"Anh...anh đừng gọi vậy. Tôi đã không còn là người nhà của Lục gia." Tô Hiểu Du thu mình lại, ánh mắt chằn chọc không ngừng, cô quay lại nhìn Trần Phong, cô sợ anh sẽ lại suy nghĩ tiêu cực. Xong đập vào mắt cô đầu tiên vẫn là nụ cười xấu xa của Lục Tiêu Bá.
"T..tôi xin lỗi thưa thiếu, à...Tô tiểu thư." Tài xế vương toát mồ hôi hạt nhìn mấy người mặt lạnh phía sau, cái miệng nhỏ dường như không thể điều khiển nổi.
"Mau lau máu đi." Tô Hiểu Du rút từ trong túi xách ra chiếc khăn tay màu hồng phấn.
Không cần phải để nhắc, nhìn ánh mắt lạnh lạnh của Lục Tiêu Bá cũng đủ để hiểu. Tài xế Vương liền lùi lại vài bước, tay xua xua cô như đuổi tà.
"Tôi không sao, cô đừng quan tâm tôi như vậy...không hay cho lắm."
Cô chột dạ, mày nhíu chặt lại, tay cùng lúc thu về. Môi bị cô cắn thật chặt, tại sao anh ta lại sợ cô như thế?
Lúc quay lại cô đã thấy nét mặt hai người đàn ông kia thấp thoáng đầy bá khí. Hai người ăn mặc đồ công sở phừng phừng khí chất, mỗi người có một nét đẹp nam tính khác nhau. Tuy vậy cô vẫn muốn gạt Lục Tiêu Bá sang một bên, liền đi về phía Trần Phong, đứng xa Lục Tiêu Bá hàng mét.
Trần Phong nhìn cô với ánh mắt tán thưởng, đưa tay vòng qua eo cô như đánh dấu chủ quyền.
"Lục tổng, tôi sẽ đền bù khoản thiệt hại ngày hôm nay."
"Trần tổng đừng khách sáo. Tôi không phải người nhỏ nhen."
Hai người họ đối mắt với nhau như kẻ thù, Tô Hiểu Du phút chốc có thể tưởng tượng được tia lửa điện xoẹt xoẹt giữa không trung từ mắt hai người họ.
"Vậy không làm phiền hai người. Chúng tôi đi trước." Trần Phong cười lịch sự, lẫn vài tia vô tình, giọng nói trầm đặc khiến anh thêm hòa nhã.
Lục Tiêu Bá liếc nhìn vòng eo của cô, nơi tay của kẻ khác đang thắt chặt, lòng chỗi dậy cơn sóng ghen ghét vô cùng. Xong vẫn giữ nét mặt bình tĩnh mà nói.
"Hai người định đi đâu?"
"Chúng tôi có hẹn. Ăn ở đây." Trần Phong khách sáo chỉ về phía trước.
"Thật có duyên, chúng tôi cũng ăn ở đây." Lục Tiêu Bá nhếch mép cười lạnh nhạt, đột nhiên vòng tay qua ôm lấy Cố Minh Minh. Cô ta được phen nở mày nở mặt cười tươi như hoa.
Đáy mắt Tô Hiểu Du thẫm lại, Lục Tiêu Bá cuối cùng cũng có ngày trước mặt cô ôm ấp người phụ nữ khác. Có chút đau lòng không thể chấp nhận được.
"Đúng là trùng hợp. Nhưng tôi nghĩ không hẳn là có duyên. Lục tổng thân phận cao quý không nên nhiều lời. Chúng tôi xin phép." Tô Hiểu Du khép hờ mi mắt, tỏa ra đầy sự mỏng manh nhưng ngữ khí thì lạnh lẽo như tảng băng khiến ai đó kinh ngạc khẽ run lên.
"Nếu đã trùng hợp như vậy hãy ăn cùng nhau?" Lục Tiêu Bá nhìn Tô Hiểu Du và Trần Phong bước đi vài bước, thâm tâm không phục liền lên tiếng khiến cả hai phải dừng chân.
"Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Ngoài hai chúng tôi còn có thêm một người. Như vậy không tiện." Trần Phong nhìn cô gái phía dưới toát ra dáng vẻ bối rối, gương mặt mỹ lệ vẫn còn tái nhợt. Anh chỉ sợ cô lại động lòng với nam nhân kia.
"Tôi sẽ không phiền. Trần tổng không thể nể mặt tôi sao?"
"..."
"Ý em sao?" Trần Phong biết chắc cô sẽ không đồng ý, cúi xuống nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trong lòng, cưng chiều vén sau tay cô một lọn tóc.
Tô Hiểu Du hơi run lên. Trần Phong sao lại hỏi cô chứ? Biết rõ là cô không muốn mà. Hay là anh đang muốn xác minh xem có phải cô đã muốn đoạn tuyệt tình nghĩa với Lục Tiêu Bá hay chưa? Như vậy há chẳng phải đang làm khó cô sao, vuốt mặt phải nể mũi, Trần thị đã một lần bị Lục thị làm cho điêu đổ, sợ rằng Lục Tiêu Bá lại làm gì trái đạo đức ảnh hưởng đến Trần Phong mất. Cô không muốn anh vì cô mà bị ảnh hưởng.
Cô đối trả câu hỏi của anh là sự im lặng không rõ ràng, mắt đảo qua hai người trước mặt một lượt. Cố Minh Minh vẫn kiều diễm đứng ưỡn ngực, nhìn cô một cách không hài lòng. Xong Lục Tiêu Bá không làm cô hiểu rõ được anh ta đang suy tính điều gì, cô chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh đang chăm chăm vào mình như một lưỡi dao.
"Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi." Tô Hiểu Du thắt tay thật chặt, nuốt một ngụm nước bọt mới dám nói.
Dáng vẻ đắc chí của Trần Phong lập tức bị lời nói của cô làm cô đổ vỡ. Lòng anh thắt lại nhìn Tô Hiểu Du. Tại sao? Tại sao cô lại đồng ý? Tại sao cô lại đập tan sự tin tưởng của anh? Tại sao cô vẫn không khiến anh thêm hạnh phúc chút nữa? Anh còn đang hi vọng ở cô mà, chính là hi vọng quyết định của cô sẽ đúng đắn. Cô vẫn còn day dứt lòng mình sao, vẫn muốn để Lục Tiêu Bá đùa cợt với tình cảm của mình trong khi bên cạnh anh ta đã là đóa hoa mới?
Đáng hận.
Đáng ghét.
Anh tự hận chính bản thân mình đã quá ảo tưởng rồi.
Lục Tiêu Bá cong khóe miệng, đôi mày sắc giãn ra thanh thản, cô vẫn còn lưu luyến anh! Chính là không muốn từ chối lời đề nghị đầy hấp dẫn này. Anh biết cô vẫn còn yêu anh mà, cô không thể bên Trần Phong! Chắc chắn Tô Hiểu Du của anh đã nhớ anh đến phát điên.
"Nghe em hết." Trần Phong cười khổ một cái.
Tô Hiểu Du hơi buồn rầu không nói gì. Cô lại làm anh tổn thương rồi sao? Cô chỉ muốn tốt cho cô và anh thôi mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...