Ninh đã mở miệng, Lương Tu Ngôn cũng rút ngón tay về theo. Cậu quay đầu nhìn về phía Mạc Tuấn Ninh, nghi hoặc hỏi: “Đẩy ra? Đẩy ra như thế nào?”
Mạc Tuấn Ninh kéo ra một nụ cười, lọ ra hai chiếc răng nanh trắng trắng, nói: “Tất nhiên là như người bình thường đi toilet vậy đấy.”
Một câu đơn giản, đối với Lương Tu Ngôn mà nói hệt như sấm nổ bên tai, tên cầm thú này lại bắt mình làm… làm cái chuyện đó!
Này, các ngươi có cần thiết phải thế không hả! Lương Tu Ngôn nuốt ngụm nước bột, càng dùng sức kẹp chặt mông. Trước đó do bụng trướng khó chịu cậu hy vọng nước mau chảy ra ngoài. Hiện tại cậu lại lo mình nhịn không được, ở trước mặt bọn họ mất khống chế.
Hiển nhiên, hai nam nhân này không có được kiên nhẫn lắm, chợt nghe thấy Hắc Vân Áp Thành khàn khàn thúc giục: “Mau lên, nếu không chúng ta out chơi một lần ở ngoài đời thật.” Tuy nói muốn trừng phạt Lương Tu Ngôn, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện dâm loạn trước đó của Lương Tu Ngôn, Hắc Vân Áp Thành giờ chỉ hy vọng ca ca mau chấm dứt chuyện này, để cho tính khí cứng rắn đến phát đau của mình có thể tiến thẳng vào trong tao huyệt chặt chẽ ấm áp ấy.
Nghe xong lời nói của Hắc Vân Áp Thành, Lương Tu Ngôn trong lòng nhảy dựng, ngoài đời lại bị súc ruột lần nữa, cảm giác súc đó chắc chắn càng mãnh liệt, các ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!
Ngay lúc cậu hồi hộp lo âu, cũng không biết là ai vỗ lên mông cậu một cái thiệt mạnh, dọa cậu giật mình, gần như theo phản xạ thả lỏng cơ vòng.
Không có nút giữ, nước bên tròng bị tác dụng của sức hút trái đất, hiển nhiên tranh nhau chảy ra ngoài thí nhãn.
Việc đã đến nước này, Lương Tu Ngôn biết mình đã mất kiểm soát, dứt khoát cam chịu, tùy ý dòng nước trong cơ thể chảy ra. Mà việc đẩy ra dòng nước cũng làm cậu cảm thấy khoan khoái và như trút được gánh nặng, dù sao nghẹn lâu nãy giờ, nay có thể lập tức xả hơi, thể xác và tinh thần đều thả lỏng không ít.
Nhưng ở trước mặt người mình thích, lại như một người bệnh mất khả năng điều khiển bài tiết, lại khiến cậu xấu hổ và tức giận chết đi được.
“Khốn nạn… Các ngươi…” Lương Tu Ngôn thấp giọng khóc, cậu từ bé tới lớn chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy.
Hai huynh đệ ở phía sau cảm thấy huyết dục dâng lên. Chất lỏng đùng đục không ngừng chảy ra từ giữa cúc huyệt, men theo đùi trong nhỏ xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Thẳng đến khi một giọt cuối cùng được bài tiết ra, cúc huyệt còn không ngừng co rút lại, tựa hồ còn một tí chưa hết, dụ dỗ nam nhân chà đạp nó mạnh thêm. Cho dù Lương Tu Ngôn phát ra tiếng nức nở đáng thương, ngoại trừ làm cho yếu tố thi ngược của Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành sôi trào ra, thì không thể kêu gọi một xíu thương tiếc của họ.
Hai huynh đệ cho nhau một ánh mắt, phát hiện tâm tư giống hệt nhau, bọn họ chính là muốn nhìn thấy người mình yêu vì mình mà không thể khống chế, không thể kìm nén.
Lương Tu Ngôn đương nhiên không thể đoán được suy nghĩ của hai người này, cậu muốn thanh minh, đây là sự khác biệt quan trọng giữa con người và cầm thú. Bởi vậy, cậu không thể ngờ rằng, cái gọi là trừng phạt, kỳ thật còn chưa chấm dứt.
Sau khi bài trừ hết nước từ trong cơ thể, Lương Tu Ngôn còn chậm chạp chưa thoát khỏi ủy khuất, đã cảm giác thấy cả người bị vòng ngang eo bế lên. Cậu ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người ôm cậu là Hắc Vân Áp Thành.
Từ góc độ đó, Hắc Vân Áp Thành có cằm nhọn, tràn ngập sức hấp dẫn đàn ông. Nhưng không có như trong ba phim thần tượng, nữ diễn viên sau khi được nam diễn viên bế công chúa, không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, lòng đầy ngọt ngào,… Lương Tu Ngôn hiện tại chỉ cảm thấy mắt trái nháy điên cuồng, lòng không phải ngọt ngào mà là dự cảm cực kỳ không tốt!
Vào lúc cậu muốn mở miệng hỏi hai tên cầm thú muốn chơi cái gì, thì người đã bị thả xuống, nhẹ nhàng đặt lên trên một thạch tháp ngoài bể tắm.
Kích thước của thạch tháp chỉ chứa được một người, Lương Tu Ngôn nằm ở trên vừa khớp. Không biết thạch tháp này có chất liệu gì, tuy phủ màu hơi đỏ đỏ, thoạt nhìn không giống như mấy tảng đá khác trong lăng mộ, mà thời điểm Lương Tu Ngôn nằm lên, cảm giác làn da tiếp xúc không phải là lạnh thấu xương, mà là ấm áp dễ chịu.
Cách trăm năm còn ấm áp, phải là độ ấm của chính tảng đá, xem ra vật này rất hiếm có a, Lương Tu Ngôn nghĩ thầm, Hiên Viên Thắng – chủ nhân của lăng mộ quả là một người cực kỳ biết hưởng thụ, vậy mà đặt một món đồ hiếm thấy ở trong lăng mộ, để sau khi mình chết sử dụng.
Ngay vào lúc Lương Tu Ngôn còn đang cảm thán sự xa xỉ của vua chúa cổ đại, tên nam nhân kia đã đè lên người cậu, nhìn bộ dạng cậu như lạc vào cõi thần tiên tứ hải, nội tâm cân nhắc, món ngon trước mắt, mình nên hưởng thụ thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...