Trịnh Sở chậm rãi nói: "Bảo ông nội cô tự mình tới đây gặp tôi, nếu không thì thôi".
Thân phận của anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, sao có thể đích thân tới cửa chữa bệnh cho kẻ khác chứ?
Tạ Tiểu Mẫn nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm nay đáng lẽ ra ông nội cô ta định đích thân tới đây nhưng đã bị cô ta cản lại.
Đi một vòng lớn, cuối cùng đối phương vẫn muốn đích thân ông nội cô ta đến đây.
Nhưng chuyện này cũng không tệ, ít nhất thì Trịnh Sở cũng đã đồng ý sẽ chữa trị cho ông nội cô ta.
Nếu như ông nội đích thân đến nhờ Trịnh Sở chữa trị nhưng anh lại không đồng ý thì ông nội biết làm thế nào?
Ngay sau đó, Tạ Tiểu Mẫn đã gọi cho Tạ Bá Ngọc, nói ông nội đến khu Thiên Nguyên.
Tạ Bá Ngọc thấy Tạ Tiểu Mẫn đổi ý thì trong lòng liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta rất lo lắng rằng Tạ Tiểu Mẫn đã xúc phạm đến Trịnh Sở, vì vậy liền vội vàng gọi tài xế chạy tới khu Thiên Nguyên.
Ngay sau đó, Tạ Bá Ngọc đã đến trước cửa nhà Trịnh Sở trên một chiếc Porsche màu đen.
Khi ông ta bước xuống xe, lập tức có ba người đàn ông trung niên mặc trang phục truyền thống màu đen đi theo sau.
“Cậu Trịnh, cháu gái của tôi thiếu hiểu biết, đã xúc phạm đến cậu, mong cậu không để bụng”, Tạ Bá Ngọc vừa xuống xe đã lập tức xin lỗi Trịnh Sở với vẻ mặt bất an.
Trịnh Sở đã sống ba ngàn năm, sao có thể để bụng một cô gái bướng bỉnh tầm thường, anh nói: "Tôi không so đo với phụ nữ".
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở, giọng nói vẫn mang theo sự hối lỗi: "Vậy thì khi nào cậu có thể chữa cho tôi?"
Thương thế của ông ta theo năm tháng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thực lực cảnh giới hóa huyền cũng dần suy giảm, bây giờ ngay cả võ giả minh kình thì ông ta cũng chưa chắc có thể đánh lại.
Trịnh Sở nhìn lướt qua thân thể Tạ Bá Ngọc, nói: "Vào trong với tôi".
“Được”, trên mặt Tạ Bá Ngọc lộ ra vẻ hưng phấn, liền theo Trịnh Sở đi vào trong nhà.
Khi các vệ sĩ của Tạ Bá Ngọc nhìn thấy Tạ Bá Ngọc bước vào nhà thì bọn họ cũng lập tức định bước theo ông ta vào nhà.
“Những người còn lại không được vào”, Trịnh Sở chậm rãi nói, nét mặt anh bình thản nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
“Các người không cần vào”, Tạ Bá Ngọc quay lại ra lệnh cho những người vệ sĩ rồi mới bước vào nhà.
Hứa Thanh Vân nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc bước vào nhà, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cô không biết Trịnh Sở có thể chữa bệnh từ lúc nào, người có thân phận như Tạ Bá Ngọc mà cũng phải đến cầu xin Trịnh Sở chữa bệnh, cô thực sự không hiểu tại sao.
Hứa Thanh Vân rất hoài nghi, không biết có phải trong thời gian ba năm biến mất Trịnh Sở đã gặp được một vị thần y sau đó học được y thuật hay không?
Tạ Tiểu Mẫn không biết y thuật của Trịnh Sở cao thâm như thế nào mà ông nội cô ta nhất quyết muốn Trịnh Sở chữa trị cho mình.
Nhưng bây giờ cô ta lại đột nhiên cảm thấy Trịnh Sở có thể chữa được vết thương cho ông nội mình.
Bây giờ đã có người chữa được cho ông nội mình, trong lòng cô ta cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Trong phòng.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở nói: "Cậu Trịnh, cậu cần loại dược liệu nào? Tôi sẽ bảo họ đi tìm ngay".
Nhiều năm qua, ông ta đã từng chứng kiến rất nhiều thầy thuốc trung y được mệnh danh là thần y khi chữa bệnh đều sẽ kê cho ông ta một loạt những vị thuốc trân quý.
Trịnh Sở chỉ thản nhiên nói: "Không cần".
Đùa gì vậy, anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, muốn chữa bệnh cho một người phàm mà còn cần dùng đến dược liệu hay sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho người đời cười chê!
“Không cần sao?”, Tạ Bá Ngọc biết thực lực của Trịnh Sở rất cao nhưng ông ta cũng không nghĩ anh có thể chữa bệnh cứu người mà không cần kê đơn thuốc.
Ông ta nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt hoang mang, cảm thấy Trịnh Sở đang trêu chọc mình.
Trịnh Sở chậm rãi nói: "Nằm trên sô pha đi".
Tạ Bá Ngọc có chút lo lắng, không biết Trịnh Sở thật sự có thể chữa khỏi cho mình hay không? Có phải lần trước khi anh nói về vết thương của ông ta chỉ là trùng hợp? Ông ta hỏi: "Cậu Trịnh, cậu có chắc mình làm được không?"
Trịnh Sở nói: "Nếu như ông không tin tôi thì có thể lập tức đi ra ngoài".
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc cũng muốn thử xem một lần: "Tôi tin, tôi tin tưởng cậu Trịnh".
Rất nhanh Tạ Bá Ngọc đã nằm sấp trên ghế sô pha, hướng lưng về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào lưng Tạ Bá Ngọc trong chốc lát để cảm nhận vết thương trên người ông ta.
Ngay sau đó Trịnh Sở liền biết rằng trong tim và phổi của Tạ Bá Ngọc có luồng khí không sạch sẽ.
Luồng khí đó đã cản trở huyết mạch của Tạ Bá Ngọc khiến cho ông ta không thể thi triển ra thực lực của mình.
Thời gian trôi qua, cơ thể của ông ta bị luồng khí không sạch sẽ này làm ảnh hưởng cho nên ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tạ Bá Ngọc cảm nhận được từ bàn tay phải của Trịnh Sở đang đặt lên lưng ông ta có một luồng hơi ấm nóng tràn vào cơ thể khiến cho ông ta cảm thấy rất thoải mái.
Ông ta liền thổn thức, nhận ra Trịnh Sở là một thần y có phương pháp đặc biệt để chữa bệnh cứu người.
Việc kiểm tra vết thương của Trịnh Sở đã gần xong, anh lại dồn linh lực vào tay phải sau đó vỗ mạnh vào lưng Tạ Bá Ngọc để đẩy luồng khí bẩn thỉu ra khỏi cơ thể ông ta.
Phụt!
Tạ Bá Ngọc phun ra dòng máu đen lẫn với dịch vàng hôi thối.
Dòng máu đen vừa rơi xuống sàn thì đã bốc lên làn khói trắng.
Sau khi Tạ Bá Ngọc phun ra một ngụm máu, thân thể không chịu nổi lực tác động của Trịnh Sở nên liền ngất đi.
Ngoài phòng.
Hứa Thanh Vân hơi lo lắng, cô lo lắng rằng Trịnh Sở không thể chữa khỏi vết thương cho Tạ Bá Ngọc, đến lúc đó lại rước thêm phiền toái.
Cô là một người thông minh, cô biết thân phận của Tạ Bá Ngọc không bình thường, thế lực sau lưng hẳn phải rất lớn.
Tạ Tiểu Mẫn thì đang chảy mồ hôi ròng ròng trên trán, trái tim cô ta như thắt lại, sợ rằng ông mình không chữa khỏi được vết thương.
Cô ta không quá tin tưởng vào y thuật của Trịnh Sở, mặc dù cô ta đã biết rằng anh rất mạnh mẽ nhưng xét về phương diện y thuật thì chưa chắc, nếu không phải ông nội cô ta cứ nhất quyết muốn để cho Trịnh Sở chữa trị, nói chỉ có Trịnh Sở mới có thể chữa khỏi thì cô ta cũng sẽ không đưa ông nội tới đây.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...