Tôi vừa vào đến công
ty thì có người từ phía sau gọi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, là Lý Mẫn.
Tôi đứng lại đợi cô ta, sau lưng cô ta lập tức xuất hiện bóng người tôi
không muốn nhìn thấy.
Tôi làm theo những lời Giang Ly nói, đứng vững, cố làm vẻ lạnh nhạt nhìn Vu Tử Phi một cái, sau đó sánh vai cùng Lý Mẫn đi vào thang máy.
Lý Mẫn không phát hiện ra phía sau có người,
cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi, bởi vì bây giờ tất cả
tinh lực của cô ta đều đang tập trung vào chuyện lá cải nào đó.
Lý Mẫn truy hỏi tôi, cười rẻ tiền nói: “Thư ký Quan, người đàn ông đưa cô đi làm vừa rồi là bạn trai cô à?”
Tôi cười cười, trả lời: “Là chồng tôi.”
Lý Mẫn há miệng, mở to mắt, vẻ mặt thể hiện sự ngưỡng mộ: “Xe của chồng cô thật đẹp.”
Tôi lịch sự cười cười: “Ồ, vậy à?” Nói thật lòng, tôi vẫn chưa nhìn kỹ xe
của anh ta, chỉ biết chiếc xe đó là chiếc “đừng sờ tôi”, màu trắng. Bởi
vì đó là một chiếc xe huênh hoang cho nên lúc đầu tôi đoán, Giang Ly là
một người huênh hoang. Sau này mới phát hiện, anh ta còn khó hầu hạ hơn
cả huênh hoang.
Lý Mẫn cười nói: “Chồng cô đối xử với cô thật tốt.”
Đùa à, anh ta đối xử với tôi tốt ư? Nếu như co biết anh ta đối xử với tôi thế nào, thử xem cô có ăn lại những lời này không!
Đương nhiên rồi, suy nghĩ sau lưng chúng tôi còn có một cặp mắt phức tạp, hơn nữa thực sự tôi cũng không có gan để nói xấu Giang Ly sau lưng (Tuy đây cũng không coi là nói xấu, nhưng Giang Ly là kẻ biến thái, nếu anh ta
biết, chưa biết chừng sẽ ức hiếp tôi). Thế là tôi lạnh nhạt cười một
chút, nói: “Đây là nghĩa vụ của anh ấy.” Phải nói là tôi nói khoác tương đối khá.
Đến đây, ánh mắt Lý Mẫn nhìn tôi cũng có chút sùng bái rồi…
Ba người chúng tôi cùng vào một chiếc thang máy. Trong thang máy, tôi
ngẩng đầu từ đầu đến cuối, mắt không liếc ngang, không nhìn Vu Tử Phi
một cái nào, luôn cười với Lý Mẫn. Giang Ly nói rồi, thua người không
thua trận, nhất định phải ở trên khí, thế áp đảo kẻ địch!
Tôi phát
hiện tay Giang Ly này lại nghiễm nhiên trở thành quân sư đầu chó của
tôi, tuy anh ta biến thái nhưng trí tụê vẫn còn được.
Từ trong
thang máy đi ra, tôi thở phào một cái, bất luận thế nào, hôm nay cũng
không mất mặt. Sau bốn năm tôi và Vu Tử Phi chia tay, đây là lần đầu
tiên.
Hôm nay cấp trên của tôi xem ra rất mệt mỏi, cẽ là hôm qua vận động quá sức chăng! (=.=)
Vương Khải nhìn thấy tôi, xốc lại tinh thần, chào hỏi: “Cô vẫn tốt chứ?”
Tôi bị anh ta hỏi đến mức chẳng hiểu gì: “Tôi có cái gì không ổn?”
Vương Khải lắc đầu, bộ dạng rất đau khổ: “Quan Tiểu Yến, tôi đánh giá cao EQ
của cô! Hôm qua, cô hồn bay phách tán, dường như ngày tận thế sắp đến
rồi, tôi còn cho xảy ra chuyện lớn gì, không ngờ rằng hôm nay cô lại
hoạt bát vui vẻ, uổng công tôi lo lắng cả đêm!”
Tôi cảm thấy anh
ta đang nói khoác, thế là dũng cảm bóc mẽ anh ta: “Tối qua chưa biết
chừng anh còn cùng mỹ nữ nào đó tiêu dao ấy chứ, làm sao còn nhớ đến tôi nữa, coi tôi là đồ ngốc à?”
Vương Khải lập tức trưng ra bộ dạng
thề thốt thành khẩn, trong giọng nói còn mang chút thất vọng: “Tôi nói
thật đó, tối qua tôi gọi cho cô, nhưng cô dập máy.”
Tôi: “Càng nói càng không đáng tin, anh còn gọi cho tôi? Sao tôi không biết nhỉ?”
Vương Khải: “Làm sao có thể, Tiểu Yến Yến, cô thật không có lương tâm!”
Tôi bị anh ta làm cho thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, tôi phải làm
việc rồi, phiền Vương Phó tổng anh nói chút công việc đi.”
Vương
Khải chẳng hề vòng vo, móc điện thoại ra, ép tôi xem nhật ký cuộc gọi,
tôi không xem, anh ta liền dùng thân phận cấp trên ra lệnh cho tôi, còn
huênh hoang nói sẽ trừ lương của tôi. Thiện tai, sao tôi đi đến đâu cũng bị ức hiếp như vậy chứ?
Tôi nhìn lướt qua nhật ký cuộc gọi của
Vương Khải, đúng là khoảng chín giờ tối hôm qua anh ta có điện thoại cho tôi một lần, chuyện này cũng kỳ quái. Tôi đành lôi điện thoại của mình
ra xem, oái, gặp ma rồi, trong nhật ký điện thoại của tôi cũng có một
ghi nhớ như thế này, Vương Khải tối qua thực sự có gọi cho tôi. Nhưng
mà…sao tôi chẳng nhớ chút gì nhỉ?
Trong nhật ký cuộc gọi hiển thị rõ ràng là chín giờ mười phút…Lúc đó tôi đang tắm.
Được rồi, nếu như điện thoại của tôi không trúng gió – đương nhiên nó trúng
gió cũng không thể tự mình ngắt cuộc gọi – vậy thì nhất định là Giang Ly làm rồi. Nhưng anh ta làm gì mà tắt điện thoại của tôi, anh ta có ý gì
chứ?
Vương Khải dựa vào ghế, lầm bầm: “Chó cắn Lã Động Tân, lòng
tốt bị coi là gan lừa, trên thế giới này luôn có một nhóm người như vậy, bọn họ tàn nhẫn, ích kỷ, bọn họ không có lương tâm, bọn họ đối đãi với
cấp trên của mình lạnh như băng mùa đông vậy…”
Tôi run rẫy, cắt ngang lời anh ta: “Xin lỗi, hôm qua…hôm qua tâm trạng tôi không tốt lắm cho nên đã quên mất.”
Vương Khải rõ ràng không tình nguyện nghe tôi giải thích: “Bóp vai cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Sao tôi phải làm vậy chứ? “Vương Phó tổng, nhìn vào thân phận của người làm công như tôi đây, phiền anh nói với tôi về việc chính đi! Mười giờ sáng hôm nay, anh phải họp, buổi chiều…”
Vương Khải xua xua tay, giả vờ mệt mỏi, hết hơi nói: “Hôm nay có thể nào không nói chuyện công việc không?”
Tôi nhìn bộ dạng mệt mỏi như sắp chết của anh ta, cũng có chút mềm lòng, dù gì chết trên bàn làm việc cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho. Thế là
tôi hỏi: “Vậy nói cái gì?”
Vương Khải suy nghĩ một chút nói: “Hay là chúng ta đi chơi đi?”
“Hả?” Tôi ngẩn ra, đi chơi? Cái này mà anh ta cũng nghĩ ra! Nhưng nhìn vào
ánh mắt vô cùng hy vọng của anh ta, tôi lại không nhẫn tâm nói không, dù gì với trạng thái bây giờ, anh ta cũng chẳng cách nào làm việc được,
vậy ra ngoài chơi đi. Huống hồ, anh ta muốn trốn làm, tôi cũng không cần lo lắng bị bắt. Nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu, trốn làm có tiền công,
sao lại không chứ?
Vương Khải thấy tôi đồng ý, bỗng nhảy khỏi
ghế, không sai, chính là “Nhảy”! Động tác này của anh ta phải gọi là
nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức thỏ nhìn thấy cũng phải toát mồ hôi. Sau
đó, anh ta đi vòng qua bàn làm việc, kéo tay tôi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi chơi gì? Đi bơi? Đánh Bowling? Cô có biết đánh
golf không…?
Tôi kinh hãi nhìn bộ dạng hưng phấn của anh ta, nào có biểu hiện gì là suy nhược đâu?
Mẹ kiếp, lại bị lừa rồi!
Tôi và Vương Khải nảy sinh tranh chấp kịch liệt về vấn đề “đi đâu chơi”
này, hai bên không ai nhường ai, đàm phán một hồi thì rơi vào khủng
hoảng. Vì tôi kiên trì không ngừng ngoan cường, bất khuất, Vương Khải
cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đồng ý đưa tôi đến khu giải trí.
Vậy mà anh ta vẫn không phục, bổ sung một câu: “Tiểu Yến, cô thật không biết khiến người ta thích.”
Chẳng mấy chốc, anh ta lại cười hì hì nói: “Nghe nói trong một số phim truyền hình không chính thống, trai gái hẹn hò đều thích đi khu giải trí.”
Sau khi tôi và Vương Khải quyết định đi khu giải trí, định đến trung tâm
thương mại mua hai bộ đồ bình thường – trang phục nghiêm túc mặc nơi
công sở dọa người ta là được rồi, nếu mặc âu phục đi đến khu giải trí,
vậy thật là kỳ dị.
Đương nhiên, tiền mua quần áo cũng là Vương Khải trả, ai bảo người khởi xướng là anh ta chứ
Với nguyên tắc lo trước lãnh đạo, tôi đưa Vương Khải đi mua một chiếc áo
phông, quần bò và giày thể thao, bộ đồ đó mặc lên người anh ta, không
chỉ đẹp trai mà còn thêm vẻ…hơi lưu manh. Có lẽ bởi vì quen biết anh ta, có lẽ bởi vì đầu óc anh ta phức tạp, tóm lại bất kể anh ta mặc cái gì,
tôi đều cảm thấy khí chất dung tục của anh ta vô cùng xuất chúng và khó
che lấp.
Vương Khải kéo tôi vào một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, chỉ
một bộ đồ được bày ở vị trí trung tâm, bảo tôi thử. Sở dĩ là để nhấn
mạnh đồ nữ, bởi vì còn có đồ chuyên dành cho nam tương ứng, đây là bộ
đôi tình nhân, từ áo phông, quần bò, thêm vào đó là mũ, giày, ngay đến
tất cũng cùng một loại.
Nhưng bộ đồ nữ này thật sự rất đẹp, tôi
vừa thầm khen gu thẩm mỹ của Vương Khải so với khí chất của anh ta xuất
chúng hơn một chút, vừa cầm bộ đồ lên đi vào phòng thử.
Từ phòng
thử đồ đi ra, nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy mình dường như
trẻ ra mấy tuổi, điều này khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.
Tôi
tự ngắm mình trong gương một lát, đi tìm Vương Khải thì phát hiện không
thấy anh ta đâu. Thiện tai, tiểu tử này không phải muốn để tôi trả tiền
chứ?
Tôi đang lo lắng thì anh ta đi từ phòng thử đồ, bộ đồ vừa
rồi đã thay. Lúc này anh ta đang mặc, chính là bộ đồ trên người
tôi..dành chon am.
Tôi nhìn anh ta một cái vẻ bất mãn: “Anh đùa gì chứ?”
Vương Khải xoay người trước gương, nói: “Tôi cảm thấy bộ đồ này rất đẹp, nên
thử…Nhìn gì mà nhìn, quần áo này là tôi nhìn thấy trước đó.”
Tôi tức giận: “Được rồi, vậy tôi đổi bộ khác.”
Vương Khải cười nói: “Được thôi, bộ này đã trả tiền rồi, nếu mua thêm, cô tự trả tiền nhé!”
Tôi: “…”
Thật – là – quá – đáng – ghét!
Trời xanh ơi, tôi tuyệt vọng với thế giới này rồi! Người tốt trên thế giới này đều chết hết rồi sao…
Cân nhắc đến việc tôi thực sự là một người không chấp tiêu tiết (toát mồ
hôi), kiên trì lấy sự phát triển kinh tế làm trung tâm, cho nên lần này
tôi nhịn, chẳng phải chỉ là quần áo giống nhau sao, ai để ý chứ!
Vương Khải trong ấn tượng của tôi là một người ham chơi, cho nên đối với
những trò này của anh ta, tôi không có cảm giác ngượng ngùng hay không
thích ứng, trái lại không quá đáng quá là được. Đương nhiên tôi cũng
không lo anh ta sẽ động lòng với tôi, không chút khách khí, tôi vẫn biết sức mạnh của mình, huống hồ lúc đầu ở Maldivess, lý luận “nghĩ thông
rồi” kia của anh ta, đã khiến tôi hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên điểm
quan trọng nhất chính là, Vương Khải chỉ biết chơi đùa phụ nữ, không
biết yêu phụ nữ, cho nên tôi tình nguyện tin tưởng ngày tận thế, chứ
không tin tưởng Vương Khải sẽ động lòng với phụ nữ…dương nhiên chuyện
anh ta có động lòng với đàn ông không không nằm trong phạm vị nghiên cứu của tôi…
Lúc này Vương Khải cười he he đưa tôi đến khu vui chơi, thấy anh ta nhảy nhót từng bước, chỉ hận không thể nâng cả thế giới,
tôi nhất thời cho rằng buổi sáng anh ta chỉ giả vờ ốm yếu mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...