Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL


Lục Đồng nhếch mép, đôi mắt nổi lên cả gân máu: "Không có tật, sẽ không giật mình.

Hà Thanh Trà, cô giết chị tôi thế nào, cô còn nhớ không?"
Hà Thanh Trà bịt kín hai tai, lắc đầu lia lịa như phát điên: "Tao không giết nó! Là nó, nó chỉ là một con người ở, lại dám đèo bồng quyến rũ người yêu của tao!"
Lục Đồng tức giận nắm cổ áo Hà Thanh Trà, răng nghiến ken két: "Ai là người yêu của cô? Ai quyến rũ người yêu của cô?
Để tôi nhắc cho cô nhớ, chị tôi dù chỉ là một người hầu nhưng vô cùng được Từ thiếu gia yêu thương.
Còn cô? Tiểu thư? Bạn học? Có bao giờ được anh ta để ý không? Rồi cô làm gì? Giết chị tôi, sau đó Từ thiếu gia cũng đi cưới người khác, có bén mảng đến cô không?
Cô bày mưu tính kế, giết chết chị tôi nhưng suy cho cùng cũng là một kẻ lót đường cho người khác đến vinh quang.

Cả Phiến Tuyết Sương cũng vậy, cô tự nằm dưới đường cho cô ta dẫm đạp đi đến thành công"
Hà Thanh Trà, dù có trải qua bao nhiêu năm cô vẫn ngu như vậy!"
Hà Thanh Trà ứa nước mắt, không giữ được bình tĩnh hất tay Lục Đồng ra.

Cô ta vò đầu bứt tóc, lại lùi sát về phía sau như kẻ điên.
"Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi.

Mày cũng như chị mày, đi làm người ở cho nhà giàu.

Chị mày cướp người yêu tao, còn mày cướp chồng tao.

Hai chị em mày đều là thứ tiện nhân"
Sau đó, trong đầu Hà Thanh Trà chạy ngược về những khúc phim của quá khứ.

Mắt cô ta trợn tròng, nhìn qua nhìn lại xung quanh rồi dừng mắt ở chỗ Lục Đồng.


Lục Đồng chưa kịp phản ứng, Hà Thanh Trà đã vôi vồ tới như con thú hoang bóp cổ cô: "Lục Thiển, tại sao mày vẫn còn sống? Tại sao? Mày chết đi! Chết đi!"
Lục Đồng nhăn mặt vì khó thở, rồi nhanh chóng nhét thứ gì vào miệng Hà Thanh Trà.
Hà Thanh Trà đang phát điên, miệng hả to nên đã vô tình nuốt tọt thứ đó vào trong.

Cô ta bỏ tay khỏi cổ Lục Đồng, ôm cổ mình ho lấy ho để.
"Mày...mày cho tao ăn cái gì?"
Lục Đồng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, dáng vẻ cao ngạo: "Thạch tín, loại vô cùng chất lượng"
"Cái gì?"
Lục Đồng nhếch mép: "Yên tâm, chưa có ai uống cái này mà không đau tới chết.

Hà Thanh Trà, sau khi xuống đó rồi nhớ chào hỏi chị tôi cho đàng hoàng đó"
Cô nói rồi quay lưng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh không bao giờ ngoảnh đầu vào phía trong nhà kho nữa.
Cô ngồi trên xe, móc trong túi tấm hình nhỏ đã ố vàng, nước mắt đua nhau lăn dài trên má.
"Thiển Thiển của em, thù của chị cuối cùng em cũng rửa được rồi"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cùng lúc đó, ở dinh thự Bạch Nhĩ.
Hà Bảo Dương nhục nhã không dám nhìn thẳng mặt Lâm Nhĩ Tích, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống sàn.
"Ngẩng mặt lên, tôi muốn thấy ông lần cuối" \- Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng ra lệnh.
Hà Bảo Dương ngẩng mặt lên, khóe mắt đỏ lòm: "Lần...lần cuối? Còn hai người kia, họ cũng..."
"Đi rồi"
Đối phương thở dài: "Vậy con định tiễn ba đi bằng cách nào?"
"Tôi không định tiễn ông"
"À...vậy..."
Lâm Nhĩ Tích thở dài một hơi, khuôn mặt phản phất nét buồn.

Cô thuận tay ném xuống đất một tấm thẻ ATM vàng óng.
"Ba tỷ ông mua tôi về, bây giờ tôi trả lại cho ông.

Dùng mấy đồng bạc lẻ này ra nước ngoài, cố sống hết quảng đời còn lại đi"
Hà Bảo Dương không tin vào tai và mắt mình, còn cố gặng hỏi Lâm Nhĩ Tích: "Con...tha cho ba sao?"
"Từ trước đến giờ ông chưa từng là ba tôi.

Cầm tiền đi và đừng bao giờ xưng hô như vậy, cũng đừng để tôi thấy ông nữa"
Hà Bảo Dương chạnh lòng, run run cầm tấm thẻ lên.

Ông đứng thẳng người, hai tay khép sát cúi đầu chào Lâm Nhĩ Tích.

Một giọt nước mắt từ đâu chảy ra thấm xuống sàn.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm Nhĩ Tích lại thở dài thườn thượt, cầm ly Whisky lên uống một ngụm lớn.
Cô không hiểu sao lại tha cho ông ta nữa.

Ông ta bắt ép mẹ cô, chưa từng đối xử tốt với bà ấy, với cô lại càng không.


Thậm chí một cái tên ông ta cũng không buồn đặt cho cô.
Cô lắc đầu mấy cái.

Thôi kệ, coi như trả ơn ông ta đã sinh ra mình.

Từ nay về sau cô chỉ có một người ba đã mất là Lâm Long Đỉnh mà thôi.
Còn Hà Gia, nhà mất, người cũng không còn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hơn một tuần sau.

Buổi tối, ở bar thành phố.
Lâm Nhĩ Tích cho người lái xe đến trước cổng lớn quán bar, nhìn vào đó nhếch mép gian xảo.
"Thương Đào, đến lúc cô lấy công chuộc tội rồi"
"Vâng" \- Thương Đào ngoan ngoãn vâng lời, giọng vẫn còn run run.
Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng cảnh cáo: "Cô nên nhớ, đồng lõa của cô đều đi đầu thai hết rồi.

Nếu cô dám phản tôi, tôi sẽ khiến cô chết đến hai lần"
"Vâng"
Thương Đào đáp lời rồi nhanh chóng mở cửa xe bước vào trong.

Đây là cơ hội được sống cuối cùng của cô ta, thậm chí sau khi hoàn thành còn có rất nhiều tiền nữa.

Tuyệt đối không được bỏ lỡ.
Cô ta vừa đi vào, điện thoại Lâm Nhĩ Tích đã reo chuông.
"A lô"
"Tiểu Tích Tích, tối nay nhớ về sớm, tôi chính tay nấu rất nhiều món ngon"
Lâm Nhĩ Tích cười cười, cảm thấy rất thú vị: "Món gì nào?"
"Mì gói xào nấm, trứng chiên với cà tây, trứng luộc, salad rau củ,..."
Lâm Nhĩ Tích đổ mồ hôi, hứng thú ban đầu tuột đi đâu mất: "Biết rồi, tôi sẽ về sớm" \- Nói rồi cô cũng chủ động cúp máy.
Đầu dây bên kia mừng quýnh, biết ngay Tiểu Tích Tích sẽ bị hấp dẫn bởi những món ăn tuyệt đỉnh của anh mà!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trở lại Thương Đào, cô duyên dáng đi vào quán bar, nấp sau bức tường, tay cầm ly rượu vang chờ người đi tới, cố tình va chạm với đối phương.
"A..." \- Thương Đào giả vờ kêu lên, toàn bộ rượu trong ly đều đổ hết lên áo người đàn ông trước mặt.
\*Bà Thương Đào hơi bị giỏi mấy trò đổ này đổ kia lên áo người khác \=\)\)\)
Cô hoảng hồn bỏ ly xuống, dùng khăn tay lau lấy lau để rượu trên áo người đó.
"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!"
Người đó cười gian bắt tay cô lại, mặt nham hiểm: "Không phải chỉ xin lỗi là xong đâu"
Thương Đào cong môi: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Cô đẹp như vậy, hay là dùng thân báo đáp đi?"
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Người đàn ông Thương Đào đi quyến rũ là ai?
A.

Lious
B.

Hoắc Thu Vinh
C.

Vũ Hưng
D.

A Trạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui