Vợ Tôi Cũng Là Vợ Của Bố Tôi





Bố uống mấy hớp trà cũng không nói gì, ông nghĩ một lúc rồi mới nói: "Thế thì cũng không thể tiếp tục kéo dài như thế, loại bệnh này càng kéo dài lại càng khó chữa.

Cậu chắc chắn là bệnh viện cậu đi khám không có vấn đề gì chứ? Có vấn đề sao có thể không khám ra được?"

Tôi biết đã đạt được mục đích rồi, bố cũng không nghi ngờ tôi có vấn đề khác mà chỉ cho rằng khả năng về mặt tình dục của tôi có vấn đề nên mới dẫn đến tình trạng này.

Tôi nói: "Bố, chẳng lẽ chút chuyện này mà con còn không làm được à? Con cũng đã đưa phong bì rồi, không thể nào không khám tử tế cho con được.

Với lại đi khám mấy bệnh viện liền, kết quả đều giống nhau, đều nói là không có vấn đề gì, nhưng vẫn là không được.

Về sau bác sĩ nói có thể là do tâm lý của con có vấn đề.

Nhưng con đi hỏi bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý cũng nói tâm lý của con rất bình thường.

Về sau con suy nghĩ, liệu có phải do chức năng cơ thể của con có vấn đề không, bây giờ con đang định tìm một bác sĩ trung y khám thử."

Bố nghe vậy, lông mày cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút.

Ông nói: "Tuổi này của cậu chắc không có vấn đề gì lớn.

Chẳng qua, cũng có khả năng tâm lý có vấn đề.


Có phải do cậu bị sỏi thận dọa sợ rồi không? Tự cho rằng bản thân có vấn đề nên tự mình dọa mình?"

Tôi nghe vậy lại càng vui mừng hơn, lần này tốt rồi, không cần tôi bịa ra mấy lời nói nhảm nữa.

Tôi vội nói: "Bố nói như vậy con mới thấy hình như cũng có khả năng này.

Lúc đó biết được thận không khỏe, quả thực con có lo lắng mất mấy ngày, về sau có kết quả con vẫn lo lắng nên lại đi khám thêm mấy bệnh viện nữa."

Bố nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn tôi, nói: "Cậu lớn như thế này rồi mà sao lá gan lại bé vậy hả! Đàn ông là gì! Không phải bên dưới có hai lạng thịt chính là đàn ông à! Chuyện này cậu đừng nghĩ nữa, chỉ cần sức khỏe không có vấn đề gì thì không phải chuyện gì lớn.

Mấy ngày này tôi sẽ nghĩ cách cho cậu."

Tôi vừa nghe lập tức bị dọa, tôi còn tưởng bố định liên lạc với bệnh viện cho tôi.

Thế là tôi vội nói: "Bố, con không đến bệnh viện của người quen để khám đâu! Khám cũng không có tác dụng gì! Con thấy để qua một thời gian nữa là ổn rồi, bố đừng lo lắng cho con quá."

Bố nhìn tôi chằm chằm, nói: "Đợi cái gì mà đợi, tôi còn không biết nặng nhẹ à? Cậu đừng quan tâm nữa, nghe tôi sắp xếp là được."

Tôi không dám nói thêm gì nữa.

Bố lại nói: "Dạo gần đây cậu điều chỉnh tâm trạng đi, chuyện công ty có thể gác lại, nhưng đừng có giấu Ngụy Nhiễm.

Phụ nữ vừa sinh con xong vốn đã khó hầu hạ rồi, cậu còn không để ý đến con bé, tâm trạng con bé không tốt không có sữa thì phải làm sao? Cháu tôi ăn cái gì hả!?"

Thôi đi! Cuối cùng ông vẫn chỉ lo lắng cho cháu trai cưng, tôi còn tưởng là bố lo lắng cho Tiểu Nhiễm cơ.

Bố suy nghĩ rồi lại nói: "Chuyện này nói với vợ của mình không có gì phải xấu hổ.

Nói ra con bé lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, không nói mới càng rắc rối."

Tôi vội gật đầu nói phải.

Sau đó bố cũng vội vàng rời đi.

Hai ngày sau, bố gọi tôi đến một phố cổ.

Cùng đi gặp một bác sĩ trung y.

Sau khi bác sĩ trung y đó bắt mạch cho tôi, cũng không nói ra được chỗ nào không ổn, vốn là thế mà! Tôi không có bệnh gì thật, nếu thật sự nói là có bệnh gì, vậy thì chắc chắn là lang băm, trình độ của bác sĩ trung y này đúng là không tệ.

Vài ngày sau, bố tôi lại gọi tôi đến khách sạn của ông gặp một bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý đó đúng là giỏi.


Vậy mà lại có thể phân tích ra được có thể trong tiềm thức của tôi có vấn đề nên ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể.

Nhưng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần tìm ra được, cởi bỏ được là sẽ ổn thôi.

Hoặc là ngược lại.

Để cơ thể khỏe mạnh trước, để chứng minh tiềm thức của tôi sai cũng được.

May mà không thần kỳ như trong tivi, kiểu thôi miên tôi, để tôi nói những gì bản thân đang nghĩ ra.

Bố cũng cảm thấy bác sĩ tâm lý đó nói có lý.

Thế là ông tìm kiếp khắp nơi những thứ liên quan đến chuyện đó cho tôi.

Vì vậy trong nhà tôi bắt đầu xuất hiện đủ loại rượu ngâm, đủ loại thực đơn hiếm lạ kỳ quái.

Tiểu Nhiễm vốn không biết chỗ đó của tôi có vấn đề nên rất lo lắng.

Vậy nên cô ấy cũng đặc biệt chú trọng chuyện này vô cùng.

Cũng vì vậy mà cô ấy rất ủng hộ cách làm của bố tôi.

Hơn nữa hình như hai người họ thỉnh thoảng còn nói chuyện riêng, có lúc bố đến nhà tôi, hai người còn nhân lúc tôi không chú ý mà lén nói gì đó.

Tôi cũng rất đau khổ, vốn chẳng có bệnh gì.

Bổ sung kiểu này khiến tôi cảm thấy khó chịu muốn chết.

Có lúc tôi còn phải nhân lúc đi tắm buổi tối hoặc lúc đi vệ sinh tự thủ dâm.


Nhưng vấn đề là lúc tôi thủ dâm, trong đầu vẫn nghĩ đến cảnh Tiểu Nhiễm làm tình với người da đen đó.

Không những vậy cảm giác còn sướng vô cùng.

Còn về Tiểu Nhiễm, tôi ngày càng không muốn đụng vào cô ấy nữa, như thể nếu thật sự làm tình với cô ấy thì cảm giác đó không còn nữa.

Tôi biết tâm lý của tôi có vấn đề.

Vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước, tôi trở nên hơi bất thường rồi.

Thế là tôi lên mạng bắt đầu tìm kiếm vài thứ.

Tôi tìm được đáp án rồi… nghiện chuyện vợ đi ngoại tình với người khác, tôi chợt hiểu ra, khi học đại học, tại sao lúc nhìn thấy bạn gái vụng trộm với người khác, tôi không những không tức giận mà ngược lại còn thấy hưng phấn.

Tôi cũng biết vì sao bản thân ngày càng nghiện tưởng tượng cảnh Tiểu Nhiễm làm tình với người khác.

Trong tiềm thức của tôi rất muốn được nhìn thấy những chuyện như vậy.

Có thể là liên quan đến cuộc sống tôi từng trải qua hồi bé, mặc cảm không có bố mẹ lúc nhỏ kéo dài khiến tôi có những hiểu lầm về những chuyện này.

Thế là tôi bắt đầu quan tâm đến những bài có nội dung về vợ đi ngoại tình trên mạng, tìm một vài ví dụ thực tế để xem.

Ban đầu tôi muốn xem nên giải quyết vấn đề tâm lý này như thế nào, nhưng càng xem tôi càng thấy hưng phấn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui