Bờ biển trên hòn đảo
nhỏ của chúng tôi ở rất đẹp, đi bộ ở đây, rất thú vị. Tôi chậm rãi đi
dọc bờ biển, nheo mắt hưởng thụ làn gió mang theo mùi vị của biển khẽ ùa đến, đột nhiên nhớ lại ước mơ bán chuối tiêu ở Maldives, xem ra đó đích xác là lựa chọn không tồi. Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá, nghe nói hơn
hai nghìn hòn đảo nhỏ đẹp đẽ này sẽ bị nước biển nhấn chìm, ngẫm ra thật khiến người ta buồn bã.
Da của tôi mẫn cảm với ánh nắng mặt
trời, rất dễ bắt nắng nên đã bôi kem chống nắng, nhưng để bảo vệ tốt hơn nữa, hôm nay tôi mặc tươi đối nhiều. Bên dưới là chiếc quần ngố, bên
trên áo phông. Ăn mặc kiểu này ở bãi biển, tuy có chút quái dị, nhưng
thực sự hữu dụng. Chiếc áo phông rộng kia là chiếc áo tôi thích nhất,
bởi vì không phải nó đáng giá bao nhiêu tiền, mà chiếc áo phông kia là
trong lần sinh nhật hai mươi lăm của tôi, Hạp Tử tặng tôi, cô ấy tự mình thiết kế sau đó tìm người đặt may. Mặt trước của chiếc áo là phù hiệu
có chút kỳ quái, theo như Hạp Tử nói, đều là các phù hiệu cổ xưa của các nền văn minh lớn trên thế giới, có thể trừ tà. Mặt sau thì dùng bút
lông viết bốn chữ lớn “Ngôn Tiếu Yến Yến”, còn có mấy câu thơ. Tuy không hiểu thư pháp, nhưng khi nhìn mấy chữ viết bằng bút lông này, thấy rất
vừa mắt. Theo như Hạp Tử dặn dò, những chữ đó là cô ấy đặc biệt mời một
nhà thư pháp nổi tiếng viết. Tôi không tin lời của Hạp Tử, nhưng điều
này không làm ảnh hưởng đến niềm yêu thích cái áo này của tôi, đồng thời nó cũng khiến tôi phải ngưỡng mộ thẩm mỹ của Hạp Tử.
Ở chỗ khiến người ta vui vẻ thế này, ánh mặt trời cũng khiến người ta vui vẻ, mặc
trang phục thoải mái thế này, không còn gì thích hợp hơn.
Tôi
đang thong thả đi bộ trên bãi cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ một cái vào vai tôi. Tôi cho rằng là Giang Ly, đang ngạc nhiên sao anh ta
lại đột nhiên để ý đến tôi thế này, khi quay người lại thì phát hiện,
trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Anh là là người châu Á, tóc tương đối dài, có mấy lọn nhuộm vàng. Tuy tôi ghét kiểu tóc của anh ta, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt anh ta thật sự không tồi,
ngũ quan rất đẹp, hơn nữa khóe mắt dường như luôn mang nét cười. Người
như thế này, đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng vì anh ta mà thêm rực rỡ.
Tôi nhất thời cảm thấy mê lực của tôi thực sự không nhỏ, lại có anh chàng đẹp trai thế này chủ động đến bắt chuyện. Thế là tự
nhiên mím môi lại hướng đến anh ta, đang muốn nói thì anh ta mở lời
trước rồi.
Anh ta hơi nghiêng đầu một chút, lông mày nhướn lên, tặng tôi một cái cười mỉm mê người, sau đó nói: “Kẻ ngu?”
Hai chữ “Kẻ ngu” nói ra rõ ràng khác thường, hơn nữa là giọng điệu nghi vấn.
Tôi cảm thấy bực tức, tôi trêu anh ta sao? Sao vừa nhìn thấy đã mắng người
ta là kẻ ngu! Bất kỳ cô gái bình thường nào bị người lạ mặt gọi là kẻ
ngu đều không thể chấp nhận nổi! Huống hồ đối phương là một anh chàng
đẹp trai, không thể tha thứ!
Thế là tôi cảm thấy trước mắt này
thật thiếu giáo dục, đối với loại người như thế này tôi thực sự không
muốn để ý, đành quay người bỏ đi. Trong lòng thầm nói: Người bại não
trong thiên hạ nhiều như thế này, mỗi người đều phải mắng một lượt,
chẳng phải sẽ mệt chết sao.
Ai ngờ tên kia không biết tốt xấu, đầu óc chẳng linh hoạt gì, lại còn đuổi theo, ở phía sau lưng tôi nói: “Cô là kẻ ngu?”
Tôi không thể nhịn được nữa rồi, quay người lại, lớn tiếng chửi: “Anh mới
chính là kẻ ngu, cả nhà anh là kẻ ngu! Cảm phiền anh biến đi cho tôi
nhờ, nếu không thì tôi sẽ đánh cho anh đến mức không thể tự làm được
việc gì nữa!”
Người kia sau khi bị chửi, đột nhiên cười hì hì nói: “Quả nhiên là Kẻ ngu.”
Bây giờ tôi tám mươi phần trăm có thể xác định người trước mặt này bị tâm
thần, vì vậy chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, quay người tiếp tục đi về
phía trước.
Kẻ tâm thần kia đột nhiên hét phía sau tôi: “Cô ở
trong Hiệp khách hành chẳng phải tên tên là “Quan Phương kẻ ngu chơi
game sao?”
Tôi đột nhiên dừng bước, không thể tin được, quay lại nhìn anh ta.
Người này, anh ta biết tôi là Quan Phương kẻ ngu chơi game? Tôi nhanh chóng
liên tường đến mấy ngày trước hình như Người hẹn sau hoàng hôn nói anh
ta muốn cùng con trai và con dâu đến Maldives, vậy người trước mặt này
chẳng lẽ chính là … con trai của Người hẹn sau hoàng hôn sao? Người hẹn
sau hoàng hôn cũng thật là, cái gì cũng nói với con trai anh ta là sao,
hại tôi bị mất giá trước mặt anh chàng đẹp trai.
Nhưng mà … nhưng mà tất cả .. khéo quá nhỉ?
Tuy khéo nhưng không phải tôi không tin. Tôi suy trái suy phải, nghĩ trước
nghĩ sau, cuối cùng đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai, nhìn kỹ anh ta
một chút, lắc đầu thở dài nói: “Đại thúc dung tục Người hẹn sau hoàng
hôn kia, sao mà lại sinh ra một đứa con đẹp như thế này? Thuyết di
truyền thật không đáng tin…”
Anh chàng đẹp trai trước mặt đột
nhiên phát cuồng, kêu lên thảm thiết: “Nói bao nhiêu lần rồi, tôi là anh chàng đẹp trai, tinh lực dồi dào, mê lực vô biên!”
“Ai da! Anh
sao mà lại học bố mình nói những lời như thế này…” Tôi cố làm ra điệu
cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thấp thoáng khó chịu, lời của người này và gã đàn ông Người hẹn sau hoàng hôn dung tục kia giống hệt nhau…
Anh ta gãi gãi đầu, nổi giận nói: “Tôi chính là Người hẹn sau hoàng hôn!
Bây giờ tôi còn chưa có con! Nhưng tôi cũng không để ý chuyện cô muốn
giúp tôi sinh con đâu!”
Tôi vỗ vỗ đầu, sau đó lùi hai bước nói: “Anh làm gì mà nói lớn tiếng như thế, lẽ nào là chột dạ…”
Người hẹn sau hoàng hôn nhìn tôi một cái, nói: “Cô bắt tôi phải đem hết những chuyện xấu cô làm trong bang hội nói ra cô mới tin sao?”
“Khụ khụ, cái đó thì không cần, tôi tin, tôi tin.” Tôi xua tay, cuối cùng khất phục dưới vẻ dâm uy của anh ta.
Tâm trạng của Người hẹn sau hoàng hôn tốt hơn một chút, trên mặt lại treo
nụ cười, nói: “Cô còn ngốc hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.”
Tôi cảm thấy việc này chẳng phải là bởi vì tôi ngốc, Người hẹn sau hoàng
hôn nghĩ oan cho tôi rồi. Chủ yếu là hình tượng người này trong mắt tôi
đã rất thâm căn cố đế rồi, anh ta chính là một đại thúc trung niên dung
tục, thích đùa bỡn với con gái trên mạng, loại người này trên mạng rất
hay gặp. Người hẹn sau hoàng hôn ở trước mặt này, và Người hẹn sau hoàng hôn trong tưởng tượng của tôi khác xa nhau, hình tượng đó hoàn toàn
không phù hợp với tiêu chuẩn, tôi không tin tưởng là chuyện có thể hiểu
được.
Nghĩ đến đây, tôi thầm tha thứ cho chính mình.
Người hẹn sau hoàng hôn nói một câu làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Ngây ra cái gì, vào quán bar ngồi một chút nhé.”
Tuy tôi và Người hẹn sau hoàng hôn lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tốt xấu gì
cũng coi là đã từng quen biết, thế là tôi gật đầu đồng ý. Dù gì bây giờ
tôi cũng rất nhàn rỗi, Giang Ly lại không hạ mình đến chơi cùng tôi.
Lúc này, Người hẹn sau hoàng hôn gọi một người đẹp châu Á thân hình bốc lửa ở cách đó không xa đến, hôn cô ta một cái, sau đó nói: “Anh và một
người bạn ôn lại chuyện xưa, em tự chơi trước đi.”
Mỹ nữ kia nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, có lẽ xác định tôi không thể tạo ra sự uy hiếp gì, thế là hôn đáp lại Người hẹn sau hoàng hôn một cái, yên tâm
rời đi.
Trong lòng tôi tự nhiên sinh ra một cảm giác thất bại.
Người hẹn sau hoàng hôn nhìn bóng lưng của mỹ nữ kia, nói: “Tôi vẫn tương đối thích người châu Á truyền thống.”
Tôi nhìn bộ bikini bốc lửa của mỹ nữ kia, thầm cảm thán: Đây cũng hơi truyền hống quá…
Tôi gọi một ly cocktail rồi ngồi xuống cùng Người hẹn sau hoàng hôn.
Tôi nói: “Làm sao anh lại nhận ra tôi?”
Người hẹn sau hoàng hôn cười đáp: “Nếu như tôi không nhận ra cô thì đã có lỗi với chiếc áo cô mặc này.”
Tôi đột nhiên nhớ ra tên trên mạng ở phía sau chiếc áo phông mà tôi mặc, bỗng tỉnh ngộ.
Người hẹn sau hoàng hôn lúc đó cũng chỉ đoán thôi nhỉ? Nếu như tôi không thừa nhận, chắc tốt hơn…
Nhưng mà tôi vẫn có chút hoảng hốt giống như nằm mơ, tất cả lại trùng hợp thế này, trùng hợp đến mức khiến người ta hoài nghi mình thực sự chỉ đang
mơ một giấc mơ không thể ngờ đến.
Người hẹn sau hoàng hôn nhìn thấy tôi ngẩn ra, dùng khuỷu tay huých tôi một cái, nói: “Ê, nghĩ gì thế?”
Tôi: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tất cả chuyện này trùng hợp quá, thật không dám tin.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Đây chính là duyên phận, “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chính là nói chuyện của hai chúng ta.
”
Đối với cái duyên phận như thế này, tôi thật sự chẳng biết thế nào.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi tên Vương Khải, còn cô?”
Tên của anh ta kém hơn so với mặt của anh ta rất nhiều. Tôi suy nghĩ, ông
trời đã sắp xếp cho hai chúng tôi gặp mặt nhau ở đây chính là nói duyên
phận thực sự là một thứ siêu việt khác thường, tôi cũng chẳng ngại ngùng cố ý làm khác người gì nữa, thế là thoải mái nói ra tên mình: “Tôi tên
Quan Tiểu Yến.”
Vương Khải vừa nghe thấy tên tôi, nhất thời vui
lên: “Quan Tiểu Yến à? Tôi cũng quen một người tên Quan Tiểu Yến, thật
trùng hợp đó, có cấn tôi giới thiệu với cô không?”
Tôi cảm thấy anh ta đơn thuần chỉ là đang lôi kéo làm quen, nên nói: “Không cần đâu.” Quen biết anh, tôi đã không muốn lắm rồi.
Anh ta cười vẻ hiểu biết: “Tôi biết là cô không tin, nhưng cũng phải nói lại, cô gái kia không cần thiết phải quen biết.”
Ngữ khí của anh ta chẳng dễ chịu gì, tôi cảm thấy anh ta chắc chắn bị cô
gái kia đá rồi. Xem ra người ở trước mặt này thực sự cũng là một đại
thiếu gia đào hoa, cuộc sống riêng tư rất phong phú, hoặc là rất hỗn
loạn. Loại người này tuy không phải khẩu vị của tôi nhưng trong tình
huống thông thường vẫn tương đối biết tiến lui, sẽ không đơn phương làm
khó cô gái nào. Con gái qua lại với loại người này chỉ cần cẩn thận một
chút thì sẽ không xảy ra sai lầm gì. Đương nhiên nếu như nhân cách của
anh ta cực kỳ thối nát, vậy thì lại rẽ sang một hướng khác rồi.
Vương Khải thấy tôi thất thần, không hài lòng nói: “Cô lại đang nghĩ cái gì
đấy? Nghĩ xem có phải là tôi có ý đồ gì với cô không à?”
Tôi ngượng ngùng ho một tiếng, nói: “Không có.”
Anh ta cười cười chẳng để ý, nói: “Cô nghĩ cũng chẳng sao, dù gì tôi sớm đã có ý đồ với cô rồi.”
Đối với người mặt dày vô sỉ như thế này, tôi thực sự chẳng có cách nào, đành nói: “Tôi không thích đùa kiểu này.”
“Vậy chúng ta đổi chủ đề khác.” Anh ta muốn nói nữa nhưng đột nhiên điện
thoại đổ chuông. Anh ta đành móc điện thoại từ trong túi ra: “Xin lỗi,
tôi nhân điện thoại.”
Tôi cúi đầu vừa uống cocktail, vừa cười
thầm trên sự đau khổ của anh ta, vì phí điện thoại đáng thương kia. Phải biết là người ở Trung Quốc gọi điện thoại qua Maldives, mỗi phút cũng
phải mất đến hai mươi tệ.
Nhưng mà rất nhanh, tôi đã phải trả giá cho sự thiếu đạo đức của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...