Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh
Trận đấu vừa kết thúc Bùi Liên và Hồ Hiên vội xông lên võ đài đỡ cô xuống.
“Cậu không sao chứ?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu cười: “Tớ không sao, dăm ba cái vết thương này làm gì được tớ.”
Bùi Liên không biết còn tưởng lời cô nói là thật: “Cậu lợi hại quá đấy! Còn nhớ cú đấm kết trận ban nãy không? Tớ xem mà hoa cả mắt.”
Nhóm người Liu Na tới gần chỗ họ.
Lâm Hiểu khoanh tay cười khẩy: “Thắng hiểm có gì hay ho chứ? Đến cả một đối thủ kém cỏi như vậy cũng phải liều mạng mới thắng được.
Thật mất mặt!”
Liu Na đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô ta im miệng, giây sau khom người đặt tay lên vị trí vết thương của cô.
Lạc Phương Nghi đau đến nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, môi bị cô cắn bật máu.
Bùi Liên thấy vậy vội hất tay cô ta ra, lớn tiếng quát: “Cô làm gì đấy?”
Liu Na thong thả phủi tay đứng dậy: “Gãy xương sườn thôi mà! Đồ yếu ớt!”
Hồ Hiên trầm giọng cảnh cáo: “Liu Na!”
Nói rồi, ông quay sang hỏi thăm tình hình của Lạc Phương Nghi: “Để ta gọi xe cứu thương cho con.”
“Khoan đã thầy!”
Cô hốt hoảng kéo tay Hồ Hiên lại: “Con vẫn muốn xem hết trận đấu tiếp theo.
Đợi một lát rồi gọi vẫn chưa muộn.”
Ông thoáng do dự: “Nhưng vết thương của con…”
Lạc Phương Nghi vội vàng ngắt ngang: “Con có thể chịu được, không sao đâu ạ.”
Hồ Hiên thở dài bất đắc dĩ: “Nếu trước đây con học boxing với tinh thần này thì bây giờ đã không phải chịu khổ.”
Lạc Phương Nghi cười trừ: “Mất đi rồi con mới biết quý trọng.
Thầy cứ xem như đó là một bài học cho con vậy.”
Lê Văn Phi sau khi lo liệu xong cho Võ Xảo, liền tiến tới chỗ họ hừ lạnh: “Đúng là thầy nào trò nấy, nham hiểm như nhau!”
Hồ Hiên không chút khách sáo đáp lời: “So với ông chúng tôi còn thua xa.”
Chỉ một câu nói đã đủ khiến Lê Văn Phi giận sôi máu: “Mày…”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông ta ngửa đầu bật cười: “Vậy thử xem trận sau mày còn hung hăng như vậy nữa không?”
Đúng lúc này Triệu Thanh Ba lo lắng bước tới: “Đối thủ là Tống Minh.”
Hồ Hiên ngạc nhiên quay phắt đầu sang nhìn bà, thấy đối phương gật đầu vẻ mặt ông càng thêm đăm chiêu.
Trương Mộng Phi đứng sau nghe thấy cái tên này không khỏi hốt hoảng: “Tống Minh? Không phải đây là người lọt vào vòng bán kết giải đấu của WBA sao? Xem ra bên đó đã bỏ hết vốn liếng.”
Bùi Liên che miệng trợn tròn mắt: “Thật sao? Nếu đúng vậy cơ hội thắng của chúng ta gần như bằng không.
Nếu có Dương Niên ở đây thì tốt biết mấy.
Anh ấy nhất định sẽ quét sạch bọn ruồi bọ vo ve này.”
Lạc Phương Nghi cứ ngỡ sống lại một đời cô gần như đã quên người tên Dương Niên này.
Nhưng sau khi nghe thấy hai từ đó qua miệng Bùi Liên, cô mới đau khổ nhận ra có những tổn thương đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa mờ.
“Dương Niên? Cậu biết Dương Niên?”
Bùi Liên ngơ ngác nhìn cô: “Tớ biết anh ấy lạ lắm sao? Trong giới quyền anh này, có ai không biết Dương Niên.
Kỳ tích về anh ấy kể đến hôm sau vẫn không hết.
Vừa đẹp trai lại vừa có thực lực.”
Lạc Phương Nghi càng nghe càng nhận ra mình chẳng hiểu gì cả: “Ý cậu Dương Niên là võ sĩ quyền anh?”
Bùi Liên gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy? Sao đây? Đừng nói với tớ là cậu quen với anh ấy đấy?”
Lạc Phương Nghi tự thấy mình nghĩ nhiều, xua tay cười trừ: “Làm sao có thể? Đúng là tớ biết một người tên Dương Niên.
Nhưng Dương Niên mà tớ quen chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.
Người này còn từng là chồng tớ…”
Đương nhiên lời phía sau cô sẽ không nói ra.
Bùi Liên nghe vậy gương mặt thoáng tràn trề hi vọng phút chốc ỉu xìu “Tớ còn tưởng…”
“Hự!”
Tiếng rên rỉ vì đau đớn của người đàn ông đã ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đỗ Mạnh Tuyên là võ sĩ của câu lạc bộ Lion bị Tống Minh từng bước ép sát, đấm văng ra khỏi võ đài.
Trận đấu kết thúc với kết quả hòa 1 – 1, dù vậy Lê Văn Phi vẫn không hài lòng.
Trước khi đi ông ta không quên nói vài lời trêu tức Hồ Hiên: “Bọn nhỏ hơi quá tay, ông rộng lượng như vậy chắc không để bụng đâu nhỉ? À, tôi đây đợi ông ở cuộc thi của WBO.
Hi vọng năm nay ông sẽ không vắng mặt.”
Đoàn người của câu lạc bộ 2B hùng hổ xông vào rồi lại đi ra với tốc độ nhanh chóng mặt.
Vì cơn đau kéo dài quá lâu khiến toàn thân Lạc Phương Nghi rơi vào trạng thái tê liệt rồi ngất xỉu ngay sau đó.
Bùi Liên giật mình hét lớn: “Phương Nghi! Cậu sao vậy? Lạc Phương Nghi.”
Thấy đối phương không có dấu hiện tỉnh lại, cả cô lẫn Hồ Hiên đều hốt hoảng, tay chân lóng ngóng lấy di động gọi xe cứu thương.
Lạc Phương Nghi mơ màng tỉnh lại sau một giấc mộng dài, cơn đau thấu xương khiến đầu óc cô hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô cố gượng người dậy nhưng mãi đến khi mặt mũi trắng bệch vẫn không dịch chuyển được.
Bùi Liên đứng bên cạnh rót nước, thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ cô: “Cậu nằm im đã! Gãy xương sườn mà cậu cứ làm như xướt da không bằng.”
Lạc Phương Nghi đảo mắt nhìn khung cảnh trắng xóa xung quanh, mùi nước khử trùng nồng nặc khiến cô hắt xì liên tục: “Tớ ngủ bao lâu rồi?”
Bùi Liên đưa nước, chỉnh lại chăn cho cô rồi mới chậm rãi lên tiếng: “3 ngày 2 đêm.”
Lạc Phương Nghi sửng sốt định nói gì đó nhưng đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông.
Bùi Liên với tay lấy di động đặt trên bàn cạnh giường bệnh: “Lương Bình?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...