Trịnh Sở khẽ cau mày khi nghe đến ba chữ hang Vạn Thảo.
Anh vẫn nhớ rõ vào ba năm trước khi anh vẫn còn là một kẻ vô dụng thật sự thì cũng đã từng nghe qua về hang Vạn Thảo.
Lúc đó mẹ anh đang ốm nặng, Trịnh Sở biết được ở hang Vạn Thảo có thần y cùng với linh đan diệu dược nên anh muốn đưa mẹ đến hang Vạn Thảo chữa bệnh.
Kết quả là người ở hang Vạn Thảo đều tỏ thái độ chán ghét Trịnh Sở, bảo anh là kẻ không tiền không quyền cho nên không có tư cách bước vào hàng Vạn Thảo, sau đó còn vác gậy gộc đánh đuổi Trịnh Sở cùng Hứa Thanh Vân ra khỏi hang Vạn Thảo.
Trịnh Sở nghe mấy người nhà Tạ Bá Ngọc cãi nhau thì chỉ cười nói: "Không cần, tôi sẽ tự mình đi tới hang Vạn Thảo".
Vừa dứt lời thì Trịnh Sở đã xoay người rời đi.
Hiện giờ anh rất muốn gặp lại những kẻ ở hang Vạn Thảo để xem bọn họ có còn giống như trước đây, chỉ tiếp đãi những người quyền cao chức trọng nữa hay không.
Tạ Bá Ngọc nhìn theo bóng lưng của Trịnh Sở rời đi, cung kính nói: "Xin tiễn cậu Trịnh".
Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn cũng làm theo Tạ Bá Ngọc, lớn tiếng hô lên: "Xin tiễn cậu Trịnh".
Bóng lưng của Trịnh Sở rất nhanh đã biến mất hoàn toàn khỏi nhà thi đấu.
Nét mặt của Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn lộ ra sự hưng phấn.
Bọn họ nhìn sang Tạ Bá Ngọc rồi cười nói: "Ông nội, thực lực của cậu Trịnh cao như thế, nếu có được sự trợ giúp của người này thì có lẽ nhà họ Tạ chúng ta có thể lấy lại vị trí của mình tại Thanh Châu".
Tạ Tiểu Mẫn nói: "Ông nội, nhà họ Tạ chúng ta có thể dựa vào anh ta mà quật khởi một lần nữa".
Tạ Bá Ngọc cười nói: "Mắt nhìn người của ông quả không sai, hai đứa sau này cũng nên bỏ thói trông mặt mà bắt hình dong đi".
Chu Trang Tiêu thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc có mối quan hệ tốt đẹp cho nên ngay sau khi Trịnh Sở rời đi thì ông ta liền chạy lững thững đến chỗ Tạ Bá Ngọc.
Ông ta nở nụ cười lớn, đon đả nói: "Ông Tạ lần này nhất định là phất lên rồi".
Tạ Bá Ngọc nhìn Chu Trang Tiêu bằng ánh mắt chán ghét, chỉ nói: "Trần Hổ đã chết, anh nên nghĩ cách để giải thích với Cổ Thế Tuyệt và Vương Thành Nhân đi".
Sau khi nói xong, ông ta dẫn theo mọi người nhà họ Tạ rời khỏi nhà thi đấu.
Chu Trang Tiêu nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy thì ngay lập tức cứng người, sống lưng lạnh toát, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
"Phải làm sao bây giờ, có lẽ Cổ Thế Tuyệt sẽ không trách phạt mình nhưng còn sư phụ Vương Thành Nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này".
Chu Minh nhìn thấy nét mặt tràn ngập sợ hãi của Chu Trang Tiêu thì liền nhỏ giọng nói: "Bác cả, chúng ta đến bệnh viện thăm Chu Khang trước đã".
Chu Trang Tiêu gật đầu đồng ý với Chu Minh, nhanh chóng sải bước ra khỏi nhà thi đấu rồi đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Chu Khang bị băng bó khắp người đang nằm trên giường bệnh lạnh như băng, toàn thân không thể nhúc nhích nỗi, thương tích vô cùng nghiêm trọng.
Nét mặt của Dương Ngọc Nương lạnh như băng, mỗi khi nhìn bộ dáng thảm thương của Chu Khang thì bà ta lại không khỏi nguyền rủa Trịnh Sở, chỉ mong Trịnh Sở sẽ bị băm vằm thành trăm mảnh.
Ầm!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra thật mạnh.
Thấy Chu Trang Tiêu quay lại, Dương Ngọc Nương liền hỏi: "Tên khốn Trịnh Sở đó đã chết như thế nào rồi?"
Bà ta chắc chắn rằng nếu Trần Hổ đã ra tay thì đừng nói là Tạ Bá Ngọc, ngay cả Trịnh Sở cũng sẽ chết thảm.
Bây giờ đã đến lượt nhà họ Chu nắm quyền ở thành phố Giang Nam này.
Chu Trang Tiêu vừa nghe Dương Ngọc Nương nói thì đã tát bà ta một bạt tai, để lại vết hằn đỏ rõ ràng trên mặt bà ta.
"Ông! sao ông lại đánh tôi?", Dương Ngọc Nương choáng váng, không hiểu tại sao Chu Trang Tiêu vừa trở về thì đã tát mình một bạt tai.
Chu Trang Tiêu run rẩy nói: "Bà tám này, bà không được phép nguyền rủa Trịnh Sở, bằng không nhà họ Chu chúng ta sẽ vì bà mà chết hết".
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Ngọc Nương nghe lời nói của Chu Trang Tiêu thì cảm thấy hết sức bối rối: "Trần đại sư thua rồi sao?"
Chu Trang Tiêu gật đầu nói: "Trần đại sư không chỉ thua mà còn bị Trịnh Sở giết chết".
Sau đó ông ta liền kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Dương Ngọc Nương nghe kể lại câu chuyện thì toát mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không đi đến nhà thi đấu.
Nếu không thì rất có thể cái miệng của bà ta đã hại cả nhà chết hết.
Dương Ngọc Nương cau mày nói: "Trần đại sư đã chết rồi, vậy chúng ta phải giải thích làm sao với sư phụ cùng sư huynh của ông ta đây?"
"Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Bây giờ chúng ta phải tìm cách dựa vào cậu Trịnh, cầu cậu Trịnh bảo vệ chúng ta", Chu Trang Tiêu lúc này đã hạ quyết tâm mình phải bám vào Trịnh Sở, nếu không kết cục của cả nhà họ Chu sẽ rất khủng khiếp.
Khi Trịnh Sở bước ra khỏi nhà thi đấu thì đã hơn hai giờ sáng.
Anh nhìn lên bầu trời đầy sao và nghĩ đến thời gian còn ở thế giới tu tiên.
Khi đó Trịnh Sở có thể dễ dàng phá hủy vô số vì sao nhưng bây giờ anh quá yếu ớt, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Trịnh Sở đang đi thì đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến tiếng ồn ào.
Anh khẽ nhíu mày, đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn có người ở đây tranh cãi sao?
Trịnh Sở không có hứng thú với chuyện đó, mà đó cũng không phải chuyện của anh cho nên anh chỉ cau mày một lúc rồi tiếp tục đi về nhà.
Khi anh bước tới gần đó thì thấy trước mặt có ba gã đàn ông trung niên mập mạp, sắc mặt đỏ bừng, hẳn là đã uống không ít rượu.
Đám đàn ông này đều cầm dao găm, bọn chúng đang uy hiếp ba cô gái mảnh mai tóc dài ngang lưng.
"Các em ngoan ngoãn giao hết tiền bạc ra đây sau đó đi cùng bọn anh đi vào hẻm nhỏ một chuyến, nếu không thì đừng trách dao găm trong tay bọn anh không có mắt".
“Em gái, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Em có bạn trai chưa?”, một gã đàn ông say rượu lè nhè nói, nhìn các cô gái bằng ánh mắt dâm tà.
Đây là lần đầu tiên ba cô gái này gặp phải cướp đường, chuyện tưởng chỉ thường có trên ti vi.
Bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy không thôi.
"Chúng tôi có thể đưa cho các người tiền, xin các người đừng làm tổn thương chúng tôi".
"Lúc nãy là do chúng tôi sai, chúng tôi không nên mắng các người là ma men".
Có hai cô gái đã bắt đầu run rẩy cầu xin ba gã đàn ông trung niên, cũng đồng ý đem hết tiền tài trên người giao cho bọn chúng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...