"Tiểu Tích Tích!"
"Nhĩ Tích!"
"Tiểu thư!"
Lâm Nhĩ Tích mơ màng trong bóng tối, nghe như có ai đang gọi mình.
Cô cố mở mí mắt nặng trĩu, liền nhìn thấy ánh sáng chói lòa.
Có cảm giác như lâu rồi cô không được thấy ánh sáng, mắt cũng không thể thích nghi ngay.
Cô nhìn lên trần nhà, chỉ có tấm trần trắng muốt cùng những cái đèn led sáng trưng, di chuyển đồng tử một chút, cô thấy Lục Đồng nhìn mình mỉm cười.
Lục Đồng mừng rỡ nắm lấy tay cô, vội vã lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má: "Tốt quá! Cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh rồi"
Cô cố mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng bị gắt lại rất đau.
Môi cô thì khô nứt nẻ, thần sắc tái nhợt, da thịt xanh xao.
Nhìn cô bây giờ yếu ớt, mỏng manh như một chiếc lá phong trên cành, tựa một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Lục Đồng như hiểu ý cô, liền nhanh nhảu trả lời: "Chúng ta đang ở bệnh viện, tiểu thư hôn mê được 2 ngày rồi"
Hai ngày? Cô đã ngủ lâu đến vậy? Nhưng điều đó bây giờ không phải là thứ khiến cô quan tâm nhất.
Cô cố mấp máy môi: "Còn...những người khác? Vũ Hạo..."
"A, Vũ thiếu đã tỉnh từ hôm qua"
Lục Đồng vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã bị mở ra cái rẹt.
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt nhìn, là bóng hình rất quen thuộc.
Vũ Hạo mặc bộ áo bệnh nhân nhưng lại không quá rộng, rất vừa với dáng anh.
Quái lại, làm bệnh nhân cũng đẹp nữa.
Anh di chuyển chậm chạp, tay vịn thanh truyền nước biển đi đến giường bệnh của Lâm Nhĩ Tích.
Cô ngước nhìn anh, nở nụ cười nhạt nhòa.
Cô không còn sức để cười tươi nữa.
Còn Vũ Hạo sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng...vẫn đẹp trai.
Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé xoa xoa: "Cuối cùng em cũng tỉnh, làm tôi sợ chết đi được"
Cô cau nhẹ mày: "Tôi hôn mê 2 ngày, vừa tỉnh lại còn tưởng anh sẽ nhảy cẩng lên đó"
Vũ Hạo cười gian xoa đầu cô: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần là tôi còn sống đều tuyệt đối không để em chịu khổ.
Chết ngạt khổ lắm"
Lâm Nhĩ Tích lườm anh rồi quay sang Lục Đồng: "Còn Kỳ Tích và Hạ thì sao?"
"Anh Hạ cũng tỉnh lại rồi, anh ấy bị đạn bắn trúng chân, mất máu và ngạt nước.
Sau khi phẫu thuật thì đều ổn"
"Còn Kỳ Tích?"
Lục Đồng e ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Thiếu gia..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Phòng hồi sức đặc biệt, Lâm Nhĩ Tích chống theo thanh truyền nước biển đứng bên ngoài, nhìn Lâm Kỳ Tích qua tấm kính dày mà không khỏi xót xa.
Anh phải nằm một mình trong phòng bệnh, xung quanh có rất nhiều máy móc.
Truyền nước biển, thở oxi, truyền máu,...!Khuôn mặt anh gầy gò hẳn đi, xơ xác chưa từng thấy.
Lâm Kỳ Tích trước nay luôn khỏe mạnh, không ngờ bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Lâm Long Đỉnh thở dài, tiến lại gần an ủi cô: "Kỳ Tích nó..."
"Anh ấy bị thế nào hả ba?"
Lâm Long Đỉnh buồn rười rượi trước câu hỏi đó.
Hai ngày trước Dương Hoa Điền nghe bệnh tình của Lâm Kỳ Tích xong liền ngất xỉu, không biết Lâm Nhĩ Tích có chịu nổi hay không.
"Kỳ Tích bị đạn bắn trúng đầu, mất rất nhiều máu, còn rơi xuống biển.
Nó mới được phẫu vào tối hôm qua để lấy viên đạn ra.
Bây giờ sẽ chờ tỉnh lại.
Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao hả ba?"
Lâm Long Đỉnh ngập ngừng không dám nói thẳng: "Nếu tỉnh lại...nếu tỉnh lại...sẽ sống như...người thực vật"
Lâm Nhĩ Tích nghe xong liền ngã quỵ, Vũ Hạo nhanh chóng bắt kịp lấy cô, ôm lấy không để cô bị ngã xuống đất.
Ba chữ "người thực vật" như đánh một cái thật mạnh vào đầu Lâm Nhĩ Tích.
Cô thấy choáng váng, cô không tin vào tai mình, thực chất là không muốn tin.
Lâm Nhĩ Tích rưng rưng nước mắt nhìn Vũ Hạo: "Là thật sao?"
Anh nhìn cô xót xa: "Là thật"
Nghe xong, cô thẩn thờ như một cái xác không hồn, nước mắt không rõ từ đâu cứ chảy thành dòng không ngừng nghỉ.
Ước gì ai đó nói với cô mọi thứ chỉ là giả thôi, Lâm Kỳ Tích vẫn ổn, không làm sao hết.
Lâm Long Đỉnh buồn rầu nhìn Lâm Nhĩ Tích, rồi nói với Vũ Hạo: "Đưa con bé về phòng nghỉ trước đi"
"Vâng"
Vũ Hạo bế xốc cô lên, đưa cô trở về phòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái an ủi: "Đừng khóc, anh thương"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích rời đi, Lâm Quang Tùng cũng vừa phóng như bay vào bệnh viện.
Anh vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Nhĩ Tích mới tỉnh lại hả ba? Vậy con đi thăm em ấy một chút"
Lâm Long Đỉnh trầm mặc ngồi xuống ghế: "Có Vũ Hạo bên cạnh con bé rồi, con nên đi thăm Hạ, không thì ở đây canh chừng Kỳ Tích với ba"
Lâm Quang Tùng ngồi xuống bên cạnh ông: "Sáng sớm con đã có ghé chỗ Hạ, bây giờ ngồi đây cũng được"
Lâm Long Đỉnh gật đầu: "Chuyện hôm trước con làm tốt lắm, may mà cứu mọi người kịp thời"
Lâm Quang Tùng cười ngại ngùng, Lâm Long Đỉnh lại nói tiếp: "Nhưng sao con biết họ ở đó?"
"Uhm...đột nhiên có người nhắn tin tình hình của 4 người họ cho con biết, bảo con đến cứu ngay.
Nhưng mà lúc tin nhắn đó được gửi đến là khoảng 22h đúng, lúc con đến cũng phải hơn 23h.
Bác sĩ lại nói bọn họ chỉ ngâm nước trong khoảng 3\-4 phút"
Lâm Long Đỉnh cau mày: "Ý con là có người đã đoán trước được chuyện này?"
Lâm Quang Tùng gật đầu, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: "Còn nữa ba à, viên đá XR trong tà váy của Nhĩ Tích"
"Ừ, thì sao?"
"Là đá thật đó"
Lâm Long Đỉnh giật mình: "Cái gì? Đá thật sao? Làm sao con bé có thể tráo được đá thật?"
"Bởi vậy con mới muốn đi thăm em ấy để hỏi cho rõ"
"Ừ, vậy để lúc khác đi.
Con bé cần nghỉ ngơi"
Lâm Long Đỉnh dứt lời, cả hai lại ngồi im lặng trước phòng hồi sức đặc biệt rất lâu.
Một lát sau, Lâm Quang Tùng quay sang thì thầm: "Ba à, chuyện của con và Tuyết Sương..."
Lâm Long Đỉnh lớn tiếng tức giận: "Đây là lúc nào? Kỳ Tích không rõ sống chết, con đã muốn kết hôn.
Con có biết lo cho người khác một chút không? Kỳ Tích nó là anh của con đó"
Lâm Quang Tùng như giọt nước tràn ly, anh ta đứng thẳng dậy bất mãn: "Kỳ Tích không phải là anh của con! Anh ta cũng như bao thuộc hạ khác mà thôi"
"Bốp" \- Lâm Long Đỉnh thẳng tay tát Lâm Quang Tùng một cái, mặt ông tức giận đến mức đỏ cả lên.
"Mày có biết mày đang nói gì không?"
"Con không nói gì sai cả.
Lâm Kỳ Tích cũng như bao thuộc hạ khác mà thôi.
Còn con, con mới là con ruột của ba mà, ba không thể lo cho con một chút sao?
Hôn lễ của con, ba gạt sang một bên chỉ lo cho hôn lễ của Lâm Kỳ Tích.
Tất cả những nhiệm cụ của Lâm Bang ba đều giao cho Lâm Kỳ Tích toàn quyền, một chút cũng không cho con nhúng tay vào.
Nhưng tất cả điều đó không quan trọng.
Quan trọng là ba còn định nhường chức bang chủ cho anh ta.
Ba...ông xem ông xứng đáng làm ba không?"
Lâm Long Đỉnh giận đến mức mặt từ đỏ tái sang tím, ông nghiến răng, chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Quang Tùng: "Mày có biết vì sao...vì sao tao không cho mày cưới không? Rồi còn vì sao tao cho Kỳ Tích làm bang chủ? Đó là vì..."
Chưa kịp dứt lời, Lâm Long Đỉnh lại thổ ra một đống máu, ngay sau đó liền ngất đi.
Lâm Quang Tùng hoảng hốt đỡ lấy ông: "Ba! Bác sĩ! Bác sĩ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...