Chương 107: Sao cô lạ lạ thế nào ấy.
Lê Nhật Linh không biết bản thân lầm sao rời khỏi được nơi đó, cả người Cô rã rời, vừa nghĩ đến những lời Hà Dĩ Phong nói, sâu trong lòng cô cảm thấy Xót xa.
Cô không bước đi được nữa, rã rời đứng bên đường, chỉ khẽ chớp, nước mắt lập tức rơi lã chã Người qua đường nhìn thấy cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, khẽ giọng bàn tán xem là cô gặp trắc trở tình cảm hay công việc không thuận lợi.
Đột nhiên có một cánh tay duối ra trước mắt, trong tay đang cầm một gói khăn giấy chưa mở.
Cô nhóc rụt rè, sợ làm phiền cô: “Chị gì ơi..
Cho chị cái này.”
Lê Nhật Linh nhận gói giấy, nhìn cô bé đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn em.”
Cô nhóc sửng sốt: “Ơ, không phải là… Là chị Lê Nhật Linh sao?“ Nói xong cô ấy lập tức nhanh chóng lắc tay, tự phủ định: “Không phải, nên gọi là mợ Lâm mới đúng.”
Cô rút khăn giấy, lau nước mắt, cười trào phúng: “Thôi đừng gọi chí là mợ Lâm nữa.”
Mợ Lâm? Một tuần trước hai từ này đổi với cô còn là mật ngọt, hiện tại đã biến thành liều thuốc độc.
“Đúng rồi, em tên gì, cảm ơn hôm đó em đã giúp chị.”
Lê Nhật Linh rất cảm kích, cô nhóc này đã giúp cô hai lần rồi.
“Em tên là Lê Minh Nguyệt, thật ra… Thật ra hôm đó, em cũng không phải.
Hôm đó, em cũng đã chặn đường chị.”
Cô nhóc này chính là cô phóng viên đã không nhịn được giúp đỡ Lê Nhật Linh một tay khi cô bị bao vây.
Lê Nhật Linh khẽ lắc đầu: “Việc đó không trách em, em rất tốt bụng.”
Lê Minh Nguyệt được khen tới phát ngượng, mặt đỏ lên: “Chị Lê, tâm trạng chị không ổn ạ?”
“Gọi chị là Nhật Linh đi, chị Lê nghe cứ kì kì.”
Nhật, Nhật Linh…”
Lê Minh Nguyệt không ngờ, Lâm Quân vô cảm lạnh lùng, vậy mà vợ anh lại dịu dàng thể này.
Lê Minh Nguyệt là cô gái tốt bụng giàu lòng thương người, tính tình hòa nhã, thấy tâm trạng cô không ổn, lập tức kéo Lê Nhật Linh đi khu vui chơi Cô ấy nói là cảnh đêm đẹp lắm, kéo cô ngồi đu quay, khi đến chỗ cao.
nhất có thể ngắm nhìn cả thành phố này, sau đó gửi đến Lê Nhật Linh một lời chúc tốt lành.
Gió đêm lướt qua, bên cạnh có người líu ríu kể chuyện cười cho bạn, hình như cũng không buồn bã khó chịu như vậy nữa.
Lúc tạm biệt nhau ở khu vui chơi, Lê Minh Nguyệt cười híp mắt vậy tay Lê Nhật Linh bắt xe đến nhà hợ Lâm, Lê Minh Nguyệt đúng là cô gái có thể mang đến sự ấm áp.
Cô hơi hối hận, không xin cô nhóc đó phương thức liên lạc Đến lúc cô về tới nhà họ Lâm thì đã tám giờ rưỡi Đi cả ngày, chân hơi ê ầm.
Đi đến cổng, cô dừng bước, vặn hông lắc chân.
Lâm Quân di tới, cái bóng đồ dài trước mặt cô: “Chân không khỏe mà cứ đi tùm lum, tối như Vậy mới về, cũng không sợ bệnh cũ tái phát à.”
Vế trước.
Vế Sau câu này không liên quàn với nhau, nghe còn như có chút ý xót xa Nếu là sáng nay, e rằng cô còn cảm thấy ấm áp, cho rằng anh vẫn quan tâm cô.
Nhưng mà hiện tại, cô lại chỉ cảm thây nực cười Cô nở nụ cười lạnh lùng, đứng thăng hông, bước đi ngang qua người anh.
Phớt lờ anh?
Lâm Quân nhíu mày, hay là cô vẫn tức giận vì chuyện hôm qua.
“Tôi nói cô có nghe không đó?“Anh bước nhanh về trước, chắn trước mặt cô.
“Nghe rồi.”
Trên mặt cô không còn vẻ dịu dàng như ban đầu, đôi đồng tử đang nhìn anh với vẻ dửng dưng như nước, không chút lăn tăn: “Sao tự nhiên anh trở về? Đi đã rồi?”
“Hôm nay cô cứ lạ lạ thế nào ấy.”
Anh đi đến trước mặt cô, ÿ vào chiều cao muốn sờ trán cô, xem có phải cô bị sốt không.
Cô né thoát không dấu vết, mang thái độ lạnh lùng tránh ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...