Đại khái từ lúc Mạc Tuấn Ninh và Lương Tu Ngôn hôn nhau tới giờ, gặp phải một lần chống cự quyết liệt nhất.
Lương Tu Ngôn hoàn toàn không phối hợp.
Đầu tiên là không ngừng lắc đầu, ý đồ né tránh hắn hôn môi. Bị Mạc Tuấn Ninh trực tiếp đè sau gáy, mới yên tĩnh xuống.
Rồi lại là đầu lưỡi lộn xộn, không cho hắn đụng vào. Mạc Tuấn Ninh đành phải buông tha ý định cùng cậu múa lưỡi, sửa thành liếm hàm trên.
“ừm hừ......” Quả nhiên, chỉ là hàm trên bị liếm thôi, Lương Tu Ngôn đã cảm thấy toàn thân như có dòng điện xẹt qua, tê dại hơn phân nửa, ngay cả hai tay vốn đặt ở ngực Mạc Tuấn Ninh, cũng biến thành túm chặt y phục của hắn, như vừa chống cự vừa hoan nghênh, đã không còn biết là muốn đẩy hắn ra hay kéo hắn lại gần mình.
Gặp Lương Tu Ngôn trầm tĩnh lại, không giãy dụa nữa, Mạc Tuấn Ninh bắt đầu thế công dồn dập. Giống như vì trừng phạt cậu trước đó trốn tránh mình, hiện tại lập tức quấn lên dây dưa đầu lưỡi, ở trong khoang miệng của cậu chơi đùa.
“ưm...... ưm......”
Lương Tu Ngôn càng hôn càng xuất thần, đã sớm đem chuyện trinh tiết mang quăng ra sau não. Hai tay đổi thành vòng qua cổ đối phương, ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân. Bởi vậy, khi đầu lưỡi đối phương lui ra ngoài, Lương Tu Ngôn hãy còn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, khẩn cấp vội đuổi theo.
Đầu lưỡi mới rời khớp hàm, lập tức đã bị đối phương ngậm, bản thân như dê con rơi vào miệng hổ, chờ đợi nam nhân ăn cậu no nê.
“Ô......”
Đầu lưỡi bị nam nhân ngậm giữa đôi môi, bị hút đến run lên, giống như linh hồn đều muốn bị đối phương hút ra ngoài. Lương Tu Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ một nụ hôn thôi lại làm cậu thích như thế. Cậu thực sợ hãi, hôn thế này sẽ khiến mình không nhịn được bắn ra mất.
Tuy rằng biết rõ, chỉ bằng hôn môi đã đạt tới cao trào, nhất định là một chuyện rất mất mặt, nhưng cậu vẫn không kiềm được lòng mà nâng chân lên, quấn lên đùi đối phương, ma xát lên xuống đầy khiêu khích, hàm ý rõ mười phần.
Mạc Tuấn Ninh phát hiện việc mờ ám của cậu, nhưng lại thả lỏng cậu ra, nhìn người dưới thân đã bị hôn tới mặt hây hây đỏ, đôi mắt mơ màng, vậy nên cười nhắc nhở: “Nhanh có cảm giác vậy? Đừng quên, nếu cương thì sẽ bị kim chích đấy.”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lương Tu Ngôn có thể nói là đổi như chong chóng. Thoạt đầu vẫn là mang dáng vẻ cực kì quyến rũ, nghe xong những lời này, đầu tiên là ngẩn ra, chờ kịp phản ứng phía dưới mình vẫn còn mang món đồ chơi nọ, ngũ quan tức thì nhăn nhúm lại. Ngay cả khoái cảm vừa mới có, trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Lại càng không phải nói vật nhỏ nửa người dưới, trực tiếp từ trạng thái bán cương thành yểu xìu, chẳng còn chút sức sống nào.
Rơi vào đả kích như vầy, Lương Tu Ngôn ủy khuất cực kỳ, nhìn về tên đàn ông phía trên, cho rằng hắn chắc chắn cố ý. Tuy cười thiệt dịu dàng, như thú nhỏ vô hại, nhưng bản tính càng ác liệt hơn Mạc Hạo Vũ.
Nam nhân mỉm cười đáp lại cậu, cúi đầu hôn lên lần nữa.
“Ưm......”
Vẫn là nụ hôn dịu dàng ấy, khơi gợi lên dục vọng người ta, rồi lại không thể được thỏa mãn. Lương Tu Ngôn vừa bất giác chìm đắm trong nụ hôn mê người, vừa muốn khắc chế tình dục bản thân, kháng cự khoái cảm do nụ hôn nồng nhiệt mang đến, cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào.
Thật vất vả chịu đựng đến khi nụ hôn chấm dứt, không hề truyền tới cảm giác đau đớn như dự đoán, cuối cùng làm cậu thở dài nhẹ nhõm. Nhưng Mạc Tuấn Ninh lúc này rõ ràng không tính buông tha cậu dễ dàng, Lương Tu Ngôn còn chưa được thoải mái bao lâu, nam nhân lại mem theo cổ hôn xuống, không chỉ xài môi, sợ cậu cảm giác không đủ, lúc này dùng cả tay.
Hầu kết bị người ngậm trong miệng, dùng răng nanh khẽ cắn. Phần yếu ớt bị cắn, vừa thấy thích lại vừa thấy sợ, khiến cậu không kiềm được phát ra tiếng rên.
Đồng thời, hai tay nam nhân dạo bước trên người cậu, theo cánh tay đến dưới nách rồi thắt lưng, đôi tay như đang vuốt ve qua từng nơi một, khiến cơ thể mẫn cảm của cậu run lên. Cuối cùng hai tay nam nhân đi tới cặp đùi đang quấn lấy hắn, vuốt ve qua lại sườn ngoài đùi, đồng thời mang theo hương vị thập phần mờ ám. Vô luận trên thân thể hay trên tinh thần, đều đã nghịch lên ngọn lửa trong cậu.
Khoái cảm không thể ngăn cản thổi quét qua cậu, không mãnh liệt cuộn trào như sóng biển, nhưng từng chút từng chút, chẳng hề có ý dừng lại, như nước chảy đá mòn, chầm chậm ăn mòn cả thân thể lẫn tinh thần.
Vốn Lương Tu Ngôn rất thích kiểu nhẹ nhàng này, âu yếm tinh tế, thủ pháp điêu luyện, quen thuộc mỗi một nơi nhạy cảm trên người cậu, không cần quá chú tâm tới dương v*t, dù chỉ hôn môi và vuốt ve thân thể cậu, nhưng đã có thể khiến cậu cương dễ dàng. Không chỉ vì giảm bớt nhu cầu sinh lý trong quan hệ, mà còn cảm nhận tình yêu của người ấy với mình.
Nhưng bây giờ, đối với Lương Tu Ngôn mà nói, loại hưởng thụ này, càng giống hệt con mãnh thú và dòng nước lũ. (ý nói tai họa ghê gớm)
Ngẫm lại cảm giác bị kim đâm sau khi cương, khiến cho người ta không rét mà run. Vì nghĩ cho sức khỏe của bản thân, Lương Tu Ngôn lại thử mở miệng xin tha, “Học trưởng, van cầu ngươi, lần này buông tha ta đi...... Thật sự sẽ phá hư đó, sau này sẽ không cứng lên nổi nữa mất......”
“Yên tâm, nếu hỏng, ta sẽ phụ trách.” Mạc Tuấn Ninh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười để cậu an tâm, nói xong, không để ý cậu nữa, lại tiếp tục vùi đầu tạo ô mai.
Lương Tu Ngôn khóc không ra nước mắt. Đương nhiên rồi, cũng đâu phải ngươi liệt, ngươi đương nhiên không sao cả rồi! Có điều cậu chả có cơ hội phản bác, bởi vì đầu lưỡi của nam nhân, đang chơi đùa ở xương quai xanh cậu, rồi lại liếm lên đầu v* cậu.
“A!”
Lúc đầu v* bị đầu lưỡi ẩm ướt liếm qua, cảm giác tê dại chui thẳng ngay vào não, làm cho Lương Tu Ngôn lập tức phát ra tiếng rên ngọt ngào.
Đáng tiếc, cậu còn chưa thuận theo thì liền nghe được giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Mạc Tuấn Ninh.
“Không thể cương nha, sẽ đau đó.”
Lương Tu Ngôn nghe vào trong tai, tâm trạng tuyệt vọng không phải chút đỉnh, vừa cố ý làm cho người ta thích, lại không cho người ta cương, ngươi cho ta là chốt mở tự động điều tiết hả!
“Khốn nạn! Ngươi chơi đủ chưa hả!” Lương Tu Ngôn rít gào với hắn.
Đối mặt cơn giận của Lương Tu Ngôn, Mạc Tuấn Ninh chỉ hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì, nói: “Xem ra ngươi còn chưa nhận thức được mình đã phạm vào những việc sai nào.”
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Tưởng ta sẽ khuất phục à? Hừ!
Nhưng mà đáp lại thì ──
“Học trưởng, ta nhận sai rồi......” Lương Tu Ngôn từ trợn trừng mắt ban nãy, lập tức biến thành một nàng dâu biết vâng lời.
Không nên bảo Lương Tu Ngôn không có bản lĩnh, quan hệ tới sức khỏe của nửa thân dưới, mất mặt là cái giống gì!
Đáng tiếc nam nhân không thèm để ý lời cầu xin của cậu, nghiêng đầu nói với Mạc Hạo Vũ: “Xem ra vẫn cần ngươi phối hợp một chút.”
Lương Tu Ngôn nghe thấy hắn nói vậy, mồ hôi lạnh ứa ra, bớt giỡn, một tên không đủ còn muốn hai tên cùng tiến lên hả, thiệt muốn chơi chết cậu?
Thế là, vội vàng lắc đầu một cái mạnh mẽ với Mạc Hạo Vũ, đá lông mi nháy nháy con mắt. Xem do ngươi hại ta chịu trừng phạt của học trưởng này, ngàn vạn lần đừng đáp ứng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...