Vô Tận Đan Điền

Chỉ sợ chỉ có đạt tới Thất Châu trở lên, mới có thể được xưng cường giả!

Khó trách Thần giới rất ít nhìn thấy cường giả Thiên Đạo cảnh, Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, nguyên lai đều đến nơi này.

Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân, đạt tới thực lực gì, bình thường sẽ cùng người có thực lực ấy ở chung một chỗ, thời gian dài, đối với tu vi của mình tăng trưởng cũng có trợ giúp rất lớn, cường giả siêu cấp một mực trộn lẫn với người tu vi thấp, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ hoang phế.

- Phía trước chính là Bách Hương lâu, chính là địa phương ăn ngon ta nói!

Hai người đi dọc theo đường phố, Đạm Đài Lăng Nguyệt hưng phấn chỉ về phía trước.

Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân cười cười, không chịu được ngẩng đầu nhìn lại, tràn đầy hiếu kỳ.

Đối với thê tử hắn biết rất rõ ràng, Đạm Đài Lăng Nguyệt luôn trầm ổn, rất ít hớn hở ra mặt, có thể làm cho nàng liên tục nhắc tới nhiều lần, chỉ sợ Bách Hương lâu này thực không đơn giản.

Bách Hương lâu chỉ có hai tầng, không tính cao lớn, vô luận phía ngoài hay bên trong đồ vật, đều chỉ có thể nói bình thường, ngay cả quán rượu phổ thông của Vân Châu thành cũng không bằng.

Bất quá, còn chưa tới trước mặt liền có thể nhìn thấy trong đó tiếng người huyên náo, lít nha lít nhít ngồi đầy người.

Bây giờ còn chưa phải giờ cơm, người đã ngồi đầy, rượu thịt trong đó khẳng định không tệ.

- Hai vị tới thật đúng lúc, còn lại một chỗ ngồi cuối cùng, chậm thêm chỉ sợ chỉ có thể chờ một lát!

Vừa đi vào, một điếm tiểu nhị tiến lên đón, cười rạng rỡ.

Nhìn thoáng qua tiểu nhị này, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

Lại là một cường giả Thiên Đạo Tam Châu cảnh!


Loại cường giả này, ở Thần giới bất luận chỗ nào, cũng là nhân vật cấp lão tổ, ở chỗ này chỉ là một tiểu nhị... quy cách của tửu lâu này không khỏi quá cao đi.

- Chỉ sợ thật có kinh hỉ!

Khóe miệng giơ lên, đột nhiên Nhiếp Vân đối với Bách Hương lâu này tràn đầy hứng thú.

Ngồi vào vị trí, Đạm Đài Lăng Nguyệt gọi vài món ăn, một bầu rượu.

Thời gian không dài, rượu thịt liền tới, mở ra nắp bình, lập tức một mùi thơm nồng nặc đập vào mặt.

- Rượu ngon!

Còn không có uống, chỉ bằng vào mùi rượu, Nhiếp Vân liền biết tuyệt đối là rượu ngon chưa bao giờ uống qua.

Vội vàng rót ra một chén, uống vào.

Lập tức cảm thấy một tia lửa nóng từ cổ họng lan tràn, như ngồi trong mây, thoải mái nói không ra lời, lỗ chân lông toàn thân cũng nhịn không được mở ra.

- Cái này...

Con mắt của Nhiếp Vân khiếp sợ đến trợn tròn.

Tu vi đạt tới loại cảnh giới như hắn, thân thể đã rất khó có phản ứng, đừng nói rượu ngon, coi như đồ ăn lại ngon tiến vào cổ họng, cũng sẽ không gây ra phản ứng, nhưng chén rượu trước mắt này lại làm cho hắn kinh ngạc, cho dù cơ thể của hắn là Cửu Châu cảnh đỉnh phong, cũng nhịn không được lỗ chân lông mở ra.

Để hắn kìm lòng không được sinh ra xúc động lại uống một ly.

- Thế nào? Không có để ngươi thất vọng chứ!

Tựa hồ đã sớm đoán ra hắn sẽ có loại phản ứng này, Đạm Đài Lăng Nguyệt cười nói.

- Không những không thất vọng, ngược lại có kinh hỉ rất lớn, thứ này đến cùng làm sao chế ra, lại dễ uống như thế?

Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.

- Ta cũng không biết, tựa như là lấy thời không tinh hoa đặc hữu của Chân Hư giới, luyện chế mấy trăm năm mới thành, mỗi một bình phải trả giá rất lớn, bởi vậy giá cả cũng không rẻ!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cười nói.

- Thời không tinh hoa? Luyện chế trăm năm? Đáng giá!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Nhanh như vậy liền nói đáng giá, ngươi biết một bình này bao nhiêu tiền không?

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.


- Không biết? Bao nhiêu?

Đạm Đài Lăng Nguyệt duỗi ra một ngón tay, không có để hắn đoán, nói thẳng ra đáp án:

- Một ngàn Thần thạch cực phẩm!

- Một ngàn?

Nhiếp Vân sững sờ, không nhịn được tắc lưỡi.

Thật đúng là đủ quý!

Loại thế lực lớn như Phổ Thiên Hoàng triều, tích lũy ức vạn năm cũng chỉ có mấy vạn, nhiều nhất hơn mười vạn Thần thạch cực phẩm. Một bầu rượu liền muốn một ngàn, đơn giản không khác gì đoạt.

- Dù sao ngươi cũng là thổ hào, tiền tiêu không hết, ngươi cho rằng ta để ngươi nếm rượu này là vì cái gì, chính là để ngươi mua thêm mấy bình, về sau có uống!

Đạm Đài Lăng Nguyệt cười nói.

Một ngàn Thần thạch cực phẩm, đổi lại Đế Huyền trước kia, cũng không bỏ được lấy ra mua rượu, nhiều nhất nếm một ly thì thôi, nhưng Nhiếp Vân thì khác, Thần thạch cực phẩm muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Đừng nói một bầu rượu, coi như mua cả Bách Hương lâu cũng nhẹ nhõm.

- Mua? Không cần!

Nghe được lời của thê tử, Nhiếp Vân cười cười, tinh thần khẽ động, một giọt rượu ngon bay vào lòng bàn tay, tiến vào thế giới nạp vật.

Ông!

Rất nhanh, liền phân tích ra thành phần trong đó, sau một khắc, ngón tay điểm một cái, một làn rượu tràn đầy mùi hương rót vào cái ly trước mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt.

- Nếm thử rượu ngon ta luyện chế xem, cùng cái này có khác nhau hay không!

Bưng chén rượu lên uống một ngụm, mặt mũi Đạm Đài Lăng Nguyệt tràn đầy cười khổ.


- Đã quên ngươi có thể phục chế...

Thế giới nạp vật bây giờ, ngoại trừ Thần binh Đế Cảnh, bất kỳ cái gì cũng có thể phục chế. Mặc dù loại rượu ngon này quý hiếm, nhưng với hắn mà nói, vẫn như cũ vô cùng đơn giản, chỉ cần linh khí sung túc, muốn phục chế bao nhiêu liền phục chế bấy nhiêu.

- Như vậy mới tốt, không cần mua cũng có rượu uống, hơn nữa muốn uống bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Nhiếp Vân cười ăn một miếng đồ ăn, giống như rượu ngon, vị thoải mái ngon miệng, cho người ta một loại cảm giác muốn ngừng mà không được.

- Đây là thịt Thần thú ở Chân Hư giới, không ít đều là Thần giới không có, cho nên hương vị rất tốt! Nghe nói món ăn lợi hại nhất nơi này, là Thần thú Đế Cảnh, chỉ bất quá mỗi ngày chỉ làm một món, nhiều tiền mới có thể mua, ta ở chỗ này đợi qua nửa năm, cũng chưa từng ăn!

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

- Thịt Thần thú Đế Cảnh? Một ngày một món? Nói như vậy, Bách Hương lâu này có được thi thể Thần thú Đế Cảnh liên tục không ngừng?

Nhiếp Vân nghi hoặc.

Mặc dù mỗi ngày chỉ làm một món, số lượng không nhiều, nhưng không chịu nổi thời gian dài a!

Chân Hư thành không biết thành lập bao lâu, chỉ bằng vào điểm này, không đủ thi thể Thần thú Đế Cảnh, là không có khả năng một mực duy trì.

- Ta không biết...

Vừa nói như vậy, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng ý thức được điểm ấy, cuối cùng lắc đầu.

Ở Chân Hư thành chờ đợi nửa năm, nàng cũng chỉ ở chỗ này nếm qua hai lần, dù sao Bách Hương lâu này giá cả thực quá cao, coi như nàng là chân truyền đệ tử của Đế Huyền, cũng không còn tiền ăn mỗi ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui